Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 92: Nếu ngươi yếu, thì bọn hắn được gọi là gì?


Tới chiều, trận chiến cũng kết thúc, bọn người Chiến Thiên ủ rũ trở về, khuôn mặt người nào cũng toát ra vẻ lo lắng.

Lâm Thanh Phong nhìn sắc mặt bọn hắn một chút rồi mở miệng.

-Mọi người không sao chứ?

Chiến Thiên trầm mặc không trả lời, hắn chỉ cúi đầu với Lâm Thanh Phong.

Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi rồi mở miệng kể cho Lâm Thanh Phong mọi chuyện.

Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái, nhìn về Chiến Thiên rồi cũng thở dài một hơi.

Sau đó hắn lên tiếng.

-Chiến Thiên, ngươi tới đây với ta.

Chiến Thiên vẫn cúi đầu trầm mặc, nhưng khi nghe Lâm Thanh Phong gọi, hắn vẫn bước theo.

Bước ra khoảng sân trống, Lâm Thanh Phong đứng chắp tay nhìn Chiến Thiên.

Chiến Thiên vẫn không ngẩng mặt nói chuyện.

Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi lớn tiếng.

-Chiến Thiên.

Chiến Thiên giật mình một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong thấy Chiến Thiên đã chăm chú, hắn mới nói tiếp.

-Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi lại ũ rũ?

Chiến Thiên trầm mặc một lúc rồi nói.

-Tại đệ tử quá yếu.

Nghe xong lời này Lâm Thanh Phong lại mở miệng.

-Ngươi nói cho ta biết tính tới thời điểm hiện tại, ngươi đã tu luyện được bao nhiêu lâu?

Chiến Thiên tính toán một chút rồi trả lời.

-Đã được hơn hai tháng thưa sư phụ.

Lâm Thanh Phong gật đầu rồi tiếp tục mở miệng.

-Vậy ngươi có biết, Bạch Dạ tu luyện bao lâu? Còn có Lục Mặc tu luyện bao lâu?

Chiến Thiên lắc đầu.

Đúng lúc này, Bạch Dạ cùng Lục Mặc xuất hiện, nghe tới câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Bạch Dạ mở miệng.

-Từ khi tu luyện, ta đã tu luyện được bốn ngàn năm, còn Lục Mặc tông chủ đã tu luyện được sáu ngàn năm.

Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, rồi lại nhìn Chiến Thiên.

-Lục Mặc tu luyện sáu ngàn năm mới đạt tới cảnh giới hiện tại, mà bị ngươi một tên tu luyện chưa tới ba tháng treo lên đánh, vậy mà ngươi còn nói ngươi yếu?

-Nếu ngươi yếu, thì bọn hắn được gọi là gì?

Lục Mặc nghẹn họng, nhưng chuyện hắn bị Chiến Thiên treo lên đánh là sự thật, hắn cũng không có cách nào chối cãi.

Chiến Thiên vẫn trầm mặc mà không trả lời, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.

-Ta hỏi những chuyện này cũng không phải gì khác, cái ta muốn là giúp ngươi có thêm tự tin.

Dừng một chút Lâm Thanh Phong lại tiếp tục.

-Ngươi chỉ gặp được một tên mạnh hơn ngươi, mà ngươi nhìn hiện tại ngươi như thế nào? Cả người thì uể oải, không có sức sống.

-Ngươi phải biết rằng ngươi là một thiên tài, nhưng cái ngươi thiếu chính là thời gian tu luyện, chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, thì ngươi có thể treo lên đánh bất cứ ai trên toàn đại lục này.

-Nhưng đó chỉ là khi ngươi có đủ thời gian, còn hiện tại ngươi không có, vì thế ngươi phải cố gắng hơn nữa, ngươi chỉ có thể tiếp tục đối đầu với kẻ mạnh hơn ngươi, rồi từ đó siêu việt bọn hắn.

-Ngươi không có con đường nào khác để đi.

-Cũng như Son Goku, ta đã từng kể với ngươi, hắn một đường từ một kẻ yếu ớt nhất trở thành mạnh nhất là tại sao?

-Là do hắn có một viên kiên định không sợ thất bại chi tâm, hắn chỉ mong muốn đối đầu với kẻ mạnh, từ đó siêu việt giới hạn bản thân hắn.

-Còn ngươi thì sao? Ngươi chỉ mới gặp được một kẻ mạnh hơn ngươi, mà ngươi đã mất hết ý chí chiến đấu? Như vậy thì làm sao ngươi có thể mạnh hơn? Làm sao có thể báo thù cho mẫu thân ngươi?

Chiến Thiên nghe xong thì hai mắt cũng dần có thêm tự tin, hắn trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu.

Trong hai mắt Chiến Thiên lúc này tràn ngập chiến ý, hắn cúi đầu với Lâm Thanh Phong rồi nói.

-Xin sư phụ chỉ dạy đệ tử.

Nhìn vẻ mặt kiên định của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười, quay đầu nhìn Lục Mặc rồi nói.

-Không biết Thiên Vận Tông các ngươi có thể luyện khí a? Ta muốn các ngươi luyện chế giúp hắn một bộ y phục.

Lục Mặc hơi sững sờ một chút, rồi nhanh chóng gật đầu trả lời.

-Đương nhiên là có, bọn ta có thể luyện khí.

Lâm Thanh Phong nghe xong thì gật đầu, sau đó hắn đi vào phòng, lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên than đá, hắn mài nhỏ một chút, rồi lại lấy một tờ giấy, sau đó vẽ lên đó một bộ y phục.

Hài lòng nhìn tác phẩm của mình, Lâm Thanh Phong lại cầm tờ giấy đưa cho Lục Mặc rồi nói.

-Xin ngươi giúp ta luyện chế một bộ y phục như trên hình vẽ, tiêu tốn bao nhiêu thì hãy nói lại với ta, ta sẽ trả đủ.

Lục Mặc nhìn kiểu dáng một chút rồi gật đầu, cầm lấy tờ giấy mở miệng.

-Được, cho bọn ta thời gian 3 ngày, 3 ngày sau ta sẽ mang đến.

Lục Mặc nói xong cũng không ở lại, mà cầm lấy tờ giấy rồi rời đi.

Chiến Thiên có chút tò mò nhìn Lâm Thanh Phong, hắn không biết Lâm Thanh Phong đang muốn làm gì.

Nhìn Chiến Thiên tò mò, Lâm Thanh Phong mở miệng.

-Ta muốn luyện chế cho ngươi một bộ y phục giống như Son Goku, hy vọng ngươi khi mặc bộ y phục này thì sẽ nhớ đến những lời ta nói hôm nay.

Chiến Thiên hai mắt phát sáng rồi nhanh chóng gật đầu.

-Xin sư phụ yên tâm.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười, vỗ vai Chiến Thiên rồi nói.

-Rất tốt, như vậy hiện tại cũng không có chuyện gì, mau trở vào ăn cơm, hai vị sư mẫu của ngươi, còn có Mị Nguyệt vẫn đang đợi.

Bạch Dạ vẫn đứng một bên, hắn xoắn xuýt một chút rồi mở miệng.

-Lần sau cũng không phải dễ dàng, ta sợ lần sau kết quả cũng không phải như vậy.

Đối với lời này, Lâm Thanh Phong lắc đầu cười rồi nói.

-Không sao, lần sau ta sẽ ra tay.

Bạch Dạ có chút chần chờ, nhưng hắn cũng không biết nói gì hơn là đành thở dài rồi bay đi.

Trở lại bàn ăn, Mị Nguyệt cùng Nam Cung Mị Ảnh có chút lo lắng, nhưng Lâm Thanh Phong cũng nói.

-Cứ yên tâm mà ăn, lần sau ta sẽ ra tay.

Nam Cung Mị Ảnh lúc này mới nở nụ cười rồi bắt đầu dùng cơm.

Mị Nguyệt vẫn có chút không tin tưởng, nhưng Chiến Thiên cũng mở miệng.

-Đừng lo lắng, sư phụ rất mạnh.

Mị Nguyệt lúc này mới yên tâm lại, nàng tin tưởng rằng Chiến Thiên sẽ không lừa nàng.

Cả năm người lúc này đều vui vẻ mà ăn.

Sau khi ăn xong Chiến Thiên lại tiếp tục hăng hái luyện tập, nhìn vẻ mặt Chiến Thiên lúc này khiến cho Lâm Thanh Phong rất hài lòng.

Mị Nguyệt cùng Nam Cung Mị Ảnh tiếp tục luyện tập, lúc này Vô Cực Tử cũng xuất hiện mà chỉ đạo hai người.

Sau khi nhìn biểu hiện của Chiến Thiên, Mị Nguyệt cũng muốn trở nên mạnh hơn, nàng cũng tự hiểu bây giờ nàng và Chiến Thiên có một khoảng cách rất xa cần nàng phải tự mình cố gắng mà bù đắp vào.

Ba ngày sau đó…

Lục Mặc xuất hiện, hắn mang theo bộ y phục mà Lâm Thanh Phong đã nhờ luyện chế.

Nhìn Lục Mặc đã tới, trên tay còn mang theo bộ y phục, Lâm Thanh Phong gật đầu rồi nói.

-Y phục nhanh như vậy mà đã làm xong a? Giá cả thế nào, ta sẽ trả.

Lục Mặc lắc đầu rồi trả lời.

-Không cần, đây cũng coi như là Chiến Thiên đã trợ giúp bọn ta, nên bọn ta làm ra bộ y phục này để trả ơn cho hắn, ngoài ra ta còn làm thêm một bộ thủ sáo giúp hắn tăng thêm một ít chiến lực, quan trọng hơn là những món đồ này không cần linh lực để thôi động vì thế rất thích hợp với Chiến Thiên.

Lâm Thanh Phong cũng không xoắn xuýt nhiều về vấn đề này, hắn nhanh chóng xem xét y phục mà Lục Mặc đưa tới.

Lục Mặc nhìn Lâm Thanh Phong xem xét y phục rồi mở miệng.

-Thiên Vận Tông bọn ta cũng không được tính là lớn, vì thế nên chỉ có thể luyện được Thiên Cấp Pháp khí, bộ y phục này cũng là một bộ Thiên Cấp Pháp Khí, sức phòng ngự không tệ, ngoài ra còn có thể tự động biến hóa lớn nhỏ phù hợp cho người sử dụng.

Lâm Thanh Phong gật đầu, bộ y phục hắn cầm trên tay có cảm giác không tệ, hắn mở miệng gọi to.

-Chiến Thiên, mau ra đây a.

Lâm Thanh Phong vừa dứt lời thì Chiến Thiên cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt.

Chiến Thiên cúi đầu với Lâm Thanh Phong rồi nói.

-Sư phụ gọi đệ tử.

Lâm Thanh Phong đưa cho Chiến Thiên bộ y phục rồi nói.

-Đây là bộ y phục mấy ngày trước mà ta đã nhờ Lục Mặc làm, ngươi hãy mặc thử xem.

Lục Mặc cũng mỉm cười gật đầu nhìn Chiến Thiên.

Chiến Thiên có hơi sững sờ một lát, sau đó hắn nhanh chóng vui vẻ cầm lấy bộ y phục rồi cúi người.

-Tạ ơn sư phụ.

Lục Mặc nụ cười cứng ngắc trên mặt, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Chiến Thiên hắn cũng không muốn mở miệng.

Chiến Thiên nhanh chóng chạy vào trong thay ra bộ y phục của mình, rồi mặc vào bộ y phục mới.

Đây là một bộ y phục có hai lớp áo, một áo thun ngắn tay màu xanh sẫm ở trong, còn bên ngoài là một bộ y phục khác màu cam, đai lưng cùng giày màu xanh sẫm, cộng thêm đôi thủ sáo màu xanh.

Chiến Thiên thay xong y phục, hắn vui vẻ tự nhìn mình một chút rồi lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong cùng Lục Mặc đánh giá một chút Chiến Thiên hiện tại, rồi đồng thời gật đầu.

Lâm Thanh Phong mở miệng.

-Rất tốt, ngươi đã mặc bộ y phục này, ta cũng không muốn ngươi lại như vài ngày trước.

Chiến Thiên nhanh chóng gật đầu rồi vỗ ngực.

-Sư phụ yên tâm, ta đã biết được.

Hiện tại mặc được bộ y phục này, Chiến Thiên như trở thành một người khác, hai mắt hắn toát ra thần sắc tự tin, cũng không như những ngày trước sau khi tham gia chiến đấu rồi ủ dột trầm mặc.

…..Hết Chương 92….

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ