Em Không Ngoan

Chương 71: Chương 71:


Yến tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, Thương Dư Mặc vừa dứt lời thì rơi vào yên lặng đến lạ thường.

Các ông lớn hay lướt mạng lại bỗng dưng nghĩ tới cụm từ trên hot search cả ngày hôm qua, lúc này mang theo biểu cảm tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Ninh Già Dạng.

Một số người khác không lướt web, cũng chưa chắc chắn cho nên cùng nhìn theo bọn họ. Trong vòng này ai ai cũng biết, vị đại thiếu gia của Thương gia có tính cách lạnh lùng, từ trước đến nay ru rú trong nhà, lần này lại có thể uống rượu giải vây cho nữ ngôi sao.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây chính là một cọc chuyện lạ.

Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Ninh Giả Dạng làm như không thấy, hai tròng mắt yên lặng nhìn về phía anh.

Chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng loãng hơn, hơi thở nhẹ hơn.

Con ngươi màu xanh lam lộ ra vẻ giá lạnh thấu xương.

Mái tóc màu bạch kim hơi uốn xoăn.

Cùng với hình thể tám múi cơ bụng hoàn hảo ẩn giấu dưới áo sơ mi trắng cấm dục.

Giống hệt hình mẫu lúc cô phỏng vấn chọn bạn trăm năm, cũng giống y như chàng thiếu niên xinh đẹp đi ra từ truyện tranh trong tưởng tượng của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc Thương Dư Mặc nhàn nhạt liếc nhìn người ta, ánh mắt để lộ ra sự lạnh lẽo thấm vào xương tủy, như tuyết đọng trên đỉnh núi cao mãi mãi không thay đổi.

Sau khi nói xong câu này, ngón tay dài của người đàn ông không nhanh không chậm đốt hương, rồi sau đó đập nắp lư hương lại, đặt con Tỳ Hưu màu đồng cổ lên, đốt ngón tay lạnh lẽo như ngọc khắc, dây tơ màu đỏ lỏng lẻo quấn quanh xương cổ tay, cảm giác trẻ tuổi tuôn ra.

Cùng với hương khói lượn lờ bốc lên, Thương Dư Mặc mới bình thản mà đứng dậy.

Lúc chầm chậm đi tới, giống như thiếu niên đạp đi trên tuyết, sạch sẽ thấu đáo, càng khiến cho người ta không rời mắt được.

Đôi mắt hoa đào lóng lánh sóng nước của Ninh Gì Dạng cũng không chớp.

Giống như trong nháy mắt, anh sẽ biến mất như hoa trong gương, trăng trong nước.

Thân hình cao lớn của người đàn ông có cảm giác cực kỳ áp bức, mặc dù là Nhiếp tổng đã ngà ngà say, cũng bị chấn động đến mức hơi tỉnh rượu.

“Bác sĩ Thương?”

Người vừa nói chuyện lại là anh!

Nhiếp tổng vội vàng gọi người rót rượu cho Thương Dư Mặc, thuận thế nói: “Bác sĩ Thương, mau ngồi vào chỗ.”

Lại nhìn về phía Mục Tinh Lan bên cạnh anh: “Mục tổng, cũng mời anh.”

Làm gì còn nhớ nhung chuyện Ninh Già Dạng tiếp rượu.

Từ lúc hai vị này đến đây thì ở phòng trà đơn, nói chung là không thích tiệc rượu huyên náo.

Vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ nói chuyện qua tấm màn che, không ngờ tình thế xoay chuyển.

So với Thương Dư Mặc hờ hững, Mục Tinh Loan đoan chính như ngọc lại cười nói: “Nhiếp tổng, mời.”

Trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ mà không nói ra.

Ngôn Thư thở phào.

May quá, may quá.

Không ngờ thần tiên cũng ở đây.

Từ từ………

Nghĩ đến đã nhìn thấy tạo hình mới của Thương Dư Mặc, trái lại Ngôn Thư hít một hơi lạnh.

Tóc này, đôi mắt này.

Mẹ nó đây không phải hình mẫu ngày hôm qua Ninh Già Dạng phỏng vấn để chọn bạn trăm năm gì sao, sau khi kết thúc phỏng vấn chị ấy cười nhạo Ninh Già Dạng nằm mơ còn nhanh hơn.

Bây giờ là chị ấy đang nằm mơ.

Bác sĩ Thương lạnh lùng không có tình người trong truyền thuyết, lại có thể phối hợp vì một câu nói đùa của vợ, mà nhuộm tóc màu bạch kim, còn đeo lens màu xanh lam!

Trái tim của cô thiếu nữ già Ngôn Thư nhảy loạn xạ, phản ứng đầu tiên chính là may mà Tiểu Lộc không đến, nếu không thì chắc chắn em ấy sẽ liều mạng hét lên.

Chỉ là……

Bác sĩ Thương trắng trợn táo bạo viết tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của tiên nữ lên mặt như thế, là muốn làm gì?!

Sau khi trái tim thiếu nữ của Ngôn Thư hết đập dồn dập, chị ấy tiếp tục hoảng hốt.

Chỉ sợ đôi vợ chồng này làm chuyện gì.

Ninh Già Dạng ngồi xuống cạnh Thương Dư Mặc.

Hương gỗ linh sam trên cơ thể người đàn ông quấn quýt với mùi hương gỗ trầm nhàn nhạt, rất bình tĩnh mà chiếm lấy hơi thở của cô.

Trong phút chốc cả người đều quanh quẩn mùi hương của anh.

Cô rục rịch manh động, cuộn tròn đầu ngón tay, cố chịu đựng mới không sờ cọng tóc uốn màu bạch kim của anh trước mắt nhiều người như vậy.

A a a a!

Thật sự không chịu nổi.

Động vật họ mèo - Thương lười nhác thật sự sẽ lợi dụng ưu thế của bản thân để hấp dẫn cô!

Biểu cảm của Ninh Già Dạng đều viết ở trên mặt.

Cánh tay Thương Dư Mặc lười biếng khoát lên phía sau thành ghế của cô, đôi môi mỏng làm như vô tình kề cận vành tai nhỏ trắng nõn tinh tế của người phụ nữ: “Về nhà cho em sờ.”

Tông giọng của người đàn ông rất trầm, lành lạnh mang theo sức hút mê hoặc.

Ninh Già Dạng: “……”

Không khỏi nuốt nước miếng.

Đầu ngón tay trắng nõn theo phản xạ có điều kiện cầm ly nước trên bàn lên, trực tiếp uống một ngụm lớn.

Muốn dùng thức uống lạnh ngắt để đẩy sự khô nóng đang bốc lên xuống ngực.

Động tác nhanh đến nỗi Thương Dư Mặc cũng chẳng kịp ngăn cản.

Rượu mạnh đi xuống cổ họng.

Ninh Già Dạng bị rượu cồn nồng nặc kích thích đến nước mắt lưng tròng, “Khó chịu…..”

Nhiệt độ quá cao.

Tay mơ Ninh Già Dạng một ly đã lập tức đổ gục.

Lông mi cong vút vấn vương mấy giọt nước mắt sáng long lanh, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, sương mù trong mắt càng nặng, cô đã bắt đầu chóng mặt.

Ngôn Thư nghĩ đến dáng vẻ sau khi say của cô, không đành lòng nhìn nữa.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo.

Ninh Già Dạng chìa móng vuốt sói của mình hướng về phía lông xoăn nhỏ màu bạc gần trong gang tấc.

Môi đỏ ướt át lẩm bẩm: “Ồ, sao lông xoăn nhỏ phai màu rồi?”

Mọi người kinh hồn bạt vía.

Vị này cũng có tiếng sạch sẽ nghiêm trọng, cộng thêm không gần nữ sắc.

Không nói Ninh Già Dạng dùng ly rượu của anh, bây giờ còn muốn nhổ lông trên đầu con cọp….

Xong rồi.

Lúc không nén được thương xót…..

Hấp ta hấp tấp.

Mi tâm của Thương Dư Mặc chau lại, lập tức bưng trà lên, đầu ngón tay thon dài quen thuộc đỡ lấy cái gáy mảnh khảnh của cô, đút vào: “Uống cạn đi.”

Bàn rượu vốn đang đổi chén cụng ly, lại im lặng lần nữa.

“……”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía họ, biểu cảm càng kỳ lạ.

Thân mật như thế thật sự tốt sao?

Thương thần tiên, anh đã kết hôn rồi, đàn ông kỷ luật tự giác đâu? Nói bạc bẽo ít ham muốn, không dính khói lửa trần gian đâu?

Cứ ở bên ngoài trêu ghẹo nữ ngôi sao xinh đẹp?

Khi bọn họ thấy rõ đôi mắt hoa đào mù sương, sóng nước lóng lánh vì bị cồn kích thích, cùng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Ninh Già Dạng, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Gặp được người đẹp thế này.

Thần tiên cũng không tránh khỏi dung tục.

Chỉ là chờ đầu của họ quay cuồng xong.

Thương Dư Mặc đã ôm lấy cô đứng dậy, một tay cầm ly rượu mà Ninh Già Dạng vừa uống một ngụm lớn, từ từ uống nốt phần rượu còn lại.

Sau đó đặt ly rượu xuống.

Giọng điệu rất lạnh lùng: “Tửu lượng của vợ tôi kém, tạm biệt.”

Mọi người: “???”

Trơ mắt nhìn Thương Dư Mặc bình tĩnh ôm lấy nữ ngôi sao xinh đẹp động lòng người rời đi.

Sao tay của cô ngôi sao này còn không thành thật thế.

Cổ tay tinh tế mà mảnh mai liên tục với tay tới mái tóc xoăn màu bạch kim ở giữa trán của thần tiên, vừa lẩm bẩm: “Cho em sờ ~”

“Thương lười nhác?”

“Lông xoăn nhỏ?”

“Chồng ơi ~”

Mọi người: “!!!”

Đợi một chút.

Vợ?

Chồng!!!

Trơ mắt nhìn bóng lưng họ ôm nhau rồi rời đi, biểu cảm hốt hoảng, họ đây đã biết bí mật gì đó long trời lở đất rồi?

Xong rồi xong rồi……

Chuyện sợ nhất đã xảy ra.

Hot search đêm nay # Tin sốc! Nữ ngôi sao đỉnh lưu [1] Ninh Già Dạng đã kết hôn #

[1] Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.

Lúc đầu của Ngôn Thư đau đến nứt ra, không biết kết thúc thế nào.

Mục Tinh Lan đang hóng dưa bên cạnh bình tĩnh ung dung mà đặt ly rượu xuống.

Giọng nói thoải mái dễ nghe phá vỡ sự yên lặng lúc này, anh ấy hơi mỉm cười: “Như các vị đã đoán, thế đó…..Mong các ông giữ bí mật, có thể chứ?”

Rõ ràng là quân tử đoan chính trưng cầu ý kiến của mọi người.

Thế nhưng mọi người đang ngồi đây đều nghe ra mùi đe doạ nồng nặc.

Một Thương gia họ đã không thể trêu vào, chưa kể đến Mục gia ở Bắc Thành.

Bầu không khí vốn tẻ nhạt lập tức náo nhiệt.

Mọi người bỏ qua chuyện vừa nhìn thấy, nghe được là hoạ.

Trước hết là Nhiếp tổng đã hoàn toàn tỉnh rượu, ông ta hắng giọng cười: “Giữ bí mật gì chứ, cái gì tôi cũng chưa nghe thấy, Mục tổng đến đây đi, nếu như bác sĩ Thương đi rồi, chúng ta lại nói chuyện với cố vấn y học, còn phải phiền anh nói tốt vài câu.”

“Không dám.”

Rất nhanh, ở đây có thể cùng bàn với Mục Tinh Lan và Nhiếp tổng, trong giới kinh doanh có vị nào không phải là người có đầu óc, giả vờ câm điếc là bản năng, lại nâng ly cạn chén một lần nữa, cho dù trong lòng tìm tòi nghiên cứu chuyện vừa rồi thế nào, cũng tinh mắt vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Là người đại diện trong giới nghệ sĩ, Ngôn Thư tỏ vẻ: Ai đang ngồi đây đi đóng phim, cũng có thể đoạt cúp.

……

9 giờ tối, cảnh đêm lạnh lẽo.

Thanh Hạc Loan giống như con quái vật ngủ đông trong đêm tối, lười biếng chờ đợi thời cơ, cho con mồi một đòn trí mạng.

Trong xe, Ninh Già Dạng chưa ăn vạ xong.

Âm điệu kéo dài vừa mềm vừa ngọt, giống như đường kéo sợi tan ra, quấn quanh đầu quả tim.

Nửa quỳ trong buồng xe, đầu ngón tay mềm mại nhỏ nhắn xoắn lọn tóc màu bạch kim của người đàn ông: “Vẫn chưa chơi chán.”

Ánh sáng vô cùng tối.

Đôi mắt dưới mái tóc xoăn bạch kim của Thương Dư Mặc giống như toát lên màu xanh lam thăm thẳm, thần bí mê hoặc lòng người.

Sau khi say Ninh Già Dạng không sợ anh chút nào, đầu nhỏ nghiêng ngả: “Người câm à?”

Sau đó vui vẻ mà mở to hai mắt: “Tốt quá rồi, cuối cùng giấc mơ của em đã được thực hiện!”

Bàn tay nhỏ mềm mượt của cô vẫn làm loạn trên mái tóc người đàn ông.

Lúc này mái tóc bạch kim lộ ra mấy phần xốc xếch không chịu gò bó, Ninh Già Dạng quyến luyến không rời lọn tóc vểnh lên, còn thích hơn so với lúc để tóc đen.

Cách chiếc váy len sợi vừa người, đốt ngón tay thon dài của Thương Dư Mặc từng phân từng tấc theo vòng eo nhỏ nhắn đến cổ, chẳng biết giọng nói nhuốm chút khàn từ khi nào: “Giấc mơ gì?”

Không biết rằng khi anh nói chuyện, đầu ngón tay của Ninh Già Dạng đã men theo sợi tóc rơi xuống quả táo adam.

Biểu cảm mới lạ.

Tiện thể trả lời: “Giấc mơ lông xoăn nhỏ là người câm đó.”

Trái cổ của Thương Dư Mặc lại lăn lộn theo bản năng.

Ngón tay nhỏ nhắn của Ninh Già Dạng đã dọc theo cái cổ đi tới phác thảo hàm dưới ưu việt, đuôi mắt được tô điểm một màu phấn mắt xinh đẹp, tiếp tục đi lên trên, đầu ngón tay chạm đến đôi môi mỏng mềm mại, nhẹ chớp chớp mắt, đầy vẻ vô tội và thành thật.

“Cái miệng này đừng nói chuyện, thật sự quá hoàn hảo!”

Ngay sau đó.

Tấm thảm có hình vẽ hoa hướng dương rơi từ trên trời xuống, che khuất tầm mắt.

Trong nháy mắt, Ninh Già Dạng bối rối: “…..”

Người đàn ông đã quấn chặt không cho cô đấu tranh, duỗi cánh tay dài có sức lực mạnh mẽ, ôm người từ trong buồng xe ra ngoài.

Vào lúc Ninh Già Dạng mất cảnh giác.

Tông giọng lành lạnh dễ nghe vang lên bên tai cô: “Vậy thì khỏi cần nói chuyện.”

Gió lạnh thổi, đầu óc của Ninh Già Dạng đã hơi tỉnh táo.

Nhưng vẫn trì trệ như trước.

Không kịp phản ứng ý trong lời nói của anh.

Đừng nói chuyện để làm gì?

Hôn môi à?

Phòng ngủ chính không bật đèn.

Chỉ có ánh trăng mát mẻ luồn qua cửa sổ kính sát đất, soi sáng hai người bên cạnh ghế sô pha đẹp đẽ.

Ninh Già Dạng được Thương Dư Mặc bên người đổi cho chiếc váy lụa mỏng manh, mái tóc đen dài uốn lượn quanh co gần như xoã tung xuống thảm. Giống như cô không có xương, nằm ngửa trên ghế sô pha, một bên váy tuỳ ý nhốn nha nhốn nháo mà khoát lên tay vịn.

Cô mở to con mắt, nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy bóng hình chiếu trên kính.

Như thể chàng thiếu niên tóc bạc mắt xanh bước ra từ truyện tranh, nửa quỳ trước ghế sô pha, giống như kỵ sĩ thành kính nhất.

Nhưng mà anh kỵ sĩ này lại cho cô……

Ninh Già Dạng đã tỉnh rượu từ lâu, nhưng giống như càng say.

Đầu ngón tay tinh tế của cô gái bỗng luồn vào khoảng giữa các lọn tóc xoăn màu bạch kim của người đàn ông.

Sau đó, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng siết chặt lại.

Trong lúc lờ mờ, cuối cùng cô đã hiểu, câu Thương Dư Mặc nói trước khi xuống xe, cái gọi là ‘khỏi cần nói chuyện’ là có ý gì.

Chẳng biết qua bao lâu.

Cuối cùng Thương Dư Mặc thong thả ung dung ngồi thẳng lên, đầu ngón tay thon dài như ngọc chống ở hai bên tay ghế, cúi người nhìn cô: “Bà Thương, em có vừa lòng với tạo hình này của anh không ?”

Ở trong bóng tối, bóng dáng thẳng tắp rất có tính xâm lược.

Hàng lông mi của Ninh Già Dạng chớp chớp một hồi rồi từ từ lấy lại bình tĩnh.

Đập vào mắt người đàn ông là đôi môi mỏng ướt át đỏ thẫm, sắc hồng ở đuôi mắt của cô càng đỏ hơn.

Đầu óc trống rỗng, không kịp phản ứng.

Nhưng hình như Thương Dư Mặc biết cô đang nghĩ cái gì.

Người được xưng là có bàn tay của thần tiên, bụng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, đầu ngón tay trắng lạnh nhanh chóng dính một ít vệt nước.

Mặt mày thanh cao của người đàn ông nhuốm vẻ xinh đẹp tột cùng, nhất là viền đôi mắt xanh thẳm hơi phiếm hồng, càng thêm yêu dã tà dị, vừa lạnh lùng vừa ham muốn.

Lại nghe anh thờ ơ nói: “Xem chừng, rất vừa ý em.”

Ninh Già Dạng muốn cuộn mình rồi đứng dậy.

Tiên nữ không muốn có con sao?!

Mạnh miệng bác bỏ: “Không có đâu!”

“Là anh quyến rũ em!”

Ai gặp được chàng thiếu niên xinh đẹp như bước ra từ truyện tranh mà không bối rối chứ!

Nhất là chàng thiếu niên xinh đẹp này còn thả dáng lấy lòng cô!

Quan trọng vẫn là tóc bạc mắt xanh, còn có lông xoăn nhỏ!

Đeo tai cáo lên, đó chính là cáo chín đuôi chỉ sống trong truyện tranh, dựa vào sắc đẹp để mê hoặc tiên nữ thuần khiết!

Người đàn ông cười như không cười mà nhìn cô.

Bỗng nhiên nửa quỳ trên thảm lần nữa, ngón tay dài lướt nhẹ qua làn váy, giọng điệu rất hờ hững: “Vậy thì…..lại quyến rũ thêm lần nữa.”

Ninh Già Dạng: “……”

“Thương, lười, nhác!”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Em Không Ngoan