Giác Ngộ

Chương 47: Dư.


Sự thật... hiện tại Mộc Du Tử đã hơn ba ngàn tuổi, tu vi cũng đặt tới cảnh giới sắp lên trời, khụ khụ..., phi thăng.

Hắn vào Vân gia vị một người, mà kiếp trước, hắn với y là giao tình quá mệnh.

Người đó... tên là Mộng Dư!

Một ngàn chín trăm hai mươi hai năm trước...

Mộc Du Tử, à không, phải gọi là Trúc Thiên Hải Nguyệt mới đúng, hắn từng bị trúng một loại độc của Ma giới, sinh mệnh sắp tuyệt.

Cũng là do Mộng Dư dùng thời gian của mình để đổi lấy sự sống cho hắn.

Sau khi biết được chuyện này, y cũng đã chết!

Trúc Thiên Hải Nguyệt lúc này mới nhận ra tình cảm hắn dành cho Mộng Dư là như thế nào.

Hắn đi khắp nơi, tìm người được hồn phách của y nhập vào, tìm hơn một ngàn năm, cũng không thấy.

Cho đến bây giờ, rốt cuộc hắn đã tìm được rồi. Chỉ là, Mộng Dư đã quên hết những thứ xảy ra ở kiếp trước.

Nhưng như vậy thì đã sao? Trúc Thiên Hải Nguyệt hắn, vẫn còn có thể ở bên y, nhìn y cười, nhìn y buồn, nhìn y tức giận, cáu gắt.

Hắn thà rằng, cứ như thế này đến khi chết, vậy thì lúc nào hắn cũng có thể cười.

Mộng Dư đã từng nói, hắn cười lên rất đẹp, tuyệt đối không cho phép hắn khóc.

Ừ, hắn cười, khi y ra đi hắn cũng cười. Chẳng qua, nụ cười đó còn xấu hơn khi khóc.

Buồn có thể cười, vui có thể cười, tuyệt vọng có thể cười, điên cuồng cũng có thể cười, đối với người khác có lẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng đối với Trúc Thiên Hải Nguyệt, đó là một hình thức tra tấn, là một cực hình.

Lúc nào trên môi hắn cũng câu lên một đường cong hoàn mỹ, không nỡ buông xuống. Dần dần, về sau hình thành một thói quen tiêu cực.

Hiện tại, Mộc Du Tử cũng đang cười, sự nguy hiểm bao trùm.

Trước mặt hắn là một con ma thú, hắn chán ghét ma thú. Bây giờ xuất hiện trước mắt hắn, chính là tự đến nộp mạng!

Mộc Du Tử tức giận, hắn đang cười, con ma thú kia mặc dù rất mạnh, nhưng lại bị uy áp của đối phương ép đến chết.

Thậm chí, xung quanh có vài người cũng bị ép đến hộc máu, cây cối ngả nghiêng.

Hắn phóng thần thức ra, xung quanh mấy trăm dặm đều bị lật tung, một ngóc ngách nhỏ bé hắn cũng không bỏ qua.

Mục tiêu của Mộc Du Tử là Vô Ly, y (chuyển thành y cho dễ phân biệt) đang ở trước một khu rừng trúc, chung quanh không có gì nguy hiểm.

Nhưng nó ở cách rất xa chỗ hắn đang đứng, hơn ba mươi dặm.

Mặc dù vậy, với tu vi cao trọc trời của Mộc Du Tử, để đến được chỗ đó là một việc dễ như ăn bánh.

Những người còn lại cũng không gặp bất trắc gì, xung quanh tuy không phải chỉ có riêng nhóm của họ. Mà còn có vài người, trước kia hắn từng gặp, cũng có người hắn không nhận ra.

...

"Công tử!"

Vô Ly đang trầm tư suy nghĩ, bất ngờ nghe thấy tiếng gọi. Cả người liền phản ứng có điều kiện mà nhảy dựng lên, lùi về phía sau vài bước rồi mới dám quay người lại.

Một loạt động tác nhanh đến dị thường! Người khác nhìn đến cũng phải giật mình, chứ nói gì đến bị người khác dọa?!

Sau khi xác định người mới tới là Mộc Du Tử, Vô Ly liền thở phào, nổi đóa: "Tên tiểu tử ngươi sao cứ như âm hồn bất tán vậy hả?! Dọa chết ta rồi! Nếu còn có lần sau thì cẩn thận cái đầu của ngươi!"

"Hì hì hì!" Mộc Du Tử vươn tay gãi đầu, bày ra một vẻ ngây ngô vô tội, cười cười: "Công tử, ta có thể gọi người là... (Tiểu) Dư được không?"

"Không đúng! Sao hôm nay ngươi lại hiền vậy? Ngươi... không phải là tiểu tử kia?! Nói! Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại dám giả dạng thủ hạ của ta!? Có phải ngươi mê luyến dung mạo tuấn dật này của ta không hả?"

Vô Ly không thèm để ý đến câu hỏi của Mộc Du Tử, ngược lại, cũng không biết y cầm đâu ra tờ kịch bản mang tính chất tự luyến cao như này!

Mà cái tư thế "ngươi không được sàm sỡ ta" này, thập phần buồn cười a.

Mộc Du Tử: Cười "........" Không trả lời tức là đồng ý rồi nha?! Dư!

"Ngươi cười cái gì mà cười? Bộ vui lắm hay sao mà cười?" Vô Ly buông hai tay che trước ngực xuống, chống hông ra vẻ uy phong hất cằm, chỉ thiếu điều muốn ngã chổng ngược ra đằng sau!

Mộc Du Tử: Cười "......." Dư, chỉ cần ở cạnh ngươi, ta đều vui!

"Nè, ta nói ngươi đó. Có nghe thấy không hả? A! Vẻ mặt này là sao? Đừng mơ tưởng hão huyền, có phải muốn ta tát cho một cái mới tỉnh hay không?"

Vô Ly hễ mở miệng ra là lời lẽ tự cao, kiêu hãnh. Mà chẳng biết, chính mình mới là người cần tát cho một cái mới tỉnh!

Mộc Du Tử: Cười "......" Nếu ngươi muốn, lúc nào cũng có thể đánh ta! Dư!

Vô Ly: Trừng mắt "......" Ta xin tuyên bố, hôm nay, Mộc Du Tử chính thức bị quỷ nhập.

Mộc Du Tử cười, vẫn chưa biết ý nghĩ điên khùng trong đầu y.

Vô Ly tuy nói là mặt dày, nhưng tự biên tự diễn như thế này, vậy thì quá nhàm chán rồi, y không làm được, và cũng không có thì giờ đôi co cùng tên này a! Y phải nhanh chóng tìm được Tiểu Phong!

Nghĩ đến Tiểu Phong, y liền bỏ qua những gì vừa nói lúc nãy.

"Aiz..., ngươi nghĩ xem có cách nào thoát ra khỏi đây không? Ta đã đi được hơn hai mươi vòng rồi, kết quả thì ngươi cũng thấy rồi đấy, dập chân tại chỗ!" Vô Ly thở dài, thần sắc không mấy tốt đẹp gì!

Bây giờ, hình ảnh duy nhất trong đầu y là Tiểu Phong a. Chỉ là, hình như họ bị lạc vào mê cung mất rồi!

Mộc Du Tử hiểu rất rõ công tử của hắn, hắn cũng biết trong lòng y không có vị trí dành cho hắn. Cho nên... bây giờ phải tận dụng cơ hội này, ở gần y thêm một chút nữa. Hâm nóng xúc cảm quen thuộc trước kia...

"Công tử, thứ cho thuộc hạ bất tài, không thể giúp người... sớm ngày gặp mặt tình lang!"

Lời vừa dứt, Vô Ly liền trừng mắt, nhưng trong lòng lại không tránh khỏi vui sướng.

...

Ở một chỗ nào đó...

Vân Ngạo Phong hắt xì liên tục mấy tiếng, xoa xoa chiếc mũi nhỏ nhắn ửng hồng. Thâm tâm thầm hô không ổn, đang yên đang lành, chẳng lẽ hắn bị sốt?

Mà cũng không đúng, trán hắn đâu có nóng? Trơn bóng mịn màng, một tẹo mồ hôi cũng không có luôn ấy chứ!

***

Tác giả: Tiểu Phong, ngươi nói xem, ngươi muốn ai làm phu quân hơn?

Vô Ly, Vân Tuân Vũ và ai đó: *Đồng loạt giơ tay* Ta, ta muốn!

Tác giả: Ta đâu có đề cử các ngươi? Bớt ảo tưởng sức mạnh đi! Đừng mơ tưởng những thứ quá xa vời! Tiểu Phong, ngươi nói xem?

Vân Ngạo Phong: Phu quân ấy hả? Ta muốn... *đưa mắt nhìn một nhóm người xếp hàng trước mặt, sau đó dừng lại trên tay* tất nhiên là tiểu moe moe của ta rồi, có thế mà cũng hỏi!

Chúng nhân: "......." Roẹt, đùng đùng đùng! *Chỉ cảm thấy cả thế giới quay lưng với mình, tinh thiên tịnh lịch*.

Vô Ly, Vân Tuân Vũ và ai đó: Ta có ý kiến.... *gào* *giơ tay*.

Tác giả: Không ý kiến ý này nọ gì hết! *cầm roi quất những cánh tay không yên phận*. Tiểu Phong đã nói rồi, đừng giả điếc! *Quay sang hệ thống" Đuổi người!

Hệ thống: Nhưng ta cũng muốn làm phu quân của ký chủ a~~~~

Vân Ngạo Phong: Oẹ... oẹ...

Tác giả: Không ổn! *cầm chổi, xẻng, cuốc, nồi, xoong, chảo, thìa, triệu hồi chó điên* Tất cả các ngươi! CÚT HẾT.....! *tiếng hét vinh quang xuyên thủng lục địa*.

Chúng nhân: "......." Ta đi chết đây!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Giác Ngộ