Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 89: Lòng người nơi công sở.


Mạc Phong khó khăn đứng vậy lao đi vết máu trên khéo miệng, Tố Tố nhìn hắn lo lắng một tay ngang hông đỡ lấy người anh trai của mình.

"Về thôi."

Mạc Phong nói.

Tố Tố nhìn hắn ánh đau lòng, chính cô là người đưa anh trai cô vào nguy hiểm cảm giác hối hận dâng lên trong tâm trí cô.

Tố Tố nhìn Mạc Phong rồi nhìn sang Hạ Na.

Hạ Na lúc này vô vọng thật rồi bởi cô thừa biết thứ Mạc Phong đối mặt đáng sợ tới mức nào, xuyên thủng cả lỗ tường lớn như thể thì chừng nào đáng sợ.

Hy vọng chị cô sống sót tan biến rồi, cắn đôi môi hồng nhỏ của mình Hạ Na đau đớn.

Mạc Phong muốn dạy cho Tố Tố bài học lòng người ở mạt thế ra sau nhưng cũng giở tan rồi, không ai sống sót thì lấy hình mẫu đâu dạy cho cô, thôi thì để lúc khác.

Tố Tố nhìn Hạ Na đau lòng cô cũng không dễ chịu, phận là nữ ở mạt thế đã khó sống không còn người nương tựa sẽ chừng nào đau khổ. Nhưng Tố Tố cũng bỉu môi, nếu Mạc Phong và Hạ Na thì cô vẫn sẽ chọn Mạc Phong người gần như nhiều lần mất mạng bởi tính ngây thơ của cô.

Dìu Mạc Phong rời đi Tố Tố đi ngang đám người Lâm Tài, Lâm Tài thật sự muốn lôi kéo Mạc Phong nhưng xem ra không phải lúc này và người này nên kết bạn không nên gây thù.

Vẫn còn tầng 3 mà nhóm người chưa lên nhưng Mạc Phong chắc chắn không có sinh vật nào sống trên kể cả Zombie cũng không, tất cả điều bị con Ma Trùng ăn sạch, Mạc Phong chắc chắn.

Mạc Phong và Tố Tố rời khỏi ngồi trường và tất nhiên đi cửa nào thì ra cửa đó, đâu có dạy mà ra cửa chính cho đám Zombie nó rượt.

Cả hai nhanh chóng né đi một dài nhóm Zombie, lướt qua từng con hẻm nhỏ cuối cùng thì trở lại khu trung cư.

Mạc Phong mệt mỏi nằm trên giường MP của hắn gần như cạn rồi cần nghĩ ngơi để hồi lại.

Tố Tố cũng mệt mỏi nằm kế bên hắn.

Nơi mạt thế em không mong ước gì nhiều, chỉ cần được cạnh anh là em đã rất hạnh phúc.

Tố Tố ôm lấy cổ Mạc Phong nhắm nhẹn đôi mắt khuôn mặt có đôi phần hạnh phúc.

Nơi mạt thế người người dẫm đạp nhau để sống tranh từng cái bánh, chai nước, một gói mì cũng có thể mua một mạng người.

Có lẽ Tố Tố dẫn chưa thấy rõ nhưng cô lại cảm nhận thấy sự rét lạnh của lòng người, nhưng miễn còn Mạc Phong, còn hắn bên cạnh thì cô muốn mình chỉ mãi là một cô bé để hắn bảo vệ dù cho nó có mâu thuẫn với quyết tâm bảo vệ Mạc Phong đi nữa cô vẫn muốn hắn bảo vệ...

Mạc Phong quá mệt mỏi vừa nằm đã ngủ, Tố Tố cũng ôm hắn mà ngủ. Mặt trời dần lặng rồi lại thay chỗ với Mặt Trăng.

Cứ như cái chớp mắt trời liền sáng, Mạc Phong mở to đôi mắt hắn ngủ rất ngon. Từ lúc gặp cô gái có mái tóc bảy sắc kia hắn không gặp ác mộng nữa.

Tố Tố hôm nay dậy rất sớm, cô muốn ngắm nhìn khuôn mặt của anh cô khi ngủ.

Thấy hắn mở mắt cô liền cười dịu dàng, hôn lên má Mạc Phong.

"Chào buổi sáng anh hai."

Mạc Phong quay sang nhìn cô.

"Chào."

Hắn có cảm giác tình cảm anh em của hai người họ có chút bất thường.

Mạc Phong ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh, vặn nhẹn cái vòi nước rồi vặn lại cho nó khỏi chảy tốt nhất đừng chảy nữa.

Nó bị ô nhiễm rồi, hắn từ túi hệ thống lấy ra chai nước rồi rửa mặt.

Ra khỏi phòng hắn cũng không quên dặn dò Tố Tố không sài nước gì đã bị ô nhiễm, rồi quăng cho cô cái khăn trắng với chai nước.

Sau khi cả hai ăn sáng thì tiếp tục ra ngoài tìm diệt Zombie.

Tố Tố thì có vẻ thăng cấp thông qua việc ăn Ngưng Giao nên sẽ hơi chạm gì Ngưng Giao hơi khang hiếm nhưng chả bao lâu nữa nó sẽ rất nhiều gì bầy bầy lũ lũ Zombie sẽ đua nhau biến dị.

Nhưng chuyện của Tố Tố thì cứ để đó hắn cần diệt nhiều Zombie nhất có thể để tăng cấp, hôm qua nếu không có kĩ năng bảo mệnh thì hắn đã đi chầu trời rồi.

Gì vậy mạnh nhanh lên, Zombie biến dị Ngưng Giao cũng sẽ tự tìm đến một mũi tên trúng hai đích.

Vậy là cả hai người điên cuồng chém giết mục đích có hơi khác nhau nhưng chung quy thì cả hai đều muốn mạnh lên.

Cách đó không xa, ở một công ty lớn trong một căn phòng lớn có hai cô gái xinh đẹp đang nhìu nhau đối mặt với một người thanh niên, xung quanh là vô số nhân viên công ty đang ngồi cúi đầu xuống đất trong tuyệt vọng.

Thức ăn, nước uống tất cả đều cạn kiệt rồi, chỉ còn lại một chỗ có thức ăn đó là phòng quản lý tuy nhiên tên quản lý này là tên tham lam, ăn no tích nở, đầu hói răng hô lúc này đang hưởng thụ mỗi tay một mỹ nhân tay bóp tay xoa, hai mỹ nhân cũng rất chiều ý hắn khiến hắn cười lên ha ha.

Ở mạt thế có thức ăn là có tất cả.

Trở lại với nơi hai cô gái, một là tổng giám đốc, một là thư ký kẻ đối diện là hôn phu của cô cũng là một trưởng phòng.

"Lý Thu, nghe lời anh chiều quản lý Bắc em chỉ cần nghe lời tất cả mọi người đều có thức ăn."

Kẻ này đúng vô sỉ dùng cả vị hôn phu của mình để đổi lấy thức ăn, suy nghĩ như vậy không sai đánh tiếc đây là mạt thế, Anh Hùng chết rất nhanh.

Cô thư ký kế bên anh mắt kinh tởm nhìn vị hôn phu của Giám Đốc, cô đã bỏ trong tay áo một con dao cắt giấy hắn mà đụng chạm cô liền giết hắn.

Lý Thu ánh mắt băng giá liếc tên vô dụng hôn phu của mình lòng thầm mắng cha cô tại sao lại mù như vậy.

"Vô sỉ! Có chết đói tôi cũng không làm."

Đây là tất nhiên tính cách cao ngạo của cô thì đừng bao giờ bắt cô phải cúi đầu, nhưng kẻ trước mắt cũng hiểu rõ điều đó.

"Lý Thu, em nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho người khác... Em xem họ đã nói thế kia."

Lời này của Cao Thắng vị hôn phu của cô chắc chắn là muốn dùng tiếng nói của người xung quanh ép cô, đói rồi thì đạo đức cũng vứt cho chó ăn.

Đám người liền đưa ánh mắt về phía Lý Thu.

"Lý Tổng cứu chúng tôi."

"Phải đó Lý Tổng..."

"Chỉ chiều hắn một chút thôi mà..."

"Lý Tổng đừng có sỉ diện nó không ăn được đâu..."

"Phải phải."

Đám người gì miếng ăn liền ùa theo Cao Thắng, kẻ phụ người họa khiến ánh mắt Lý Thu nhìn họ thêm kinh tởm chả hiểu sao cô lại làm việc với đám không bằng cầm thú này bao năm qua.

"Ngụy Quân Tử!"

Cô thứ ký kế bên một câu mắng thẳng mặt Cao Thắng.

Con đàn bà này dám mắng tao lát nữa coi này rên la thảm thiết ra sao ha ha...

Cao Thắng hơi nhăn mặt nhưng nhanh dấu nó đi duy trì khuôn mặt tươi cười đầy kinh tởm của mình.

"Sang Sang, bây giờ đạo đức không ăn được đâu, tôi khuyên cô cũng nên chiều Quản lý Bắc..."

Cao Thắng chưa vứt câu bắt gặp ánh mắt như giết người của Sang Sang hắn lập tức cứng họng, hắn không hề biết Sang Sang chính là vệ sĩ riêng của Lý Thu cô một cái đá cũng đủ cho hắn răng hàm lẫn lộn.

"Cút!"

Sang Sang một câu khiến Cao Thắng giật mình lùi lại, cô hiện rất bá khí a.

"Cút cái gì mà cút! Ngươi đúng là không thức thời, được ta chiều chuộng không sướng sao mà cứ phải ôm cái bụng đói."

Kẻ vô sỉ vừa nói chính là Quản LÝ Bắc, thấy người này Cao Thắng như con cún cúi đầu chào.

"Ngươi đúng là vô dụng, có thiết phục hai con đàn bà cũng không xong! Kẻ nào trối hai cô ta lại ta chi ba cái hamburger."

Nghe được câu này cả đám nhân viên sáng mắt, đôi mắt như hổ đói nhìn hai cô gái.

Sang Sang lạnh mặt đôi kinh tởm vô cùng nhìn tên họ Bắc.

Đúng lúc cái kết nhục nhã đến gần với hai cô gái thì...

Bát! Rổn rẻng!

Tiếng thủy tinh giở từ ngoài một con Zombie bay thẳng vào.

"A a a!"

"Á a a"

"Chạy mau!"

Cả đám như hỗn loạn thì một thân ảnh bước vào.

Người này là Tố Tố cô một chân đạp nát đầu con Zombie trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám người văn phòng.

Tố Tố liếc mắt cái, rồi cô nhìn ra phía ngoài.

"Anh hai ơi? Có người còn sống này."

Giọng điệu cô bình thản như chốn không người, có lẽ lây từ Mạc Phong.

Mạc Phong bước vào liếc cái, ánh nhìn thương hại vãi hiện trên mặt hắn.

"Kệ họ, em coi có Ngưng Giao không."

Mạc Phong nói.

"Không có, em lỡ chân đạp cái nhưng không thấy gì hết."

Tố Tố cười nói.

Cả đám người ngơ ngơ nhìn hai người, như thể nhìn sinh vật lạ.

"Vậy thôi đi nơi khác tìm."

Mạc Phong quay người, nhưng bất ngờ Lý Thu lên tiếng.

"Anh... Có thể đưa chúng tôi cùng ra không?"

Lý Thu khuôn mặt chờ mong, cô không biết người trước mặt ra sao nhưng tạm cứ lợi dụng hắn giúp cô ra khỏi nơi tởm lợm này đã.

Mạc Phong nhìn cô ánh mắt liền hiện lên tia thú vị.

Cô gái này dám lợi dụng cả mình.

Mạc Phong đương nhiên nghe những gì bên trong dù rất xa, thính giác của hắn không phải loại dở đương nhiên Tố Tố cũng nghe thấy, Con Zombie là cô cố ý đá nó bay vào.

Tuy nhiên hai ngươi không hề quan tâm hai cô gái này ra sao? chỉ là trướng mắt thế thôi.

"Cô sợ Zombie không?"

Mạc Phong cười lạnh nhìn cô.

"Không sợ."

Ngay lập tức cô trả lời, với Zombie thì bọn kinh tởm bên trong này đáng sợ hơn nhiều cô thà cho Zombie cắn còn hơn.

"Còn cô?"

Mạc Phong đưa ánh nhìn Sang Sang.

"Không."

Mạc Phong thầm cười Thú vị!.

"Đi cũng được thôi, nhưng nhớ lấy ta không bảo vệ các ngươi."

Mạc Phong liếc lạnh hai người cái quay lưng.

Hai cô ngay lập tức đi theo.

"Đứng lại!!"

Tên học Bắc hét.

Mạc Phong dẫn ung dung đi hắn sao lại để ý một con con sâu béo được.

Thấy Mạc Phong không thèm để ý hắn liền chuyển chế độ dụ dỗ.

"Anh bạn giao hai cô gái đó cho ta, ta cho cậu 5 gói mì thấy thế nào..."

Mạc Phong khựng lại khiến hai cô gái sợ hãi, hắn mà đồng ý hai cô cũng không thể liều với hắn được.

"Cái mạng của ngươi bao nhiêu gói?"

Mạc Phong mắt lạnh rét đám người nói.

"Hả? Cậu vừa nói..."

Tên béo họ Bắc lấp bắp.

Mạc Phong cười lạnh.

"10 gói, 15 hay 20... Ta có một thùng, ai giết hắn thùng mì này của các người."

Mạc Phong vung tay một thùng mì bay ra rơi xuống đất.

Đám người ma đói liền liếc sang tên béo họ Bắc.

"Các ngươi định làm gì... Đừng, đừng nghe lời hắn... Thùng mì đó nhất định là giả..."

Phập!

Bất ngờ hai cô gái bên hắn từ đâu lôi ra hai con dao đâm liên tục, hắn như con heo chọc huyết kêu rên thảm thiết.

Cảnh kế tiếp còn đáng sợ hơn khi đám người giết lẫn nhau giành lấy thùng mì.

Lý Thu đôi mắt không dám tin nhìn Mạc Phong.

Người này...

Sang Sang thì đôi mắt cực kỳ thích thú nhìn hắn.

Lạnh lùng, báo đạo... Người này rất tiềm năng, thành tựu cực cao!"

.

.

.

.

.

.

- Góc tác giả:

Ta mệt quá mà, tăng tăng tăng 12h/ngày mà dẫn phải làm... Ước gì ông bụp... À nhầm ông Thần nào đó hốt ta quăng sang thế giới khác cho rồi, mệt mỏi...

Vương Minh: Im đi thấy ta sướng lắm sao?

Ngươi cũng im đi, xét trên xét dưới ngươi dẫn phải gọi ta tiếng cha đấy! Đừng mà hổ báo trường mẫu giáo, đúng là gia môn bất hạnh.

Vương Minh: ....

(Tiểu Nguyệt: Mấy đứa quên mấy thứ phía trên đi, hai cha con họ đang tự kỷ mà thôi...)

Ngươi cũng in luôn đi!

Tiểu Nguyệt: ....

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi