Giác Ngộ

Chương 55: Quán trọ khai phong.


Thoáng chốc đã qua hơn hai mươi ngày, trong rừng Cảnh Mộc ngoài Yêu thú với Ma thú ra, không còn nhân loại.

Đám người Vân Ngạo Phong ai cũng đã thoát ra ngoài.

Hiện tại, chỉ còn cách đại hội chiêu sinh hai ngày, họ truyền tống đến một thôn nhỏ tên là Thanh Tuyền, nằm dưới chân dãy núi Hướng Linh.

Sở dĩ gọi là thôn Thanh Tuyền, vì ở lối vào thôn có một suối nguồn trong vắt thấy đáy, trong trẻo ngọt ngào, mang theo linh khí.

Ở đây, kinh doanh mua bán rất phát triển, linh khí dày đặc. Chỉ là, người dân ở chỗ này không đi theo con đường đạo hành, cho dù là nam, hay là nữ, đều ở nhà lĩnh hội kế thừa nghề nghiệp của phụ mẫu.

Nơi này dân phong chất phác, địa phương không tính là nhỏ, cũng không thể nói là lớn.

Người dân trong thôn Thanh Tuyền sống hòa thuận, chuyên kinh doanh sách cổ và dù.

Hai bên đường cái có bày rất nhiều sạp bán hàng, trẻ con nắm tay nhau nô đùa vui vẻ.

Năm người Vân Ngạo Phong dừng chân ở một quán trọ, tên là Khai Phong. Quán trọ này không có gì đặc biệt, được dựng bằng gỗ, hai tầng lầu.

Bên trong lẫn bên ngoài đều có vẻ cũ kĩ, không khang trang bằng những quán khác. Mà người đề nghị thuê trọ ở đây là Vân Ngạo Phong.

Lý do?

Đơn giản là trước cửa quán Khai Phong, có một tấm biển có đề bốn chữ: "Đạm nhi bất yếm", vô tình làm nổi lên sự thú vị không hề nhỏ đối với Vân Ngạo Phong.

Nét chữ giản dị lại phóng khoáng không ràng buộc, kỹ thuật viết quả thực rất tinh vi.

Tiểu nhị bên trong thấy có khách đến, liền nhanh nhẹn chạy qua.

"Các vị khách quan, mời vào trong. Không biết... các vị có muốn thuê phòng không?" Tiểu nhị trên vai vắt khăn, hơi khom người xuống.

Nhìn đến trên người năm vị trước mặt, y phục đều là được may từ tơ lụa quý hiếm, khí thế cũng không tầm thường, tiểu nhị lại càng thêm mười phần cung kính.

"À! Cho chúng ta năm gian phòng... Vân Ngạo Phong vừa giương mắt nhìn xung quanh, vừa cười thích thú nói. Trên tay còn không quên giao vàng giao bạc cho tiểu nhị.

"Vâng, các vị khách quan mời đi theo tiểu nhân!"

Năm người Vân Ngạo Phong được tiểu nhị dẫn lên lầu trên, cho người dọn dẹp phòng thượng hạng để bọn họ vào ở.

Nhưng bởi vì có rất nhiều chuyện chờ tiểu nhị làm, nên hắn liền xuống dưới lầu trước, trước khi rời đi còn thân thiện nhắc họ lát nữa xuống dùng bữa.

Lần này, họ cũng rất may mắn a! Vừa vặn còn chừa lại đúng năm gian phòng thượng hạng.

Vừa bước vào trong, Vân Ngạo Phong không khỏi cảm khái. Ở đây, phòng tuy hơi nhỏ nhưng lại sạch sẽ vô cùng.

Cách bày trí đơn giản, thiết kế không tính là tinh xảo, nhưng như vậy lại gợi cho hắn một loại xúc cảm quen thuộc.

Quay lưng đóng cửa phòng, Vân Ngạo Phong liền không quản mọi thứ, trực tiếp cởi giày, leo lên giường đánh một giấc.

Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gọi, hắn mới luyến tiếc từ bỏ giấc mộng đẹp, vội vã thay một bộ y phục sạch, sau đó xuống lầu.

Hiện tại đã là buổi tối, bầu trời mờ mịt tối tăm!

Vì vậy, dưới sảnh đã trật kín người.

Đơn giản là họ gọi thức ăn, ngồi xuống thưởng thức.

Trên bàn có hai món canh, năm món mặn. Tuy chỉ làm bằng các loại nguyên liệu dân dã, nhưng trang trí cực kỳ đẹp mắt. Hơn nữa, rất hợp khẩu vị, hợp với cái gọi là đạm nhi bất yếm.

Vô Ly hít hít mũi, nhắm mắt cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng len lỏi trong không khí, đạo: "Ha, thật không nghĩ tới ở nơi sơn dã này, lại có người có thể làm ra một loại mỹ vị như vậy a!"

Trong khi đó, những người khác đã động đũa. Mộc Du Tử ngồi bên cạnh còn tốt bụng nhắc nhở: "Dư, ngươi còn không mau ăn, một lát liền không còn."

"Biết rồi, biết rồi!"

Lúc đầu nghe thấy Mộc Du Tử gọi Vô Ly là Dư, ai cũng thắc mắc, không quen tai. Cộng thêm hắn tự dưng hiền xuống, mọi người càng chắc chắn hơn là, Mộc Du Tử bị quỷ nhập.

Nhưng mà, thời gian lâu dần, việc gì cũng không còn lạ, gọi như vậy rất... tóm lại là có cảm giác hai người đó thân thiết hơn.

Nhưng chuyện quan trọng ở đây là... Tử Cầu nó... đã biệt tăm biệt tích.

Chuyện là vào một buổi tối trong truyền thuyết, sau khi tất cả mọi người đều chìm vào mộng đẹp, nó bỏ đi!

Vân Ngạo Phong trong thâm tâm thật sự tiếc nuối, nhưng Vân Tuân Vũ nói: "Nó cũng không thể ở cùng đệ cả đời được!"

Cho nên, Vân Ngạo Phong dằn vặt một đêm, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt. Đúng vậy, Tử Cầu cũng giống như bọn họ, có mục đích của riêng mình, tuy nó chỉ là một con ấu thú... IQ hơi cao.

Nhưng hắn chắc chắn, sẽ có một ngày gặp lại nó.

Còn những bằng hữu mới kia... Bạch Yên thì cũng bye bye bọn họ. Sáu người còn lại chắc cũng ở trong thôn Thanh Tuyền này, chỉ có Liễu Hi Hiên là không rõ tình hình.

Lúc này, năm người hớn hở ngồi xung quanh bàn gỗ, chuẩn bị giơ nòng tấn công đống mỹ vị kia.

Chỉ là, đúng lúc đó tiểu nhị lại bưng lên một vò rượu lớn, họ liền dừng đũa.

Mộc Du Tử tròn mắt, đối với tiểu nhị nói: "Tiểu nhị, chúng ta không có gọi rượu này a!"

Hành động tiếp theo của tiểu nhị xác thực là hắn không nhầm lẫn, thân thiện nói: "Quan khách, đây gọi là Băng Thanh Hà, không phải rượu. Nếu lần đầu tiên đến chỗ chúng tôi, đều được miễn phí loại nước này a!"

Nghe lời này, trong đầu tất cả không ngoại lệ hiện lên một ý nghĩ: Phục vụ thật chu đáo!

Đây xác thực là một quán trọ uy tín a.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Giác Ngộ