Em Không Ngoan

Chương 55: Chương 55:


Ánh mặt trời ban chiều xuyên qua cây hoa quế rậm rạp, rải những vụn sáng loang lổ màu xanh ngọc lên mặt cỏ phía trước, một trận gió mang hơi lạnh phất qua, hoa quế bay xuống đầy trời.

Hương thanh nhạt quanh quẩn, biệt thự Lãng Hoa Thành yên tĩnh giống như không có người ở.

Sân vườn Tulip sát vách lại vô cùng náo nhiệt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đạo diễn Tưởng không khách sáo đi tìm Cố Dục Khánh ăn cơm chực.

Một đạo diễn thiên tài, một diễn viên đàn anh thắng lớn đoạt giải ảnh đế rồi thị đế, hai người này tùy tiện chỉ bảo hai câu, cũng đủ cho Ninh Già Dạng được lợi.

Huống hồ, họ không có ý che giấu.

Ban đầu, Ninh Già Dạng đối diễn với thần tượng, thật ra trong lòng hơi trống trải.

Dù sao, mình mới đóng phim mấy năm.

Hiện tại thì có phần nắm chắc.

Lúc bọn họ thảo luận về diễn xuất, lời bàn tán Ninh Già Dạng ăn vạ Thương Dư Mặc càng dữ dội trên mạng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thậm chí, fans của hai bên đã bắt đầu hình thức chiến đấu.

Bỗng nhiên,…

Tất cả từ khóa bất lợi cho Ninh Già Dạng đều đã được gỡ bỏ hết.

Vẻ mặt của đám cư dân mạng ăn dưa ngây ngốc: Xảy ra chuyện gì?

Khi nào thì đội ngũ quan hệ công chúng của Ninh Già Dạng trâu bò đến như vậy rồi?

Đừng nói là cư dân mạng, ngay cả Ngôn Thư cùng với phòng làm việc công chúng cũng lờ mờ.

Vì ưeibo của Ninh Già Dạng vừa khiêu khích thần tiên giới y học, ekip của họ cũng rất sững sờ.

Cứ kệ đi.

Dù sao, tiên nữ cũng có trong tay một chiếc bánh siêu bự, đợi khi phim ra mắt thì bất lợi từ dư luận cũng có thể gột rửa thành tiên nữ thẳng thắn.

Ai biết được, lại có người có thể vừa ra tay đã ra tay mạnh đến như vậy.

Rất nhanh, chuyện càng bất ngờ lại đến.

Tất cả các Weibo có liên quan đến Ninh Già Dạng và Cố Dục Khánh, thậm chí Weibo CP vừa mới thành lập đã đột phá hơn 10 vạn fans cũng đồng thời biến mất.

Hiểm hơn chính là, bức ảnh Ninh Già Dạng đăng lên Weibo tuyên bố hợp tác với nam thần, biến thành không còn cách nào tra xét.

Mọi người ăn dưa: “???”

Ai làm?”

Ninh Già Dạng có fan bạn trai học kỹ thuật hacker?

Đây hình như không giống với tác phong của Weibo nhà mình.

Coi như là tạo áp lực từ phía trên, nhiều lắm chỉ là xóa chủ đề trên bảng xếp hạng các từ khóa nóng, không thể có độ tấn công mạnh như vậy được.

Phòng làm việc riêng ở Viện khoa học.

Sau khi Thương Dư Mặc đã nói xong việc hội nghị thảo luận nghiên cứu y học vào buổi sáng với viện trưởng, anh vẫn đợi ở đây.

Phòng làm việc của Viện nghiên cứu khoa học lạnh lẽo hơn phòng làm việc của viện Lăng Thành mấy lần, hơn nữa xem ra cũng có rất nhiều máy móc tân tiến để nghiên cứu y học.

Cả bức tường dày đặc tài liệu nghiên cứu y học và sách vở, cũng có thể so sánh với phòng đọc sách ở khu biệt thự Thanh Hạc Loan.

Trước bàn làm việc màu đen, gương mặt của Thương Dư Mặc lạnh lùng ung dung, đầu ngón tay thon dài nhìn như ngọc không nhanh không chậm gõ lên bàn phím, rất nhanh từ khoá đã xuất hiện trên màn hình.

Sinh viên giỏi hệ tài chính như trợ lý Lục hoàn toàn không hiểu.

Chỉ chuyển ánh mắt qua sườn mặt tinh xảo hoàn hảo của ông chủ nhà mình, đều nói người đàn ông nghiêm túc thì đẹp trai nhất.

Dáng vẻ ông chủ nhà họ chăm chú làm việc, thật sự con mẹ nó đẹp!

Chỉ là mặc kệ chuyện đời.

Mẹ anh di truyền cho anh tài năng máy tính siêu phàm trời ban, chỉ là để xóa bức ảnh trên Weibo của vợ sao!

Có rất ít người biết được, thiên tài Thương Dư Mặc được vinh danh trong giới Y học, không chỉ có thiên phú y học tuyệt vời, hơn nữa anh còn có thiên phú về máy vi tính, di truyền từ chuyên gia máy tính Ôn Dụ Thiên, viện sĩ hàn lâm của Viện khoa học.

Lục Nghiêu đã liên lạc với Weibo bên kia từ sớm.

Dù sao chuyện gây tội trái pháp luật, nhất định không thể làm.

Thương Dư Mặc cũng không cảm thấy mình lãng phí tài năng trời ban, sau khi xử lý xong, thản nhiên nhìn Lục Nghiêu: “Kết quả điều tra?”

Lục Nghiêu vội vã trình lên: “Ở đây.”

“Kịch bản này không tệ, đã tìm nhân sĩ [1] đánh giá, sang năm chắc chắn sẽ là hiện tượng bùng nổ cấp độ lớn.” Tạm dừng một giây, muốn nói rồi lại thôi: “Ba của anh đầu tư vào bộ phim này.”

[1] Từ cũ, nghĩa là người trí thức có danh vọng.

Ý rất rõ ràng.

Anh tuyệt đối đừng làm bậy.

Đến lúc đó để anh bồi thường tiền cho ba ruột, tiền bồi thường đều là của anh đấy!

Thương Dư Mặc đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt qua kịch bản mấy chục nghìn chữ.

Cuối cùng dừng lại ở cảnh diễn hôn nhau trên giường ở trang ba.

Rất lâu không lật sang trang.

Người đàn ông đưa lưng về phía cửa sổ thủy tinh, ánh sáng và bóng tối giao nhau, lòng bàn tay của anh chậm rãi vuốt ve hổ ngọc nhỏ được chạm trổ thô ráp, chẳng biết lấy khỏi xương cổ tay từ lúc nào.

Vài vòng dây đỏ tùy ý quấn quanh nơi ngón tay trắng lạnh thon dài của người đàn ông, màu sắc rất đậm và rực rỡ, lộ ra cảm giác xa hoa bí ẩn.

Xế chiều hôm đó, tổng giám đốc tập đoàn Thương Thị - Thương Hành nhận được điện thoại hiếm có của “thằng con hiếu thảo” nhà mình.

Ừ.

Cũng không phải vì muốn ân cần hỏi thăm cha già.

Đối với chuyện này, Ninh Già Dạng hoàn toàn không biết gì cả, cô trở lại biệt thự Lãng Hoa Thành.

Vốn tưởng rằng chào đón cô chắc hẳn là vụ đánh bom bừa bãi đến từ chính Ngôn Thư.

Ai ngờ, Ngôn Thư rất bình tĩnh liếc nhìn cô một cái: “Đã về rồi.”

“Chậc chậc chậc, có mấy người nào đó, vận may tốt thật, ỷ vào có chỗ dựa, dám tuỳ tiện lên tiếng trên mạng.”

Nếu như nữ ngôi sao khác dám làm như thế, sớm đã bị bôi đen đến chết rồi.

Ninh Già Dạng thì sao.

Không hư hại đến một cọng tóc, thậm chí còn tăng thêm màu sắc thần bí.

“Nói tiếng người đi.” Cơ thể mỏng manh của Ninh Già Dạng mềm mại như không xương, cả người lười biếng ngã vào trong sô pha, một đôi chân tinh tế trắng mịn vắt lên tay vịn ghế, hiếm khi cô không để ý đến hình tượng.

Động não cả ngày, bà đây cũng thấy mệt lắm rồi.

Lúc thi đại học, cô cũng chẳng cố gắng đến như vậy.

Còn sợ bị thần tượng xem là học sinh tiểu học ngu ngốc không thích học tập nữa!

Nên cô không dám lơ là, tránh để khía cạnh không tốt lòi ra trước mặt thần tượng!

Nghĩ lại chuyện cô phải quay phim với Cố Dục Khinh trong một thời gian dài như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Già Dạng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Haiz…”

Niềm vui được đu idol đột ngột biến mất.

Ngôn Thư chuyển màn hình vi tính trên bàn trà sang tầm mắt của cô.

“Em tự xem đi.”

“Sao thế, tốc độ đường truyền mạng không tốt à?”

Cô nhìn tấm hình mới nhất vừa post lên Weibo trở thành màu trắng.

Ninh Già Dạng hơi thò người ra, đầu ngón tay gõ nhẹ lên máy để load lại trang.

Không được.

Cuối cùng, cô mới ý thức được chuyện gì đó: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngôn Thư giải thích tình huống trên mạng một cách ngắn gọn: “Toàn bộ super topic về CP của em với Liên Thành Hoành, Chu Duyên, Trần Trách Án, ngay cả các tin tức liên quan đến đề tài này cũng biến mất rồi.”

Cuối cùng, chị ấy kết luận lại bằng một câu: “Độ tấn công mạnh như thế này thì một là chồng em, hai là ba của em thôi, em thử nghĩ lại là do ai làm đi.”

Lông mi cong dài của Ninh Già Dạng buông xuống, khoé mắt và đuôi lông mày ướt át xinh đẹp cũng không tan đi vẻ mệt mỏi, trái lại càng thêm lay động lòng người.

Ánh mắt cô dừng lại trên ảnh chụp chung bị xoá trên Weibo.

Một lát sau, đột nhiên cô bật cười.

Dưới ánh đèn, khóe môi của người phụ nữ nhẹ nhàng nhếch lên, đuôi mắt càng ngày càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

Ngôn Thư liếc nhìn nụ cười của cô, ngón tay đang để trên mép máy tính dừng lại một giây, sau đó hỏi: “Em cười cái gì, đoán được là ai làm rồi à?”

Ninh Già Dạng nằm lại sô pha một lần nữa, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng lây thêm ý lười biếng không thèm để ý, hỏi ngược lại: “Là ai có quan trọng không?”

Ngôn Thư bị cô hỏi đến cứng họng, Ngôn Thư suy nghĩ lại một lúc.

Sao không quan trọng?

Ninh Già Dạng mặt không đổi sắc, còn kéo một tấm thảm mỏng từ tay ghế sô pha sang, giọng điệu vừa mềm mại vừa mệt mỏi, dường như có chút qua loa: “Nói chung, điều đó không hề ảnh hưởng đến sự nghiệp của tiên nữ.”

Mấy cái khác thì sao cũng được.

Nhìn bảng danh sách hotsearch sạch sẽ không tì vết của Weibo hôm nay, hầu như tất cả chỉ còn xoay quanh đến các chủ đề chính khác, Ngôn Thư chậm rãi phản ứng lại: “Hình như đúng ….”

Mấy phút sau…

Tiểu Lộc âm thầm nói ra một câu: “Nói trắng ra, tiên nữ chỉ không muốn nhắc đến bác sĩ Thương thôi.”

Ngôn Thư xì một tiếng: “Chỉ có em là thông minh nhất.”

Sớm muộn gì cũng sẽ bị tổ tông này đuổi đi, đến lúc đó chị ấy cũng chẳng gánh nổi.

Không thấy tổ tông nhỏ này tự liên hệ với “viện thảo” cỡ bự để xin trợ lý à.

Ngày “viện thảo” hồi âm, chính ngày Tiểu Lộc bị sa thải.

Ninh Già Dạng lười biếng nâng cặp mắt hoa đào ướt át sóng sánh nước lên, như cười như không nhìn em ấy.

Đủ để chứng minh tất cả.

Tiểu Lộc làm động tác “ngậm miệng”, thể hiện mình đã kéo khóa miệng rồi.

Ninh Già Dạng nhắm hai mắt lại lần nữa, mi mắt yên tĩnh dừng lại, che đi ánh sáng loé lên trong đôi mắt.

Cô ép bản thân không được nghĩ đến nữa.

Lòng chiếm hữu chẳng liên quan gì đến việc thích cả.

Chỉ là bệnh nghiện sạch sẽ của Thương Dư Mặc lại phát tác thôi.

Anh có rất nhiều thói quen kỳ lạ về mấy bệnh sạch sẽ, ngay cả thức ăn của mình cũng không cho phép đặt lên bàn ăn khác cùng một lúc.

Huống chi, cô còn là bà Thương, anh không thích scandal giữa cô với người đàn ông khác cũng rất bình thường.

Cô cảm thấy ánh đèn có hơi chói mắt, Ninh Già Dạng nâng cổ tay thon dài xinh đẹp lên, dùng mu bàn tay để che đôi mắt lại.

Bây giờ cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Về phần bức ảnh bị xoá đó, Ninh Già Dạng không thèm nhớ đến cho nặng đầu nữa.

Không cần thiết.

Môi đỏ vô thức cong lên một độ cong châm biếm, cô có nên thụ sủng nhược kinh không, lại khiến người đó tự mình ra tay.

**

Mãi đến tận cuối tháng, Tưởng Phụng Trần chọn ngày lành hợp phong thủy, chính thức tuyên bố khai máy.

Khoảng thời gian này, thành quả của việc tập diễn giữa Ninh Già Dạng với Cố Dục Khánh lập tức được thể hiện.

Cô không còn bị nhân vật của anh ấy chèn ép, mà trái lại càng ngày càng hiểu ý nhau.

Lần quay đầu tiên là một cảnh quay thân mật.

Ninh Già Dạng ngồi ở trước gương để trang điểm, một bộ váy dài màu trắng sương làm nổi bật lên gương mặt mang theo vẻ ốm yếu và lạnh lùng của cô.

Không thể che giấu được khuôn mặt xinh đẹp câu hồn đoạt phách.

Lúc này, cô hơi thả lỏng mí mắt, tùy ý để chuyên gia trang điểm dùng cọ phấn quét nhẹ đuôi mắt, ngăn sắc đào hoa lười nhác vốn có lại.

Ngày hôm nay phải quay đoạn nam nữ chính tình một đêm khi đến khách sạn trên thị trấn nhỏ.

Cảm giác đầy mập mờ, đau khổ và trưởng thành kéo dài giữa nam nữ, thậm chí Tưởng Phụng Trần đã dọn cảnh từ sớm.

Dự định thể hiện kỹ năng của mình!

Tự cầm máy quay!

Trước đó, tất nhiên Ninh Già Dạng với Cố Dục Khánh diễn đoạn này cũng không làm thật, chỉ là lướt nhẹ qua một lần thôi.

Cố Dục Khánh phát hiện Ninh Già Dạng có suy nghĩ của riêng cô về các cảnh quay, từ phản ứng trong trái tim và phản ứng về các hành động của nữ chính, thậm chí có một vài chi tiết cô có suy nghĩ của mình, mà suy nghĩ đó cũng không tệ nên cảnh này cũng lướt qua đi.

Anh ấy thực sự không biết.

Cảnh quay này, Ninh Già Dạng đã cùng Thương Dư Mặc thực hiện từ rất lâu về trước.

Cũng là ở Nam Thành.

Cũng tại căn nhà gỗ nhỏ xung quanh đầy hoa tulip.

Đã lâu cô không nhớ đến anh, nhưng khi quay các cảnh quay cho bộ phim, những ký ức về buổi chiều hôm đó lại hiện lên.

Chỉ cần Ninh Già Dạng nhắm mắt lại, thậm chí cô có thể nhớ đến đường nét rồi đường cong dính đầy mồ hôi ẩm ướt lúc đó của anh, với đôi mắt trong trong ngôi nhà gỗ màu trầm, khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ và tuyệt đẹp nhuộm phải sự động tình, như thể thần linh đang nhuộm màu son cho trần gian.

Đột nhiên lông mi của Ninh Già Dạng run rẩy dữ dội.

Làm chuyên gia trang điểm tưởng mình đang làm đau khuôn mặt mềm mại đến mức quá đáng của người này.

“Cô Ninh, xin lỗi ạ, có phải động tác của tôi mạnh quá không?”

Ninh Già Dạng tỉnh táo lại, môi đỏ hé mở, giọng nói mềm mại êm tai vang lên: “Không phải đâu.”

Lúc này, chuyên gia trang điểm mới tiếp tục, vừa nói: “Da của cô vừa mềm vừa mỏng, tôi không dám dùng quá nhiều sức.”

Vất vả lắm mới trang điểm xong, chuyên gia trang điểm thu dọn đồ đạc rời đi.

“Vậy cô nghỉ ngơi thêm chút nữa, nếu cần trang điểm lại thì gọi tôi.”

Ninh Già Dạng cười khẽ, khách sáo nói: “Làm phiền rồi.”

Đợi đến khi phòng hóa trang không còn ai, Tiểu Lộc mới đưa một ly trà hoa quả với nhiệt độ bình thường cho cô, sau đó lại như tên trộm hỏi: “Chị này, không phải chị đang căng thẳng về việc lát nữa sẽ quay cảnh thân mật với thần tượng ạ?”

Khoảng thời gian này, cô không hề nhắc đến bác sĩ Thương dù chỉ một lần.

Hiển nhiên là cô muốn quên đi ông chồng ở nhà rồi!

Là người trong đảng ‘CP Nuôi cá’ kiên quyết không thể thay đổi, Tiểu Lộc đói khát đến cùng cực.

Mỗi ngày đều nhớ đến lương thực hồi trước.

Nhưng ăn không đủ no.

Càng ăn càng thấy không có vị gì

Đói bụng, đói bụng muốn cho thêm gạo! [3]

[3] gạo là cơm chó, lương thực là cơm chó, ăn cũng là cơm chó.

Ninh Già Dạng nâng mắt lên, lười biếng liếc em ấy một cái: “Mượn.” [4]

[4] Mượn là một thuật ngữ chuyên môn để chỉ nhiếp ảnh, là một phương pháp sử dụng góc chụp để sửa đổi hiệu ứng chụp thực tế. Thay đổi vị trí tương đối của các diễn viên, đạo cụ và bối cảnh để quay cùng một cảnh từ các góc khác nhau.

“Em nuôi giấm làm gì?”

Tiểu Lộc: Fans CP không được khuất phục!

Sao Ninh Già Dạng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng của em ấy, cô thờ ơ vuốt vòng thỏ ngọc đang đeo trong tay.

Vì đóng phim thôi.

Nếu đã vào cái nghề này, phải làm theo quy tắc của nghề.

Mặc dù không thể chịu đựng được cảnh thân mật thật sự.

Ít nhất việc mượn góc này, cô sẽ quen dần dần.

Chỉ là, đầu ngón tay mềm mại của cô gái dùng sức trong vô thức.

Lòng bàn tay bị vòng tay thỏ gồ lên làm in lên dấu vết màu hồng nhạt, mãi chẳng thể tan đi.

Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Ninh Già Dạng khẽ thở dài.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Em Không Ngoan