Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 98: Ta muốn sử dụng toàn lực


Phía đối diện, Khúc Hộ Pháp nở nụ cười ngặt nghẽo, hắn lên tiếng.

-Sao vậy? Vẫn còn chưa bắt đầu mà ngươi đã nói những lời làm giảm sĩ khí quân mình sao?

Nghe xong lời này, Lục Mặc trầm mặc cúi đầu, hắn cũng tự biết được những lời lúc nãy là không nên nói ra, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.

Hai bên chênh lệch quá lớn, trận chiến này nói hai chữ “trận chiến” là không thỏa đáng, phải nói là một cuộc “tàn sát” đơn phương.

Một trong bốn tên Luyện Hư kì còn lại hừ một cái rồi lên tiếng.

-Khúc hộ pháp, ngươi cũng không cần phải nói nhiều với bọn hắn, chúng ta còn phải kết thúc sớm công việc đây, ngươi cũng biết rằng lão đại không thích chờ đợi.

Khúc hộ pháp hừ một tiếng.

-Hắc hộ pháp, ngươi cũng đừng vội lên mặt, tuy ngươi là người có tu vi cao nhất trong số chúng ta, nhưng ngươi đừng nghĩ rằng ta sợ ngươi.

Tuy rằng Khúc hộ pháp có chút bất mãn, nhưng hắn cũng biết điều Hắc hộ pháp nói là sự thật, nên hắn chỉ để lại một câu để thể hiện nối bất mãn.

Ngay lúc này ba người Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt cũng xuất hiện.

Lâm Thanh Phong không thể bay được, hiện tại hắn chỉ mới là Trúc Cơ Viên Mãn, vì thế hắn đứng dưới đất nhìn lên Lục Mặc rồi lên tiếng.

-Lời tên đó nói rất đúng a Lục Tông Chủ, trước trận chiến không nên nói những lời như vậy à.

Thấy Lâm Thanh Phong đã tới, Lục Mặc thở dài một hơi rồi nói.

-Lâm tiểu huynh đệ, ngươi sao lại tới đây? Mặc dù ta biết ngươi có thể nâng cao sĩ khí quân mình nhưng với trận thế hiện tại, ngươi có tới đây cũng chỉ là đi nạp mạng.

Đối với lời này, Lâm Thanh Phong mỉm cười rồi lắc đầu cũng không trả lời Lục Mặc, nhìn về phía đối diện, Lâm Thanh Phong mở miệng.

-Ai là Khúc Hộ Pháp? Đệ tử của ta muốn cùng ngươi đấu một trận, xin mời bước ra.

Khúc Hộ Pháp vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

-Hừ, chỉ là một con kiến Trúc Cơ Viên Mãn mà cũng dám ra đây lớn lối?

Khúc Hộ Pháp vừa dứt lời, thì Lâm Thanh Phong cũng ngạc nhiên nhìn hắn rồi nói.

-Như vậy, ngươi là Khúc Hộ Pháp đi? Được rồi ngươi cũng không cần phải nói nhiều, nhanh tiến lên phía trước cùng đệ tử của ta giải quyết, ta còn phải về bồi hai lão bà đây.

Khúc Hộ Pháp nghe xong, hắn liền tức giận, hắn hét to.

-Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Khúc Hộ Pháp vừa dứt lời, hắn cũng liền lao nhanh tới trước mặt Lâm Thanh Phong, hắn muốn giết con kiến hôi này.

Nhưng lúc này Chiến Thiên cũng động, Chiến Thiên rất nhanh xuất hiện trước mặt Khúc Hộ Pháp, làm Khúc Hộ Pháp có chút giật mình.

Hiện tại Chiến Thiên không còn mang bộ y phục lúc trước mà Vô Cực Tử đã đưa, vì thế hắn không còn bị sức nặng của bộ y phục làm ảnh hưởng, nên tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.

Xuất hiện trước mặt Khúc Hộ Pháp, Chiến Thiên hai mắt tràn đầy chiến ý mở miệng.

-Đối thủ của ngươi là ta.

Khúc Hộ Pháp nhíu mày nhìn Chiến Thiên, so với những ngày trước, hiện tại hắn có thể cảm giác được tên phàm nhân trước mắt này mang đến cho hắn uy hiếp.

Khúc Hộ Pháp vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hắn hừ một tiếng rồi nói.

-Kiến hôi mãi mãi vẫn là kiến hôi, lúc trước ta đã tha cho ngươi một mạng, hiện tại ngươi lại xuất hiện thì mau đi chết.

Khúc Hộ Pháp vừa dứt lời, Chiến Thiên cũng ra tay, hắn đấm thật mạnh vào mặt của Khúc Hộ Pháp.

Khúc Hộ Pháp nhíu mày rồi nhanh chóng né sang một bên, tuy vậy nhưng gương mặt của hắn vẫn mang theo một đạo vết máu.

Hắn đưa tay sờ mặt một cái, rồi lại đưa tay xuống nhìn, một đạo vết máu lưu lại trên tay, hắn nhíu mày rồi lên tiếng.

-Khá lắm tiểu tử, đã lâu rồi không ai có thể làm ta bị thương, vì thế ngươi có thể đi chết.

Khúc Hộ Pháp dứt lời, hắn cũng nhanh chóng lấy ra vũ khí, vũ khí của hắn là một cây đao.

Cầm trong tay thanh đao, Khúc Hộ Pháp cũng không muốn nói nhiều mà nhanh chóng lao thẳng tới Chiến Thiên.

Chiến Thiên hai mắt tràn ngập chiến ý rồi cũng lao tới.

Hai người đánh với nhau loạn thành một đoàn.

Tuy rằng bộ y phục hiện tại của Chiến Thiên là Thiên Cấp pháp khí, khiến sức phòng ngự của hắn giảm mạnh, nhưng trọng lượng của nó rất nhẹ, vì thế khiến cho tốc độ cùng sức lực của Chiến Thiên không bị ảnh hưởng.

Cũng vì không bị ảnh hưởng bởi phụ trọng, nên thực lực hiện tại của Chiến Thiên cũng đạt tới đỉnh phong, hắn có thể đánh ngang tay với Luyện Hư kì tầng 1 Khúc Hộ Pháp.

Quần nhau với Chiến Thiên một hồi lâu, Khúc Hộ Pháp cũng nhíu mày.

So với những ngày trước, hiện tại thực lực tên phàm nhân trước mặt này tăng cao quá nhiều, khiến hắn có chút vướng tay vướng chân.

Chiến Thiên càng đánh càng hăng say, hắn nhanh chóng hòa mình vào trận chiến với Khúc Hộ Pháp.

Lâm Thanh Phong cùng mọi người có mặt đều đang quan sát trận đấu.

Nguyên Anh kì cường giả có thể thấy được đôi chút, từ Nguyên Anh kì trở xuống đều không thể thấy được gì.

Bọn hắn chỉ cảm nhận được xung động trong không khí phát ra do hai người va chạm.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu, đây là điều mà hắn muốn nhìn thấy ở Chiến Thiên, Chiến Thiên càng hăng say chiến đấu bao nhiêu thì cơ hội mà hắn đạt đến Bản Năng Vô Cực lại càng cao thêm bấy nhiêu.

Phía bên kia, những tên Luyện Hư kì cũng nhíu mày, bọn hắn cũng biết năng lực của Khúc Hộ Pháp không yếu, nhưng bị tên phàm nhân này dây dưa lâu như vậy, cũng có nghĩa rằng tên phàm nhân trước mặt rất mạnh.

Hắc hộ pháp nhíu mày, một cái rồi nhìn về ba tên còn lại lên tiếng.

-Bạch hộ pháp, ngươi mau tiến lên giúp hắn.

Bạch hộ pháp nghe lệnh thì gật đầu tiến lên, hắn cũng đã quan sát trận chiến từ lúc bắt đầu, nên hắn cũng hiểu được muốn kết thúc nhanh thì phải có người giúp đỡ Khúc hộ pháp.

Lâm Thanh Phong mặc dù vẫn nhìn về trận chiến của Chiến Thiên cùng Khúc Hộ Pháp, nhưng hắn vẫn để ý tới động tĩnh của những tên Luyện Hư kì này.

Thấy Bạch hộ pháp chuẩn bị tiến tới, Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái rồi lại nhìn về Chiến Thiên.

Chiến Thiên lúc này đang đánh rất hăng say, chỉ cần ai có thể nhìn rõ hành động của bọn hắn đều hiểu được, Khúc hộ pháp đang bị treo lên đánh.

Vì thế, Bạch hộ pháp có tiến lên thì Lâm Thanh Phong cũng không đứng ra ngăn cản, hắn muốn nhìn xem cực hạn của Chiến Thiên là ở nơi nào.

Lâm Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Chiến Thiên rồi mở miệng.

-Chiến Thiên, sẽ có thêm một tên gia nhập, ta sẽ không ngăn cản hắn.

Chiến Thiên mặc dù đăng đánh hăng say, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong nói, hắn cũng còn thời gian trả lời.

-Yên tâm đi sư phụ, hai tên cũng không thành vấn đề.

Khúc hộ pháp đen mặt lại, hắn là Luyện Hư kì cường giả, tên phàm nhân này đang chiến đầu với hắn mà vẫn còn có thể để ý tới xung quanh?

Còn hắn thì lại bị tên phàm nhân trước mặt này treo lên đánh không thở nổi, còn cần phải có người tới giúp đỡ?

Đối với Khúc hộ pháp, đây là điều sỉ nhục.

Khúc hộ pháp tức giận, hắn hét to.

-Bạch hộ pháp, ngươi không cần tới đây.

Với câu nói của Khúc hộ pháp, Bạch hộ pháp bỏ ngoài tai, hắn cũng biết được Luyện Hư kì đối mặt với phàm nhân mà còn cần giúp đỡ là một điều sỉ nhục.

Nếu hắn ở vị trí của Khúc hộ pháp, hắn cũng sẽ như vậy.

Nhưng hiện tại lại khác, bọn hắn phải kết thúc nhanh chuyện này, để lão đại chờ đợi là không tốt.

Bạch hộ pháp hừ một tiếng rồi lên tiếng.

-Nếu ngươi muốn lão đại chờ đợi, thì ngươi cứ việc, còn chúng ta thì không muốn.

Khúc hộ pháp cứng họng, hắn thật sự sợ lão đại, vì thế hắn chỉ hừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.

Chiến Thiên bất chợt dừng tay, hắn muốn chờ hai người tụ họp rồi mới tiếp tục.

Chiến Thiên dừng tay, Khúc hộ pháp mới có thời gian thở ra một hơi, lúc nãy Chiến Thiên cho hắn áp lực quá lớn, khiến hắn không thở nổi.

Chiến Thiên đợi hai người tụ họp rồi mỉm cười lên tiếng.

-Như vậy chúng ta có thể bắt đầu hiệp hai được chưa? Ta muốn sử xuất toàn bộ thực lực.

Lời của Chiến Thiên vừa ra, tất cả mọi người đều mộng bức, ngay cả Lâm Thanh Phong cũng phải lấy tay che trán.

Hắn không biết con hàng Chiến Thiên này học từ đâu cái tính trang bức này, nhưng hắn trang bức rất đúng lúc không ai có thể nghi ngờ.

Vẻ mặt của Khúc hộ pháp càng đen hơn, nếu đúng như lời Chiến Thiên nói như vậy lúc nãy Chiến Thiên còn chưa dùng toàn bộ thực lực mà hắn đã bị treo lên đánh? Đây thật sự là trần trụi sỉ nhục hắn.

Khúc hộ pháp như một tên điên mất đi lý trí, hắn không để ý tới Bạch hộ pháp mà đã lao lên trước.

-Tiểu tử, ta muốn giết ngươi.

Đồng thời Bạch hộ pháp cũng lao lên, hắn cũng có chút tức giận đối với lời nói của Chiến Thiên, hắn cũng muốn giết tên phàm nhân trước mặt này.

Chiến Thiên thu lại nụ cười, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn hai người, khí bắt đầu bao phủ toàn thân hắn.

Lời lúc nãy hắn nói là sự thật, cũng không phải giả, lúc đầu hắn đánh với Khúc hộ pháp vẫn chưa sử dụng toàn lực.

Chiến Thiên nhanh chóng biến mất, hắn xuất hiện sau lưng hai người rồi tiếp tục đánh.

Tốc độ của Chiến Thiên lại nhanh hơn, khiến hai người Khúc hộ pháp cùng Bạch hộ pháp mộng bức.

Điều này cũng có nghĩa rằng những lời lúc nãy mà Chiến Thiên nói là sự thật, hắn vẫn chưa tung ra hết sức mạnh để chiến đấu với Khúc hộ pháp.

Khúc hộ pháp cũng Bạch hộ pháp đều chảy mồ hôi lạnh, bọn hắn không biết được làm sao tên phàm nhân trước mặt này lại mạnh như vậy.

….Hết chương 98….

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ