Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 25: Ngắm trăng


Hộ vệ Giáp Ất đã đợi ở cửa ra vào một thời lúc lâu, hoàn toàn không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, gấp đến độ cũng sắp xông vào, khi hai người nhìn nhau chuẩn bị tiến vào thì nghe Lương trại chủ cười to một tiếng, cửa lớn bị mở ra, Hoắc Dần dẫn đầu bước ra ngoài.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Hộ vệ Giáp Ất thấy Hoắc Dần không sao, lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn có chút may mắn khi bọn họ không xúc động xông vào.

Lý Thủ Tài nhìn thấy Hoắc Dần, vội đi lên trước: “Ông chủ Thẩm, như thế nào rồi?”

Hoắc Dần nhìn Lý Thủ Tài gật đầu, Lương trại chủ nói: “Ông chủ Lý, ông dẫn theo một nhân vật rất giỏi lên núi đấy, Hậu Sinh Khả Úy, phương diện làm ăn này, ông nên học hỏi thêm từ ông chủ Thẩm.” (Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường.)

Lý Thủ Tài cười với Lương trại chủ, nghe lời này sắc mặt có chút không tốt, gã biết Lương trại chủ đang mỉa mai gã.

Hai người thấy đã nói chuyện buôn bán xong thì muốn xuống núi, có Lương trại chủ đã nói chuyện một phen với Hoắc Dần, thật sự thích hắn, cho nên lúc xuống núi còn cho hai người hộ tống, tránh bọn họ đi nhầm đường.

Một đường đến dưới chân núi, hai người kia mới rời đi.

Sau khi Hoắc Dần và Lý Thủ Tài trở về thành thì lập tức đi khách điếm Đỉnh Phong, vừa nghe người của trong khách điếm nói, hai vị phu nhân ra cửa đi chơi, đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng cũng sắp trở lại.

Vì vậy Lý Thủ Tài và Hoắc Dần dùng chút cơm tối, ngồi ở đại sảnh vị trí gần cửa sổ chờ phu nhân của mỗi người trở về.

Hoắc Dần lắc cây quạt, Lý Thủ Tài bên này lại hỏi: “Rốt cuộc ông chủ Thẩm đã nói gì với Lương trại chủ vậy?”

Hoắc Dần nói: “Lương trại chủ là sơn phỉ, khí tức giang hồ trên người hơi nặng, người trong trại rất kính trọng ông ta, rõ ràng kho lúa sắp hết, cho chó ăn đều là xương đầu bò, chó ăn còn như vậy huống gì là người? Có thể thấy được ông ta rất thích nói nghĩa khí, tất nhiên thích nói thật, không e ngại người của ông ta, ta cũng chỉ học người giang hồ giả bộ là một người gan dạ không sợ chết, mới nói chuyện thành công với ông ta mà thôi.”

Lý Thủ Tài dừng lại, chẳng trách khi hôm qua mình đi có mạnh mẽ chút, Lương trại chủ cũng không làm khó gã, vẫn là ông chủ Thẩm biết nhìn người.

Hoắc Dần nói cho hết lời, nhìn phía ngoài tròng mắt lập tức sáng lên, chỉ liếc nhìn qua ở trong đám người đã lập tức nhìn thấy người nọ, khóe miệng nâng lên, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ánh mắt cũng đã cong lên rồi.

Trong đám người, Thẩm Miểu mặc y phục của một phụ nhân, tóc bới lên, trên mặt đánh chút phấn, trên đầu mang trâm cài trang sức, trong tay cầm khăn tay, bộ dạng hình như có chút không quen, Lý phu nhân bên cạnh không ngừng khuyên nàng.

“Muội muội đẹp như vậy, trở về nhất định có thể làm ông chủ Thẩm mê chết.”

Thẩm Miểu đưa tay sờ sờ khuyên tai vàng trên lỗ tai, phía trên khuyên tai này còn khảm ngọc, hoàn toàn khác với khuyên tai trân châu Hoắc Dần cho, đa dạng phức tạp hơn nữa rất xa hoa, nàng cảm giác kỳ lạ.

“Muội như vậy...... Thật sự rất đẹp sao?”

Lý phu nhân gật đầu liên tục: “Đẹp rất đẹp, muội hỏi hai tỳ nữ của ta mà xem, xem có đẹp hay không?”

Hai tỳ nữ kia che miệng cười cười: “Dáng dấp Thẩm phu nhân, dù thế nào cũng đẹp cả.”

Thẩm Miểu nghe lời này trợn tròn hai mắt, nhất thời có chút lòng tin, trái tim cũng đập liên hồi, khi đi tới trong khách điếm nhìn thấy Hoắc Dần, nàng lại có chút nhất thời nhục chí dường như không dám lên trước.

Nhất là nhìn thấy đôi mắt tròn và sáng rực như ánh trăng kia của Hoắc Dần.

Lý phu nhân đẩy Thẩm Miểu về phía trước một chút, nói với Hoắc Dần: “Ông chủ Thẩm nhìn xem, ta giúp phu nhân ông chủ Thẩm ăn mặc thế nào?”

Hoắc Dần một tay chống cằm, một tay khác lắc cây quạt, làm như nghiêm túc quan sát, trong con ngươi là vui mừng không che giấu được, khóe môi nhếch lên cười nói: “Được, ánh mắt Lý phu nhân độc đáo, trong những ngày bình thường ta tuyệt đối không nhìn thấy được phu nhân ăn mặc như vậy đâu.”

Thẩm Miểu nghe lời này hơi cau mày, sao nghe không giống khen?

Lý phu nhân che miệng nở nụ cười, vừa lúc thức ăn lên bàn, vì vậy bốn người ở tại khách điếm Đỉnh Phong ăn bữa cơm, sau khi Lý Thủ Tài và Lý phu nhân cơm nước xong thấy sắc trời không đã sớm muốn cáo từ, hai người ngồi cỗ kiệu đi về.

Thẩm Miểu và Hoắc Dần còn vây quanh cái bàn, thức ăn trên bàn không dọn đi, Hoắc Dần nắm đũa vừa đâm đâm hạt đậu phộng trong đĩa, vừa cười híp mắt nhìn Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, vì vậy trừng mắt liếc hắn: “Gì vậy! Có gì đẹp để nhìn sao!”

“Chỗ nào cũng đẹp cả.” Hoắc Dần nhạo báng.

Thẩm Miểu vội tháo khuyên tai xuống: “Ta biết ngay ánh mắt Lý phu nhân có vấn đề mà, mua đồ nhiều như vậy đều đeo ở trên người, kỳ lạ chết đi được.”

Hoắc Dần lắc cây quạt: “Không biết, ngược lại ta cảm thấy Lý phu nhân rất tinh mắt, trước đó nàng mặc có chút đơn giản, không giống như người đã thành thân, mà nay nhìn cách ăn mặc thì giống như đã có phu quân, hai ta đi ra ngoài người khác cũng biết nàng là phu nhân của ta, thật tốt.”

Thẩm Miểu nhìn hắn: “Giả dạng phu thê mà thôi, ngươi còn tưởng là thật à.”

“Nàng cho rằng ta làm giả ư?” Hoắc Dần chậm rãi cười cười: “Cho tới nay ta đều xem nàng như phu nhân của ta, nếu không nàng cho rằng sao ta không tùy tiện tìm một nữ nhân khác giả dạng.”

Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt, đưa ngón tay chỉ hắn: “Nè! Ban đầu rõ ràng là ngươi nói tìm người khác ngươi không yên tâm mà!”

“Người khác ta cũng không thích.”

“Nói giống như ngươi rất thích ta vậy.” Thẩm Miểu liếc hắn.

Hoắc Dần chậm chạp không lên tiếng.

Thẩm Miểu sững sờ, lời này nếu đối phương không nói tiếp vậy thì hết sức lúng túng.

Nàng từ từ dời mắt nhìn Hoắc Dần, đối phương cười với nàng, nụ cười kia có chút quái dị, làm người cảm thấy không có ý tốt, nhưng trong ánh mắt lại có dịu dàng vô cùng không phù hợp, nhìn thấy mà trong lòng Thẩm Miểu cuồng loạn, hận không thể lập tức tìm một vị trí trốn.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

“Được rồi đừng nhìn nữa.” Thẩm Miểu xoay người: “Ta trở về trên lầu nghỉ ngơi.”

“Phu nhân.” Hoắc Dần xoay người dựa vào bàn, trên tay lắc cây quạt, nói với Thẩm Miểu đã đứng ở bậc thang: “Tối nay trăng tròn, phu nhân rửa mặt xong thì tới hậu viện bồi vi phu ngắm trăng nhé?”

Thẩm Miểu trừng hắn: “Ngươi có bệnh à sao bảo ta cùng ngắm trăng với ngươi, ta không muốn.”

Hoắc Dần nhìn mặt của nàng cũng đỏ cả rồi, một đường đỏ đến lỗ tai, bỗng cảm thấy hết sức đáng yêu, bèn nói: “Giờ Tuất ở hậu viện, không gặp không về.”

Thẩm Miểu không trả lời câu nói của hắn, trực tiếp le lưỡi làm mặt quỷ với hắn xong thì cộc cộc chạy lên lầu.

Hoắc Dần nghiêng đầu nhếch miệng mà cười cười: “Thật đáng yêu.”

Hộ vệ Giáp Ất Bính Đinh đưa tay lau mồ hôi trên trán, bọn họ còn đắm chìm trong thẩm mỹ kỳ dị của Lý phu nhân, chậm chạp vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được.

Thẩm Miểu rửa mặt xong xong thì nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhắm mắt lại nhưng không có cách nào ngủ được, trong đầu vẫn nhớ tới chuyện Hoắc Dần nói giờ Tuất ở hậu viện khách điếm ngắm trăng.

Nàng rời khỏi giường, khoác áo khoác, cẩn thận đẩy cửa sổ căn phòng của mình ra, nhìn ra phía ngoài.

Gian phòng này của Thẩm Miểu vừa đúng lúc nhìn ra hậu viện khách điếm, trong sân khách điếm trồng mấy cây ăn quả, hoa đào nở rồi tàn, liền kết thành quả đào màu xanh lông lá, một quả rất nhỏ, ẩn ở trong lá xanh.

Thẩm Miểu nhìn thấy Hoắc Dần dưới tàng cây.

Hắn cho người ta từ trong hành lang khách điếm mang bàn ghế đến hậu viện, trên bàn còn để hai dĩa bánh ngọt, hai chun trà, mình ngồi ở một bên vừa dùng cây quạt quạt gió, vừa hơi ngẩng đầu nhìn về phía trăng tròn trên đỉnh đầu.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Thẩm Miểu cũng ngẩng đầu liếc nhìn, tối nay quả thật trăng sáng rất tròn.

Nàng cứ như vậy mà nhìn Hoắc Dần, buổi tối gió nhẹ từ từ thổi qua, ngược lại không có vẻ lạnh. Thẩm Miểu lấy một quả từ đĩa đựng trái cây trong gian phòng, đi tới bên cửa sổ ném về phía Hoắc Dần, trùng hợp ném vào trên tay của hắn.

Hoắc Dần ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Thẩm Miểu nói: “Ta ở chỗ này cùng ngắm trăng với ngươi là được.”

Hoắc Dần quay đầu ghế, mặt nhìn Thẩm Miểu bên này, cười nói: “Tốt, vậy nàng ngắm trăng, ta ngắm nàng.”

Thẩm Miểu đưa tay chống cằm, nhìn Hoắc Dần ở bên dưới: “Ngươi nói ngươi xem, bắt đầu từ lúc nào học được những lời ba hoa này? Nói chuyện không biết điều.”

Hoắc Dần mím môi dường như rất nghiêm túc đang suy nghĩ: “Có lẽ là từ nhỏ lúc ta đi qua cầu, đụng phải một cô nương, cô nương kia vỗ trên vai của ta để sau này ta chơi với nàng, nàng bảo bọc ta, ta chơi cùng có lẽ là học lúc ở với nàng.”

Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, trước kia nàng thấy Hoắc Dần đáng yêu đã từng trêu chọc đùa giỡn một chút, trong lời nói đều nâng mình lên cao nhất, lại không nghĩ rằng ảnh hưởng với Hoắc Dần sâu như vậy.

Thẩm Miểu nói: “Cô nương kia nói chuyện không có quy củ, ngươi không nên học nàng.”

Hoắc Dần cười: “Mà ta cố tình rất thích học nàng, mới đầu là nhìn thấy nàng vui ta liền vui, nhưng mà sau đó ta thấy, những đứa bé đi qua cầu kia, cô nương kia đều biết cả, ta không phải độc nhất vô nhị.” (có một không hai)

Thẩm Miểu đưa tay gãi gãi đầu, quả thật, lúc ấy tư thục mới vừa xây xong, có không ít đứa bé từ trong thành đi ngang qua trên cầu đi học, cũng rất đáng yêu, cho đến bây giờ Thẩm Miểu nhớ được tên của một hai đứa bé trong đó.

Chỉ là đáng tiếc, trừ Hoắc Dần, không có một người nào trưởng thành mà còn dễ nhìn như lúc còn bé cả, không xấu xí đã là không dễ dàng.

Hoắc Dần nói: “Con người của ta được nuông chìu từ nhỏ, phàm là đồ của ta, vậy cũng chỉ có thể là của mình ta mà thôi, cô nương kia phá hỏng quy củ của ta, ta cứ đi tìm nàng gây phiền toái, nàng càng tức giận, ta càng vui.”

“Cho nên chính là khoảng thời gian ngươi thường ném pháo vào trong sông có phải không?” Thẩm Miểu cau mày: “Ngươi có biết những hàng xóm mới dọn tới cũng bởi vì ngươi đốt pháo, mà mắng ta thời gian dài hay không?”

“Ồ.” Hoắc Dần nhíu mày: “Mới vừa biết đấy.”

“Xấu xa!” Thẩm Miểu hừ một tiếng, trực tiếp đóng cửa sổ lại, mím môi còn có chút tức giận.

Kết quả mới vừa đóng cửa sổ không bao lâu, cửa sổ đã bị gõ, cạch một tiếng, sau đó lại cạch một tiếng, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ Hoắc Dần cầm cục đá đập cửa sổ phòng nàng? Suy nghĩ sau đó mở ra xem, đúng lúc bị một trái đòa màu xanh lông lá đập vào trên mặt nàng, Thẩm Miểu liếc mắt nhìn xuống dưới.

Hoắc Dần ném bánh ngọt qua một bên, hái được một bàn đào xanh, đang cười hì hì ném vào cửa sổ phòng Thẩm Miểu.

“Một lời không hợp liền đóng cửa sổ? Sao nàng nhỏ nhen như vậy?” Hoắc Dần thấy Thẩm Miểu mở cửa sổ, ngồi ở trên ghế cười: “Muốn ta đối tốt với hàng xóm của nàng thì có gì khó chứ? Nàng chỉ cần thu hồi lại phần độc nhất vô nhị kia, chỉ cho một mình ta không được sao?”

Thẩm Miểu sửng sốt, lúc này mới nghe hiểu ý tứ trong lời của hắn, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Sao ta nhỏ nhen như vậy? Vậy chẳng lẽ ta không thể kết bằng hữu với ai khác?” Thẩm Miểu vừa nói, vừa không nhịn được mím môi, không để mình bật cười.

“Có thể chứ, nàng tìm mấy cô bé đáng yêu làm bằng hữu không được sao, không tìm nam là được.” Hoắc Dần nói.

“Tại sao bé trai thì không được? Lúc đầu ta cứu ngươi khỏi đám con nít kia, cũng không kỳ thị ngươi là bé trai.”

Hoắc Dần gật đầu: “Nguyên nhân chính là như thế, cho nên là bé trai còn lâu mới được đấy.”

Hắn lắc cây quạt, nâng chung trà lên uống một hớp, đầu lưỡi có chút chua, bèn cúi thấp đầu nói: “Nhưng nếu trong bọn họ có người giống ta, cũng bởi vì nàng xen vào việc của người khác giúp kẻ đó, rồi thích kẻ đó thì làm sao đây? Nàng là người xưa nay luôn không có chủ kiến, lão Thổ Địa kia nói gì nàng đều tin cả, rất dễ bị người bắt cóc.”

Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt nhìn đỉnh đầu của hắn, khi Hoắc Dần nói xong câu này, nàng mím môi, trong lúc nhất thời không biết nói lại như thế nào cả, trái tim đập thình thịch, giống như sau một khắc sẽ nhảy ra khỏi họng.

Ánh mắt của nàng có chút tránh né, Hoắc Dần lại đột nhiên nói: “Tối nay trăng rất đẹp.”

Thẩm Miểu nhìn mắt hắn, hắn cười cong mắt: “Có phải hay không, phu nhân?”

Thẩm Miểu há miệng, gương mặt đỏ bừng, một tiếng phu nhân này vô cùng êm ái, làm nàng có chút rối rắm, bèn nói: “Ngươi nên sớm đi nghỉ ngơi đi!”

Sau đó đóng cửa sổ lại.

Hỏng bét, Thổ Địa gia ơi, chỉ sợ nàng động lòng với thiếu gia Hoắc gia rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu