Giác Ngộ

Chương 58: Trần dương.


Sáng sớm tinh mơ hôm sau, bảy bảy bốn chín tiếng chuông dội xuống từ trên đỉnh núi Hướng Linh, đánh thức tất cả mọi người.

Người nào người nấy đều bận rộn chuẩn bị, khoảng hai canh giờ sau, tất cả đã tập trung ở đầu thôn.

Dưới gốc cây cổ thụ ở đầu thôn, có một vùng đất trống rất rộng.

Tất cả mọi người đều tự giác xếp thành nhiều hàng dài, biểu tình háo hức hồi hộp, lại có phần phấn khích. Số lượng người đông nghịt, ở đây nhìn qua không dưới một trăm người a!

Phía trước bọn họ đứng hai nữ tử, hai nam tử, bộ dáng uy nghiêm quyền thế. Dung mạo hai nữ tử đều có phần giống nhau, hoạt bát dễ thương. Hai nam tử lại khác, một người lạnh nhạt, một người thân thiện, mà nam tử có vẻ thân thiện này, trên tay cầm phất trần trắng muốt.

Nam anh tuấn, nữ mỹ mạo, tạo nên một bức tranh hoa lệ, làm say lòng người.

Trên người họ đều mặc đồng phục trắng tinh, không dính nổi một hạt bụi. Thắt lưng đeo ngọc bội khác nhau, ngọc bội này là vật để phân biệt đệ tử các phong.

Năm nay Hướng Linh Sơn phái cử bốn người này xuống núi, e là thân phận trong phái không thuộc hạng tầm thường, ít ra cũng phải là đệ tử ưu tú đi?

Mà nam tử cầm phất trần kia khẽ đảo mắt, một khắc khi nhìn thấy Vân Tuân Vũ, trong thâm tâm liền nổi lên một loại xúc cảm muốn gây khó dễ.

Đúng lúc này, đám người đang nhao nhao ồn ào, nữ tử có vẻ lớn tuổi hơn bước lên phía trước vài bước, hắng giọng, bắt đầu diễn thuyết: "Tất cả im lặng!"

Tiếng này vừa phát ra, quả nhiên không có động tĩnh gì nữa.

Nữ tử kia lại nói tiếp: "Tất cả mọi người vượt đường xá xa xôi tới đây, đều có chung mục đích! Năm nay là lần thứ bảy Hướng Linh Sơn phái tổ chức chiêu sinh đệ tử, chỉ mong chọn lựa nhân tài, làm gương cho thế hệ trẻ sau này!"

"Không cần dài dòng quá nhiều! Hiện tại nếu mọi người đều đã chuẩn bị xong, vậy thì liền tiến vào vòng thi đấu đầu tiên!..."

"Trước tiên, từng người một bước lên đây nhận vòng quan phách!" Nữ tử vừa nói, trên tay đã xuất hiện một khay gỗ, trong khay chứa thật nhiều vòng tay màu lam đính ngọc.

Bên dưới liền từng người tiến lên nhận vòng, trong quá trình đó, nam tử lạnh nhạt nhạt nhẽo kia lại cất giọng giảng giải sơ qua về quy tắc của cuộc thi.

Sau khi tất cả mọi người đều đã nhận được vòng quan phách, liền được dẫn đến phía bắc, ở đó có một cách rừng, gọi là Linh.

Linh lâm địa hình gồ ghề hiểm trở, rộng lớn khó đi. Hơn nữa, còn có các loại ma thú, yêu thú cấp thấp. Nếu người nào tu vi quá thấp, lại không phòng bị, vậy thì lúc nào cũng có thể mất mạng.

Tổng cộng có hai vòng thi đấu, vòng thứ nhất được khởi hành từ Linh lâm, cũng là để kiểm tra sự kiên nhẫn và tâm cảnh của chúng tân đệ tử.

Vòng thứ hai là tỷ thí võ nghệ, đồng thời kiểm tra tư chất, tu vi và một vài đặc điểm khác.

Linh lâm nằm dưới chân núi Hướng Linh, thời gian vượt qua nó là ba ngày. Nếu ngày thứ tư không đến được Hướng Linh Kiếm phong, vậy thì coi như là mọi công sức đều công cốc, nhưng cũng không thể trách họ được, những lần trước nếu lúc đầu có hơn trăm người, khi lên đến Hướng Linh phái lại chỉ còn hơn năm mươi người, tất cả đều thi trượt.

Vòng thứ nhất thi theo nhóm, mỗi nhóm tổng cộng có mười người, đội hình đội ngũ đều là do hai nữ tử và hai nam tử kia chỉ định.

Hiện tại, mọi người đều đang đứng trước Linh lâm, nữ tử khả ái nhỏ tuổi hơn cầm trên tay một cuốn trục lam đậm, vẻ mặt chăm chú, giọng điệu thanh tuý vang lên: "Nhóm thứ nhất: Tử Công Tử, Lộ Dao, Tạ Tinh, Đường Hoa, Cổ Lam, Liễu Hi Hiên, Dịch Lương, Từ Dật Huyên, Kỳ Mạc Tử, Ý Hiên."

Đến tên người nào, người đấy đều tự giác bước ra, ở cùng một đội.

Lục Anh Anh hài lòng cười cười, nói tiếp: "Nhóm thứ hai: Vân Tuân Vũ, Thiên Lãm Mục Sở, Giang Thư Bạch, Lạc Nhạn, Chu Lan Túc, Mã Chiêu Quân, Tiêu Xuân Kỳ, Tiêu Tự, Nhiếp Hoa, Hoắc Đoan Xuân, Trần Dương."

Khi nhắc đến cái tên Trần Dương này, tất cả mọi người đều tản ra, dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn.

Trần Dương có một gương mặt thanh tú diễm lệ, tuấn mỹ vô trù lại mang theo một phần ưu sầu, tóc đen dài đến hông được phát quan ràng buộc.Thân mình hắn nhỏ gọn, đặc biệt còn đeo một đôi bao tay đen xì.

Đáy mắt Trần Dương như hàm chứa một loại buồn bã khó tả, khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác thương tâm.

Nhưng mà,... những người ở đây ai cũng tránh xa hắn, giống như là... gặp quỷ!

Trần Dương rụt rè bước ra, hắn bước đến đâu, người ta tránh đến đó, bên tai không ngừng truyền đến những tiếng nói mang ý giễu cợt, khinh thường.

"Nghe nói hắn ta là người của Độc Môn đó, trên thân đâu đâu cũng có độc, chạm vào hắn là mất mạng như chơi a."

"Đúng rồi, tốt nhất là đừng nên gần gũi với hắn làm gì, coi chừng rước họa vào thân."

"..." Theo sau còn có rất nhiều lời dèm pha, Trần Dương không lên tiếng, chỉ biết cúi đầu mặc kệ người ta muốn nói gì thì nói.

Ánh mắt Vân Ngạo Phong hơi trầm tư, chậm rãi nhìn theo bóng dáng Trần Dương, rèm mi hơi rũ xuống, lại nhớ đến kiếp trước, hắn cũng từng bị người khác buông lời phỉ báng như vậy.

Vân Tuân Vũ hơi chần chừ không muốn đi, y muốn ở cùng nhóm với Vân Ngạo Phong, nhưng mà... hắn lại nói: "Đại ca, huynh còn không đi?"

Sau đó, y ngoan ngoãn như con mèo nhỏ bước về phía đội ngũ thứ hai.

Lục Anh Anh và ba người kia nhìn một màn này, thật sự có chút không hài lòng, thái độ của những người này... quá đỗi xấc xược.

Nữ tử còn lại tên là Khai Tri liền nhịn không được, mang theo tức giận nói to: "Tất cả yên lặng, mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, một người cũng chỉ có một cái mạng, khi sinh ra các ngươi có thể quyết định số phận của bản thân hay sao?"

Quả nhiên, không gian trừ tiếng gió thổi ra liền im bặt.

Lúc này, Lục Anh Anh mới hắng giọng nói tiếp: "Nhóm thứ ba: Vân Ngạo Phong, ..."

"Nhóm thứ tư: ..."

"Nhóm thứ năm: Vô Ly,... Mộc Du Tử,..."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Giác Ngộ