Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 9: Phù Dung


Trong vườn đào, Lý phu nhân hái một đóa hoa đào cài ở trên tóc Thẩm Miểu, cười híp mắt nhìn nàng, trái lại rất dịu dàng: "Rất đẹp." lê quý đôn

Thẩm Miểu còn chưa kịp nói chuyện, Lý phu nhân đã lên tiếng trước: "Đúng rồi, lần trước cũng không kịp hỏi, nhà muội buôn bán gì vậy? Ra cửa đều có thớt ngựa hộ vệ đi theo, thật uy phong."

Thẩm Miểu suy nghĩ, nhớ tới lời Hoắc Dần nói, vì vậy nói: "Buôn bán gì thì khó mà nói, chỉ là đều dùng cho những địa phương rối loạn."các bạn hãy đọc truyện tại để ủng hộ chính chủ nhé.

"Lương thực?" Lý phu nhân hỏi.

Thẩm Miểu gật đầu: "Cũng có."

Lý phu nhân siết chặt hai tay, lồng ngực chấn động, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ còn có vũ khí?"

Thẩm Miểu cười với nàng ta, không nói, chỉ đưa tay chỉ vào một chỗ nói rất đẹp, không thừa nhận cũng không phủ nhận, đi theo sau lưng nàng là Lý phu nhân đang chảy mồ hôi đầm đìa trên đầu dù là đang buổi sáng ngày xuân, nghĩ thầm có thể buôn bán binh khí rốt cuộc là ai chứ?

Làm vũ khí thì cũng không phải chuyện mà một thương gia bình thường có thể làm, tất phải móc nối với triều đình, mặc dù Ngô Châu khép kín, nhưng đều biết chút về những gia đình giàu có hay có thế, thương hộ có thể móc nối với triều đình, chỉ có một mình Hoắc gia, nhưng cũng không dám trực tiếp chế tạo binh khí buôn bán, Thẩm gia này......

Thẩm Miểu xoay người cười nói với Lý phu nhân: "Trên đường tới Ngô Châu ta cũng có nghe chút ít về Ngô Châu, hình như chỉ có Hoắc gia chuyển từ kinh thành tới ra thì sẽ không có một thương nhân nào làm được, Hoắc gia cũng hàng năm nộp đủ tiền mới có thể được bảo toàn, không ngờ tới chỗ này mới biết, trong cát đá cũng có rất nhiều trân châu rực rỡ giống như Lý gia đây."

Lý phu nhân khoát tay áo: "Nào có, đều là mưu sinh trong khốn khó, kéo dài hơi tàn."

"Lý gia có quan hệ tốt với Từ huyện lệnh, có quan phủ che chở hẳn cũng không tệ." Thẩm Miểu gật đầu, sau đó lại cau mày than thở: "Aizz, nhưng đáng tiếc, ta cùng với phu quân không thích có quan hệ với quan phủ, nếu không cũng có thể chia chút cách kiếm tiền trong chuyến đi Ngô Châu này với các người."

Lý phu nhân vừa nghe, vội nói: "Chúng ta cũng không quen quan phủ, cũng chỉ làm chút buôn bán trong huyện này nên phải dựa vào Huyện lệnh."

"Hả?" Thẩm Miểu hé miệng cười: "Vậy khi trở về ta sẽ nói với phu quân, dù sao bên ta cũng không quen thuộc ở đây, nếu có người có thể dẫn đường, đương nhiên tốt hơn nhiều."

Dạo chơi ngắm hoa vào sáng sớm đã kết thúc, Lý Thủ Tài đưa tiễn xe ngựa chở Thẩm Miểu và Hoắc Dần về khách điếm Đỉnh Phong, rồi cùng phu nhân rời đi.

Trở về trong xe ngựa, Lý phu nhân nói những chuyện đã nói với Thẩm Miểu cho Lý Thủ Tài nghe, Lý Thủ Tài liền chậc ba tiếng, lắc đầu nói: "Chuyện này chúng ta không thể chạm vào."

Lý phu nhân đấm đấm bả vai Lý Thủ Tài, nhíu mày: "Chàng có biết hôm nay lúc thiếp Thẩm phu nhân kia đi ra từ trong khách điếm thì trong lòng nghĩ gì không? Chỉ một đôi giày của người ta cũng đủ tiền may y phục của hai chúng ta rồi, không vào hang hổ sao bắt được hổ con?"lê quý đôn

"Phu nhân, chúng ta với Từ huyện lệnh còn có tam đương gia của Lộc Phong Trại đã có bao nhiêu năm giao tình chứ? Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng phá hỏng tầng quan hệ này, bọn họ phủi mông một cái, chúng ta sẽ làm thế nào?" Lý Thủ Tài khoát tay áo nói: "Hôm nay ta cũng nghe ông chủ Thẩm nói rồi, tuổi không lớn lắm, nhưng giọng điệu quá lớn, còn đòi kiếm tiền từ Lộc Phong Trại, thân hình bé nhỏ kia, còn có thể sống trở về sau khi lên Chu Sơn ư?"

"Vậy chàng định làm gì? Báo cho Từ huyện lệnh?" Lý phu nhân liếc nhìn gã: "Chàng đã làm chó cho Từ huyện lệnh rất nhiều rồi, nhưng ông ta đã bày ra sắc mặt tốt cho chàng nhìn lần nào chưa?"

Lý Thủ Tài chậc một tiếng trừng mắt nhìn Lý phu nhân, Lý phu nhân hé miệng hất mặt không nói lời nào, Lý Thủ Tài liền dụ dỗ nàng ta, lắc tay áo của nàng ta nói: "Chúng ta sẽ không nói, cứ nhìn hai bên trước đã, dù thế nào nàng cứ gặp mặt uống trà nhiều lần với Thẩm phu nhân là được."

Thẩm Miểu đi theo Hoắc Dần trở lại khách điếm Đỉnh Phong, rót cho mình ly trà, vừa nhìn về phía Hoắc Dần, vừa uống trà vừa nói: "Lý phu nhân nói bọn họ không quen với quan phủ."

"Có quen hay không qua hôm nay mới biết." Hoắc Dần nói: "Ta đã sai A Giáp len lén giám sát rồi, nếu hôm nay không có một ai trong Lý phủ đi vào nhà Từ huyện lệnh, mới gọi là không quen."

"Nếu bọn họ thật sự không quen, ngươi định làm như thế nào?" Thẩm Miểu hỏi hắn.

Hoắc Dần cười: "Kế ly gián, nàng đã từng nghe chưa?"

Thẩm Miểu sửng sốt: "Lý Thủ Tài còn phải sống qua ngày trong thành, ngươi xem như gã ngu không bằng, chỉ vì một chút tiền của ngươi mà đắc tội Từ huyện lệnh?"

"Nếu Từ huyện lệnh xuống đài, gã sẽ không lên cùng một thuyền với ta ư?" Hoắc Dần nhấc chân, hộ vệ Ất liền vội đẩy băng ngồi tới dưới chân của hắn, Thẩm Miểu thấy thế chậc miệng lắc đầu: "Sa đọa."

Hoắc Dần vừa run chân vừa nghiêng người tới gần Thẩm Miểu: "Hôm nay thấy hoa đào đẹp không?"

Thẩm Miểu lui về phía sau: "Đẹp."

Hoắc Dần lại ngang nhiên dịch tới chút nữa: "Ta nghe nói trong trấn Phù Dung có hội Hoa Đăng, càng đẹp hơn, nàng có muốn đi xem không?"

Thẩm Miểu dịch băng ghế ngồi về phía sau mấy mét: "Đi trấn Phù Dung phải ra khỏi thành, đi chỗ đó làm gì?"

Hoắc Dần cười để lộ hàm răng trắng, mặt mày cong cong, hộ vệ Ất thấy hợp không khí, vì vậy mở miệng nói: "Trước đó tiểu nhân đã từng thấy mấy lần, hội Hoa Đăng vô cùng náo nhiệt."

Thẩm Miểu dừng một chút: "Ngươi cho rằng ta ngu ư? Ngươi là tới từ Kinh Thành."

Hộ vệ Bính đập hộ vệ Ất một cái, nói: "Tiểu nhân nghe chưởng quỹ nói, trong trấn Phù Dung có một đại hội trăm hoa khoe sắc, rất đặc sắc."

Thẩm Miểu mím môi: "Nhất định sẽ có rất nhiều người đi, sẽ không thấy được gì cả."

Hộ vệ Đinh bước lên trước một bước, liếc mắt nhìn hộ vệ Ất và hộ vệ Bính, nghiêm túc nói: "Sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon."

Hai mắt Thẩm Miểu sáng lên, hộ vệ Đinh tiếp tục: "Còn có rất nhiều chuyện thú vị."

Tay đang cầm ly trà của Thẩm Miểu siết lại, hộ vệ Đinh chậm rãi nhếch miệng: "Còn có rất nhiều xiêm áo đồ trang sức đẹp còn có nhiều đồ chơi rất vui."

"Cái này......" Thẩm Miểu nâng tay lên vuốt những sợi tóc trên trán.

Hộ vệ Đinh đưa ngón tay chỉ Hoắc Dần: "Tất cả đều sẽ có đại nhân mua."

Thẩm Miểu thận trọng gật đầu: "Đi."

Hoắc Dần bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, Thẩm Miểu ở bên cạnh từng chút từng chút cắn bánh ngọt có chút hưng phấn, còn Hoắc Dần thì đã xoay người đối mặt với hộ vệ Ất và hộ vệ Bính, mở khẩu hình miệng nói: "Tiền tiêu xài sẽ trừ từ tiên lương của các ngươi."

Hộ vệ Đinh ôm ngực đứng thẳng, cười không nói.

Trấn Phù Dung là một trấn tương đối độc lập trong Ngô Châu, nằm ở vị trí chính giữa trong núi, có một con đường nối thẳng tới cửa trấn, bởi vì trấn ở lưng chừng núi, phong cảnh cũng rất đẹp, được xem như là một đặc sắc trong Ngô Châu.

Lúc Thẩm Miểu đi theo Hoắc Dần ra cửa đã không còn ăn mặc như một Thẩm phu nhân, ngồi ở trên xe ngựa chừng một canh giờ, mới tới dưới chân núi trấn Phù Dung.

Bởi vì có hội Hoa Đăng, cho nên người đi trấn Phù Dung cũng không ít, Thẩm Miểu xuống xe ngựa liền cùng Hoắc Dần đi vào, hộ vệ Ất Bính Đinh đi theo phía sau, đối với điều này cũng hết sức mới mẻ.

Từ dưới chân núi bắt đầu vào trong trấn, hai bên đường đều có một hàng đèn cố định, đèn được làm thành các dạng bộ dạng khác nhau như cá vàng, hoa sen, hình tròn… chiếu sáng vào trong trấn Phù Dung.

Khi Hoắc Dần dẫn Thẩm Miểu vào trấn Phù Dung, nói: "Nghe nói tháng chín hoa Phù Dung nở, trong trấn sẽ rất đẹp, đến lúc đó ta lại dẫn nàng sang đây xem nhé?"

Thẩm Miểu vừa nhìn chằm chằm đèn Hoa Đăng trên tay người đi đường vừa gật đầu: "Có thể, Tiểu Hoắc Dần, ngươi biết hiếu thuận, không uổng công ta chăm sóc ngươi lớn lên."

Hoắc Dần nghe lời này, nụ cười trên mặt cứng lại, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm bả vai của đối phương, đưa ngón tay chỉ đến một chỗ: "Đi, dì Thẩm à, chúng ta đi mua đèn."

Thẩm Miểu nghe lời này lập tức nhíu mày, vừa vỗ tay của hắn vừa nói: "Ai là dì hả? Ngươi gọi tỷ tỷ cũng được mà!"

"Lúc ta mới gặp nàng thì nàng cũng đã hơn chục tuổi rồi, có khi sống cả mấy trăm năm rồi ấy, gọi dì đã là tốt rồi." Hoắc Dần tay theo bả vai của nàng từ phía sau lưng trượt đến eo, hai ngón tay khoác lên eo thon của Thẩm Miểu, khóe miệng nâng lên, mặt mày cong cong.

"Cho tới nay ta chỉ làm Hà Bá đến năm thứ hai mươi ba......" Thẩm Miểu còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Dần cắt đứt, đối phương trực tiếp lấy mặt nạ quỷ màu trắng từ trên kệ bên đường lên, đeo vào trên mặt mình nghiêng đầu hỏi một câu: "Thấy được không?"

Thẩm Miểu xuy một tiếng bật cười: "Giống ngươi như đúc."

Hoắc Dần để lộ đôi mắt ra từ hai chỗ trống đôi mắt trên mặt nạ, đuôi mắt nhếch lên, mang nét cười nhìn thẳng vào Thẩm Miểu, không khí ngưng trệ, Thẩm Miểu mím môi, dời tầm mắt nói: "Ta cũng muốn một chiếc."

Hộ vệ Ất lấy bạc từ trong ngực ra, trả tiền cho Hoắc Dần và Thẩm Miểu.

Trấn Phù Dung chiếm diện tích cũng không lớn, chỉ là đường phố phong phú, ngăn cách con đường ở giữa là một dãy nhà ở, đi từ đầu đến cuối mỗi một đường phố, sợ rằng phải mất nhiều giờ.

Sắc trời dần tối, trăng rằm treo trên cao, trấn Phù Dung dưới các ngọn đèn cũng càng sáng rực, Thẩm Miểu được Hoắc Dần dắt đi rất nhiều nơi, trên tay cũng mua khá nhiều đồ ăn, không ăn hết cũng đưa cho ba hộ vệ sau lưng cầm, trên cánh tay hộ vệ Đinh còn cầm một đống mứt quả, khi Hoắc Dần và Thẩm Miểu lưu lại nơi nào đó, sẽ bán lại với giá cao cho khách ven đường.

Giờ phút này Hoắc Dần và Thẩm Miểu đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong một quán bán hoành thánh, ông lão bưng hai chén hoành thánh lên, Thẩm Miểu nhân lúc còn nóng thử một miếng, vị ngon vô cùng.

Hoắc Dần nhìn nàng ăn, khóe miệng mang nét cười: "Làm người rất không tệ chứ? Có ăn có uống."

Thẩm Miểu liếc nhìn đối phương: "Đó là người có tiền như ngươi mới có ăn có uống, bao nhiêu người nghèo vì ăn uống mà buồn rầu đấy."

Hoắc Dần chậc một tiếng, ấn đường nhíu lại, sau đó lại cười nói: "Ta không nói đến bọn họ với nàng, là ta đang nói nàng đấy, cả ngày vùi ở trong nước không thấy chán sao?"

Thẩm Miểu cúi thấp nửa đầu, vừa ăn vừa cười nói: "Sao không thú vị được? Ban đầu nhà ngươi vì để ngươi đi học đường được dễ dàng nên xây cầu đá trên sông trong thành, mà nay mỗi ngày đều có những đứa bé đi qua cầu đá đi học, có rất nhiều đứa bé rất đáng yêu, cho kẹo thì đều gọi tỷ tỷ......"

Ý cười trên mặt của Hoắc Dần dần dần thu lại, gương mặt hắn lạnh lùng, nhưng vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Cho nên những năm ta đi kinh thành, nàng luôn chơi đùa với đứa bé nhà khác?"

Thẩm Miểu gật đầu: "Đúng vậy, dáng vẻ của nữ nhi nhà lão Trương đặc biệt đáng yêu, còn có nhi tử của nhà lão Hà, mập mạp kháu khỉnh, đi một bước đã té một cái...... Ây za!"

Mặt của Thẩm Miểu trực tiếp bị Hoắc Dần nhéo, trong miệng nàng còn hoành thánh, cắn răng chịu đựng nhìn chằm chằm đối phương, nhìn ra đối phương không vui, cau mày nói: "Ngươi có bệnh à? Đang tốt đẹp nhéo ta làm gì? Buông tay!"

Hoắc Dần không ăn hoành thánh, đầu ngón chân để ở trên đất nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống có tiết tấu, khóe miệng mím lại, rũ mí mắt, lạnh lùng hỏi nàng: "Cho nên nàng lại muốn trêu chọc con cái nhà ai hử?"

Thẩm Miểu vỗ tay của hắn: "Ta trêu chọc nhà ai? Ta cũng chỉ trêu chọc mỗi một Hôn Thế Ma Vương nhà ngươi là ta cũng đã đủ xui xẻo rồi, nếu còn trên chọc thêm nữa há chẳng phải ta không muốn làm Hà Bá nữa sao?"

Hơn nữa thần Thổ Địa đã quở trách nàng vô số lần, đừng nên suốt ngày vây quanh những đứa bé giống như kẻ buôn người vậy, nàng cũng đã thu liễm lại rất nhiều rồi đấy, được chưa hả?

Lúc này Hoắc Dần mới buông tay, nghĩ thầm lúc trở về sẽ cho làm người đập cây cầu trên sông trong thành, xây con đường rộng rãi dẫn tới thẳng thư phòng.

Hộ vệ Đinh bán xong mứt quả trở lại, trên mặt còn nở nụ cười, nói với Hoắc Dần: "Đại nhân, phía trước có địa phương ngắm hoa, rất náo nhiệt."

Hoắc Dần hỏi Thẩm Miểu: "Có đi xem hay không?"

Thẩm Miểu xoa mặt vẫn còn đang giận, nói: "Không đi!"

Hoắc Dần chậm rãi đứng lên, khom lưng một tay khoác vai của nàng một tay ôm chân của nàng, trực tiếp ôm nàng lên.

Hộ vệ Ất: "Ta đi......"

Hộ vệ Bính: "Đây là người đến người đi......"

Hộ vệ Đinh: "Vẫn rất kích thích......"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu