Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 31: Lão giả thần bí


Bốn người một thú đang ngồi trên xe ngựa từ U Ám thôn đi đến Nam Cung Thành.

Đoạn đường từ U Ám thôn tới Nam Cung Thành khá xa, dù là ngồi xe ngựa cũng phải đi hơn một tháng, hiện tại bọn hắn đã đi được vài ngày.

Trong những ngày này, Lâm Thanh Phong đã bảo Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết chuyển qua tu luyện hai quyển công pháp mà hắn đưa.

Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết thật sự là hai thiên tài, mặc dù mới chuyển qua luyện hai quyển công pháp vài ngày nhưng hai nàng tiến cảnh rất rõ rệt.

Nam Cung Mị Ảnh từ luyện khí tầng 8 đã tiến vào luyện khí tầng 9, còn Nam Cung Tuyết từ luyện khí tầng 7 cũng đã luyện khí tầng 9.

Bạch Tiểu Phụng ngồi đánh xe, hắn cũng nhìn thấy các nàng một đường đột phá tâm hắn thật mệt mỏi.

Một người bình thường đi chung với tổ hợp ba quái vật này thì muốn sống cũng không biết sống như thế nào.

Nhưng hắn cũng được một chỗ tốt, hiện tại đạo tâm của hắn cũng được trui rèn một cách tương đối, với những chuyện như vầy thì hắn cũng quen thuộc, đã không còn nhận lấy đả kích.

Một ngày này bọn hắn nhìn trời tối cũng muốn dừng lại nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Phong lấy trong nhẫn trữ vật ra hai con gà đã được làm sạch lông sẵn, nhẫn trữ vật giống như là một cái tủ lạnh di động, mặc dù thức ăn đã được mua từ mấy ngày trước nhưng khi lấy ra thì vẫn tươi như mới được bỏ vào.

Nhìn con gà trên tay Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, hắn bắt đầu nhóm lừa, tẩm ướp gia vị bắt đầu nướng lên.

Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết thì vẫn ngồi trong xe tu luyện, còn Bạch Tiểu Phụng thì đi tìm nước uống và dẫn ngựa đi ăn cỏ.

Một lúc sau, mùi gà nướng bay khắp nơi, mùi thơm khiến Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết đang ngồi tu luyện gần đó cũng mở mắt chạy tới.

Bạch Tiểu Phụng đã tìm được nước và cho ngựa ăn xong cũng chạy lại ngồi kế bên.

Trải qua vài ngày ở cùng nhau thì bọn hắn hình thành một loại ăn ý khi Lâm Thanh Phong nấu nướng xong, thì ba người sẽ đợi hắn chia phần.

Bạch Tiểu Phụng mặc dù được chia ít một chút nhưng hắn cũng không cảm thấy thiệt thòi.

Hắn chỉ là một người đi cùng đường, nói trắng ra là hắn còn phải nhờ bọn Lâm Thanh Phong bảo vệ cho tới Nam Cung Thành thì có phần ăn là tốt rồi.

Nhưng Lâm Thanh Phong làm đồ ăn thật sự rất ngon nên Bạch Tiểu Phụng cũng không phản bác gì nhiều.

Thấy gà nướng hiện tại đã ăn được Lâm Thanh Phong đứng dậy vẫy tay gọi tiểu Hắc tới ném cho nó một viên linh thạch rồi sau đó bắt đầu chia gà.

Hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra con dao xếp nhỏ, rồi từ từ cắt phần gà nướng.

Một bên khác, có một lão già bước chân xiêu vẹo, vừa đi vừa cầm hồ lô rượu uống, mặt hắn rất đỏ, chứng tỏ hắn đang say khướt.

Ngửi ngửi mùi hương trong không khí một chút, lão già hai mắt phát sáng, miệng chảy nước miếng.

-Haha, đây là mùi gà nướng. Thật sự là rất thơm a, lão già này nhất định phải nếm thử.

Ngửi được mùi gà nướng trong không khí, lão già này nhanh chóng chạy đến nơi phát ra mùi hương.

Lúc này bước đi của lão không còn xiêu vẹo, lão ấy chạy rất nhanh nhưng vẫn không lưu lại trên mặt đất một dấu chân nào.

Lâm Thanh Phong ngồi một bên đang cắt phần gà nướng, bỗng dung hắn nhíu mày một cái rồi dừng tay, nhìn qua một hướng.

Hành động của hắn dẫn phát đến sự chú ý của ba người xung quanh.

Nam Cung Mị Ảnh nhíu mày rồi nhìn theo hướng mà Lâm Thanh Phong đang nhìn, nàng không thấy được gì khác nên hỏi.

-Phu quân sao vậy? Nơi đó có gì à?

Lâm Thanh Phong gật đầu trả lời.

-Có vẻ như chúng ta có khách, phần ăn của người khách này ta sẽ lấy từ phần của Bạch Tiểu Phụng.

Nghe Lâm Thanh Phong nói, Bạch Tiểu Phụng phản bác.

-Tại sao lại lấy từ phần ta?

Lâm Thanh Phong không nói nhiều, hắn còn lười quay đầu nhìn Bạch Tiểu Phụng chỉ đáp lại.

-Bây giờ một là ngươi đồng ý chia phần, hai là ngươi cũng sẽ không có phần, ngươi chọn a.

Bạch Tiểu Phụng câm miệng, hắn im lặng biểu thị cho việc đồng ý chia phần, tại nơi đây hắn không có tiếng nói.

Chờ đợi một lúc vẫn không thấy người khách mà Lâm Thanh Phong đã nói, Nam Cung Tuyết sốt ruột hỏi hắn.

-Tỷ phu, người khách mà ngươi nói đang ở đâu? Chờ đợi nãy giờ sao vẫn không thấy? Ta cảm thấy đói rồi.

Lâm Thanh Phong cười cười nhìn nàng, đưa tay lên xoa đầu nàng rồi trả lời.

-Đừng nôn nóng, hắn đã tới rồi.

Lâm Thanh Phong vừa dứt lời thì một tiếng cỏ lay xoạt xoạt phát ra từ hướng mà bọn hắn vẫn nhìn theo.

Nơi đó xuất hiện một lão già nát rượu, mùi rượu trên người hắn rất nồng, Nam Cung Mị Ảnh ngửi một chút mùi rượu tản ra trong không khí, nàng nhíu mày.

Lão già này vừa xuất hiện, hắn thấy bốn người đang nhìn về phía mình, xem xét cảnh giới của bọn họ một chút, cao nhất là người thanh niên chỉ có luyện khí tầng 10, hắn một mặt mộng bức/

-Tại sao à? Thế đạo hiện giờ luyện khí kì mạnh như vậy sao? Lại có thể phát hiện ta tới?

Lão già gãi đầu một cái, rồi mới bước đến gần bọn Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong nhìn lão rồi nở nụ cười, từ xa hắn đã nghe được tiếng chân của lão già này đang chạy về phía này, nghĩ nghĩ một chút hắn chỉ nghĩ được lão già này tới đây là do mùi gà nướng.

Lão già nhìn Lâm Thanh Phong một bộ:”Ta biết ngươi sẽ tới đây” nên hắn nhíu mày, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại nên hỏi.

-Ngươi biết ta sẽ tới?

Như đáp lại câu hỏi của lão già, Lâm Thanh Phong gật đầu.

Lão già nhìn Lâm Thanh Phong một chút, hắn thầm nghĩ.

-Người thanh niên này vậy mà phát hiện ra ta? Thật sự là không đơn giản a.

Nhìn lão già trầm tư, Lâm Thanh Phong cũng không nói gì, hắn tiếp tục chia cắt phần gà nướng.

Đưa cho Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết bảo hai người cứ việc ăn, hắn quay sang nói với lão già.

-Từ lúc ta nướng gà thì ta đã phát hiện ra ngươi, nhưng lúc đó ngươi không di chuyển nhiều nhưng tới lúc gà chin thì ngươi đột nhiên tăng tốc về phía này, ta nghĩ là do mùi gà nướng dẫn ngươi đến đây đi?

Nghe Lâm Thanh Phong nói xong thì lão già gật đầu biểu thị việc Lâm Thanh Phong đã đoán đúng.

Thấy lão già gật đầu Lâm Thanh Phong cũng nói tiếp.

-Con người của ta rất công bằng, ta nướng gà chia cho mọi người cũng như trả công cho công sức của bọn họ bỏ ra, giờ ta chỉ muốn hỏi tại sao ta lại phải chia cho ngươi?

Lão già trầm tư một lúc, những điều Lâm Thanh Phong nói cũng không sai, hắn chỉ là một người qua đường tại sao lại muốn được chia phần? Hắn nhíu mày một cái rồi nói.

-Vậy ngươi muốn sao mới có thể chia cho ta một phần?

Nghe lão già hỏi thì Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn đưa lên một ngón tay trước mặt lão già rồi từ từ nói.

-Một trăm viên linh thạch… thượng phẩm.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết đang ngồi ăn, nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong hai nàng phun ra thức ăn trong miệng, còn Bạch Tiểu Phụng cùng lão già nghe được lời của Lâm Thanh Phong hai người cũng một mặt mộng bức.

Từ lúc Lâm Thanh Phong cảm giác được lão già này thì hắn ở cách nơi này vài dặm, mặc dù chỉ cảm nhận được một phần khí tức như có như không, nhưng lúc lão già này tới gần thì Lâm Thanh Phong chắc chắn lão là một cao thủ.

Đừng nói giỡn, với khoảng cách vài dặm mà chạy tới trong vài phút thì cho dù là một người ngu cũng biết được đây là một cao thủ a.

Lão già nghe được giá mà Lâm Thanh Phong đưa ra, hắn nhìn Lâm Thanh Phong như một tên điên, không chỉ hắn cho dù là ba người bọn Nam Cung Mị Ảnh cũng nhìn Lâm Thanh Phong như một người điên.

Lão già ho nhẹ một tiếng rồi nói.

-Tiểu hữu, làm như vậy thì hơi quá mức đi, đúng là một trăm viên linh thạch thượng phẩm đối với ta cũng không nhiều, nhưng để mua một phần gà nướng thì quá cao a.

Lần này ba người Nam Cung Mị Ảnh cũng mộng bức rồi, một trăm viên linh thạch thượng phẩm còn không nhiều? Lão già sao ngươi không thượng thiên a?

Lâm Thanh Phong sờ cằm suy nghĩ một chút, đúng là giá cả khá cao nên hắn gật đầu với lão già.

Nhìn Lâm Thanh Phong gật đầu lão già cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười của lão cũng đông cứng trên mặt vì câu tiếp theo của Lâm Thanh Phong.

-Chín mươi chin viên linh thạch… Thượng phẩm.

Ba người Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu, ba người đạt cùng nhân thức hai tên này là hai tên điên, đừng để ý tới bọn hắn.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết tiếp tục ăn gà, Bạch Tiểu Phụng cũng đưa tay lấy phần gà thuộc về hắn và bắt đầu ăn, không để ý tới hai tên điên này.

Lão già nhìn ba người bọn Nam Cung Mị Ảnh ăn gà, hắn nuốt nước miếng một cái, một mặt đau khổ nhìn về Lâm Thanh Phong.

-Tiểu hữu, thật sự giá rất cao a, vậy đi ta đưa ngươi một trăm viên linh thạch Trung phẩm thế nào?

Lâm Thanh Phong trong lòng hoan hỉ, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, hắn tất nhiên là đồng ý a, con gà này vốn dĩ mua cũng vài đồng tệ, hiện tại bán lên tới một trăm linh thạch Trung phẩm thì còn đòi hỏi gì thêm?

Lâm Thanh Phong vẻ mặt lạnh như băng, hiện tại hắn không thể để lộ ra là hắn đang vui vẻ, hắn kéo một phần gà về phía mình, nhìn lão già rồi nói.

-Một tay giao tiền một tay giao hàng.

Lão già lúc này đầu óc có chút loạn, hắn cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào, hắn máy móc gật đầu lẩy từ nhẫn trữ vật ra một trăm viên linh thạch trung phẩm rồi dưa cho Lâm Thanh Phong còn hắn lại cầm lấy phần gà của mình từ từ thưởng thức.

…..Hết Chương 31…..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ