Giác Ngộ

Chương 17: Dẫn linh diệp.


Vân Ngạo Phong đơ một hồi mới đẩy Vân Tuân Vũ ra.

"Đại ca, huynh làm sao vậy? Đệ đâu có gặp nguy hiểm gì?"

Vân Tuân Vũ im lặng cúi đầu, suy nghĩ về quá khứ phức tạp lúc trước, y sợ lại mất đi Tiểu Phong một lần nữa, y không muốn điều đó xảy ra.

Đôi lông mi khẽ run nhẹ, Vân Tuân Vũ chớp mắt một cái, ngẩng đầu lên nhìn Vân Ngạo Phong, nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, quan sát đôi mắt phượng xinh đẹp kia, lúc nhỏ đôi mắt ấy đã từng tỏ ra vô số cảm xúc, rồi đến hành động nhõng nhẽo với y.

"Ta..."

Ta sợ mất đệ!

Y muốn nói, nhưng lại không thể mở miệng, y sợ... sau khi nói ra điều đó sẽ trở thành sự thật. Tiểu Phong đã từng rời khỏi y một lần, là do chính đôi tay y đẩy hắn vào con đường chết, còn có lần trước... suýt nữa Tiểu Phong lại bỏ đi, y tuyệt đối không thể nói ra lời nào không may, y cũng không muốn khơi dậy nỗi mất mát và ký ức tồi tàn lúc trước.

"Được rồi, ca, bây giờ phải nhanh chóng tìm thấy Dẫn Linh Diệp rồi rời khỏi đây, không thể ở đây lâu được, đằng sau không biết còn bao nhiêu cặp bẫy đang chờ chúng ta đâu."

Vân Ngạo Phong thấy Vân Tuân Vũ im lặng không nói, liền nhớ ra mục đích của chuyến đi lần này, vả lại, chỗ này tuy đẹp nhưng nguy hiểm cơ hồ ẩn núp xung quanh, ở lâu chỉ sợ gặp chuyện không may.

Vân Tuân Vũ nói: "Được."

Bầu không khí áp bách khó hiểu buông xuống, hai người liền đi tới chỗ mấy người Ý Hiên.

Họ không chú ý tới mực nước trong hồ kia dần dần tăng lên, tốc độ rất chậm nên rất khó nhận ra.

Vẫn Mạng sơn cốc không được coi là rộng lớn, nhưng địa hình phức tạp, lồi lõm rõ ràng, những tảng đá to được các loại thảo dược quý hiếm bám vào, có đủ thất sắc. (Nói chung là đẹp và... thích hợp chơi trốn tìm, he he...)

Bảy người Vân Ngạo Phong chia nhau ra tìm, nhưng Liễu Hi Hiên tên đần thối đó lại không cách nào phân biệt được Dẫn Linh Diệp, Dẫn Linh Diệp cũng rất khó tìm, nó có thể tự lẩn trốn con người.

Dẫn Linh Diệp có kim sắc diệp và hồng sắc diệp.

Kim sắc là giải, còn hồng sắc là độc.

Loại thảo dược này chỉ mọc ở những nơi cao ráo, thích ánh sáng mặt trời, không có hoa cũng không phân nhánh, quanh thân còn tỏa ra một mùi hương đặc biệt thơm dịu, khó tìm nhưng lại dễ dàng nhận ra.

Vân Ngạo Phong leo lên một tảng đá cao, tìm kiếm kỹ càng, những cây thảo dược mọc chen chúc nhau cũng không tránh khỏi số phận bị hắn lật lên. Từ chỗ này sang chỗ khác, tìm khắp nơi mà vẫn không thấy, những tảng đá cao gần đó đều bị hắn hành hạ đến nỗi da tróc thịt bong, mặc dù đá thì làm gì có da có thịt mà bong.

Chỗ Vân Tuân Vũ cũng không ăn thua gì.

Thác nước đã ngừng chảy nhưng mực nước vẫn tăng lên rất chậm, lương đình giữa hồ cũng bị nước tràn vào, chẳng qua là không có ai chú ý đến nó.

Nhiệm vụ quan trọng trước mắt là phải tìm được Dẫn Linh Diệp rồi rời khỏi đây!

Thời gian trôi qua thật nhanh, chốc lát mà đã qua hơn nửa canh giờ, nhưng Dẫn Linh Diệp vẫn không chịu xuất hiện.

Lại tìm thêm một lúc, bỗng nhiên mất Vân Ngạo Phong sáng lên, hít một ngụm không khí, khuôn mặt không giấu nổi vui mừng mà la lên.

"Nè, ở bên này, ta nhìn thấy Dẫn Linh Diệp rồi!"

Mọi người nghe tiếng, đồng loạt chạy qua đồng loạt đưa mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ.

Sau đó là biểu cảm vừa vui mừng vừa khiếp sợ vừa thú vị.

Liễu Hi Hiên khiếp sợ.

"Cao thế làm sao mà lấy được, lên đó lỡ đâu té xuống chết thì sao?"

À thì... Dẫn Linh Diệp ở tít trên vách đá thác nước chảy kia ấy, chuyện là lúc nãy Vân Ngạo Phong duỗi người ngáp ngắn ngáp dài một cái liền phát hiện được nó.

Mộc Du Tử khinh thường nhìn Liễu Hi Hiên: "Liễu công tử cần gì phải nhát gan như vậy chứ? Dù sao thì tu vi cũng đã Linh Giả cảnh hậu kỳ rồi, ngươi xem tam công tử nhà chúng ta đi, tu vi cũng thập phần thấp hơn ngươi nhưng công tử còn chưa nhát như ngươi đâu!"

"Thì ta... trước giờ chưa từng mạo hiểm như vậy a..."

Liễu Hi Hiên mếu máo, đúng là trước nay hắn ta chưa từng mạo hiểm thế này, không nói không sao, nói đến lại đau lòng. Liễu Hi Hiên a, từ nhỏ tới lớn bị cha nhốt trong nhà tu luyện, nhưng hắn tư chất không tốt, căn cơ cũng không vững chắc, nên cho đến bây giờ cũng chỉ mới tu luyện đến Linh Giả cảnh hậu kỳ.

Lần này khó khăn lắm mới thừa cơ cha vắng nhà mà trốn được ra ngoài, nghĩ phải nhân cơ hội này chơi một trận đã đời, sau đó gặp được đám người Vân Ngạo Phong, liền cứ như thế trở thành một tên ăn bám.

"Các ngươi không phải sợ, cứ ở yên đây."

Trịnh Trúc cười cười, sau đó triệu hồi Tán Cô Oán Vũ, ngự kiếm bay lên.

Mọi người ở dưới giương mắt nhìn lên, Trịnh Trúc là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, gốc rễ tu luyện vững chắc, nên cũng không cần lo lắng Trịnh Trúc gặp bất trắc.

Ngay khi tay Trịnh Trúc chạm vào thân cây Dẫn Linh Diệp liền cảm giác kỳ lạ, linh lực giống như bị phong tỏa một nửa.

Nhanh chóng cầm Dẫn Linh Diệp ngự kiếm bay xuống, chân chạm đất có chút loạng choạng, cảm nhận từng giọt mồ hôi đang lăn dài trên sườn mặt, đôi môi lập tức tái nhợt, tay phải cầm chặt Dẫn Linh Diệp tê rờn.

Vô Ly ở cạnh nhanh tay đỡ được Trịnh Trúc, nhìn khuôn mặt tức khác trở nên trắng bệch như vậy liền hiểu ra vấn đề.

"Trịnh sư huynh bị trúng độc rồi!"

Mọi người đồng thanh: "Trúng độc? tại sao lại trúng độc?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Giác Ngộ