Em Không Ngoan

Chương 13: Chương 13:


Ánh mắt của Ninh Già Dạng sững sờ vài giây, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Cô mang khí thế hung dữ lao qua: “Anh làm em giật cả mình!”

Tầm mắt Thương Dư Mặc rơi xuống đôi chân trần của cô, dưới ánh đèn mờ tối, mu bàn chân trắng trẻo nõn nà của người phụ nữ bị vạt váy dài quét qua, mang theo một đường vòng cung đẹp mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng khi Ninh Già Dạng lao tới, anh nhanh chóng vươn cánh tay dài ra, ôm lấy chiếc eo thon mềm mại của cô, thuận thế ấn cô lên đầu gối, ngón tay thon dài rút vài tờ giấy ướt trên bàn trà ra. Anh khẽ cúi người nắm lấy bàn chân cô, chậm rãi lau.

Khi khăn ướt chạm vào làn da mỏng manh của lòng bàn chân, Ninh Già Dạng lập tức phản ứng lại: ! ! !

Đây là loại đàn ông khốn khiếp gì?

Lúc gặp thì dọa cô, dọa cô sợ xong còn chê cô giẫm chân trên sàn bẩn.

“Sợ cái gì? Làm chuyện xấu chột dạ hả?”

Thương Dư Mặc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, giữa mùa hè nóng nực, sự mát mẻ gần như thấm vào xương tủy khiến người ta không kìm được muốn đến gần.

Lông mi Ninh Già Dạng run lên, bí bách trong lòng không hiểu sao đã tiêu tán đi nhiều.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ai chột dạ chứ.”

Bất cứ ai mà thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông to lớn như vậy đều sẽ thót tim chứ.

Ninh Già Dạng tức giận ngước mắt lên…..

Cô thấy Thương Dư Mặc quay lưng về phía cửa sổ kính chạm sàn nơi có ánh đèn sáng rực, vụn sáng lấp lánh hắt xuống người anh. Anh đã thay sang áo khoác ngủ màu đen, đai áo ở eo buông lỏng, các đường cong cơ bắp hình dáng rõ ràng có thể nhìn thấy lờ mờ.

Cơ thể săn chắc vẫn còn hơi ẩm ướt, có thể thấy anh vừa mới tắm xong.

Người đàn ông khốn khiếp mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng này thực sự không coi mình là người ngoài, vậy mà đã tắm rửa thay đồ trong phòng khách sạn của cô rồi!

Liếc nhìn mái tóc ngắn của anh, Ninh Già Dạng ngứa tay, suýt chút nữa không kìm được mà chạm vào sợi tóc hơi vểnh lên giữa trán mỗi khi người đàn ông sấy tóc xong.

Cô còn chưa động tay, Thương Dư Mặc đã tiện tay ném giấy ướt đã qua sử dụng vào thùng rác.

Và còn quen cửa quen nẻo bật cả đèn lên, để đôi dép lông thỏ trắng dưới chân cô rồi mới vào phòng tắm rửa tay.

Ninh Già Dạng cười khẽ một tiếng tiến vào, lộ ra ngón chân mịn màng như ngọc, ung dung đi theo sau anh: “Bác sĩ Thương, anh biết không, người xông vào phòng của nữ minh tinh mà không chào hỏi như anh, đáng lẽ đã bị vệ sĩ đập cho trận rồi đó.”

Thương Dư Mặc thản nhiên liếc mắt qua nhìn cô thiên nga nhỏ đang đứng ở cửa phòng tắm với giọng điệu kiêu ngạo “Ồ?”

Ồ cái gì mà ồ.

Ninh Già Dạng có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng nói đến miệng lại thành: “Nể tình chúng ta ở chung một sổ hộ khẩu, nên không tính tiền ăn của anh đó.”

Ngay sau đó, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông luôn nhàn nhạt lạnh lùng, bật ra một tiếng cười khẽ khỏi đôi môi mỏng.

Từ tính, dễ nghe.

Dung mạo vốn lạnh lẽo của Thương  Dư Mặc, bởi vì nụ cười này mà giống như bức tranh thủy mặc trắng đen bỗng chốc được nhuộm phong phú sắc màu.

Gợi cảm mê người.

Đôi mắt hoa đào lúng liếng sinh động của Ninh Già Dạng sáng lên ánh nước do cuộc nói chuyện vừa rồi, nhìn chăm chú vào nụ cười của anh.

Cô chợt nhận ra sự xa cách sau chiến tranh lạnh trong tưởng tượng của cô như chưa bao giờ tồn tại.

“Sao anh lại đến phim trường?”

Ninh Già Dạng đột nhiên nhớ tới nhân vật lớn mà đạo diễn đích thân tới tiếp đón trong ngày không phải là anh đấy chứ?

Đương nhiên, cô sẽ không tự mình đa tình ảo tưởng rằng Thương Dư Mặc lại tới đây thăm cô.

Ai biết, Thương Dư Mặc chậm rãi dùng khăn bông tự mang theo lau nước trên tay, nói như chuyện phiếm: “Dĩ nhiên là tới thăm em.”

Ninh Già Dạng không tin, cười giễu cợt: “Anh tưởng em ngu hả.”

Bỏ đi, có vẻ như cô không thể hỏi thêm nữa, cô lướt qua Thương Dư Mặc vào phòng tắm, như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, uể oải nâng mi lên “Không phải để hoàn thành KPI chứ?”

Thương Dư Mặc nhìn biểu cảm được viết hết lên mặt của cô, thấy rất thú vị.

Anh nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh mai kia, thản nhiên hỏi “Nếu đúng vậy thì sao?”

Ninh Già Dạng vừa mới tận mắt chứng kiến ​​chứng cuồng sạch của anh, nghĩ đến thói quen “làm một lần tắm rửa một lần” của vị này, cô suy nghĩ hai giây rồi dứt khoát từ chối: “Hôm nay em quay phim mệt rồi, không rảnh để sủng hạnh anh.”

Cô đã thầm nhẩm tính trong đầu bọn họ còn thiếu tầm bao nhiêu KPI.

Sau vài giây, cô bỏ cuộc: Toi rồi, không tính được nữa rồi!

Thương Dư Mặc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, đáy mắt chứa đựng ý cười như không, lòng bàn tay vẫn nắm xương cổ tay mảnh mai của cô trong lòng bàn tay không buông, chậm rãi nói: “Vậy à?”

Ninh Già Dạng: “Đương nhiên rồi!”

Nói vừa dứt lời, cô đột nhiên bị người kia bế bổng lên.

“Anh làm gì đấy?”

Ninh Già Dạng không kịp phòng bị, giật mình kêu lên.

Nhưng anh một tay ôm cô, một tay đóng cửa phòng tắm lại, nói nhẹ bẫng: “Trả tiền phòng.”

Bốn mươi phút sau, Ninh Già Dạng nằm trên chiếc giường lớn, nghe tiếng nước khe khẽ truyền ra từ phòng tắm.

Mái tóc dài xõa trên gối như vẩy mực, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở hô hấp, đuôi mắt đỏ rực như được điểm tô bởi những cánh hoa đào còn vương, đầu óc cô tràn ngập hình ảnh của “đôi tay thần tiên” lúc nãy.

Sau khi định thần lại, cô nhìn tấm kính mờ của phòng tắm đầy hơi nước, trong đầu cô chỉ toàn là cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ của người đàn ông.

Là một bác sĩ mà anh vẫn duy trì một thân hình đẹp như vậy, giới y học đã bắt đầu gắng sức như vậy rồi sao.

Thật đáng tiếc khi một cơ thể đầy mỹ cảm cực độ như vậy lại không được chụp lại, vẽ lại hay đem đi lưu trữ.

Mà khoan!

Ninh Già Dạng đột nhiên nhớ tới đạo diễn Giang theo đuổi nghệ thuật thân thể, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường.

Cô phóng tới cửa phòng tắm, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại áp vào cửa kính hơi lạnh, hít một hơi thật sâu.

Lúc này mới cong đầu ngón tay, lễ phép gõ cửa: “Bác sĩ Thương, anh nói thật cho em biết, anh đã làm gì để cho đạo diễn Giang đồng ý trong việc hiến thân vì nghệ thuật vậy?”

Hỏi xong, cô vểnh tai lên lắng nghe câu trả lời của anh.

Vì xen lẫn tiếng nước, giọng của người đàn ông loáng thoáng: “Hiến thân gì cơ?”

Hiến thân cái quái gì …

Đôi môi Ninh Già Dạng giật giật, ông nói gà bà nói vịt!

Sau đó cô lại gõ cửa: “Em có thể dùng điện thoại của anh một lát không?”

Lần này Thương Dư Mặc lại nghe rất rõ: “Tùy em.”

Ninh Già Dạng biết mật khẩu của Thương Dư Mặc là sáu số không, rất kiểu tạo cho có. Có thể thấy người này nhàm chán đến mức không có bí mật gì trong điện thoại hết.

Cô đã mở thành công phần tìm kiếm trên điện thoại -- ảnh cơ bụng.

Cẩn thận chọn lựa lưu lại một tấm ảnh có chút tương đồng tinh tế với đường nét cơ bụng của Thương Dư Mặc.

Sau đó Ninh Già Dạng mở WeChat, tìm tên của đạo diễn Giang và gửi ảnh qua.

Đã gửi hình ảnh thành công.

Ninh Già Dạng căng thẳng nhìn chằm chằm.

Đạo diễn Giang lập tức khen: [ Đường nét đẹp đấy. ]

Đồng tử Ninh Già Dạng đột nhiên giãn lớn, cảm thấy không thở nổi, vội gõ một dòng gửi đi.

Sym: [ Ông có thích như này không? ]

Tin nhắn này chìm trong biển sâu.

Ninh Già Dạng nhìn thấy tin nhắn không nhảy ra nữa, ấn đường thanh tú nhíu lại.

——

Phản ứng của đạo diễn Giang không giống như thèm muốn nhan sắc của Thương Dư Mặc, mà giống kiểu khen xã giao hơn?

Ồ.

Sau khi nghĩ thông, Ninh Già Dạng vỗ vỗ lồng ngực nhỏ.

Làm cô sợ muốn chết, cứ tưởng Thương Dư Mặc đã phải trả giá bằng quan hệ ngầm để giúp cô lấy lại vai diễn cơ.

Không thể trách cô tưởng tượng sâu xa, vì quả thật đạo diễn Giang theo đuổi nghệ thuật quá mức cực đoan!

Ngay lúc này, Ninh Già Dạng nghe thấy tiếng nước ngừng.

Khóe mắt cô chạm vào tấm ảnh chụp cơ bụng cỡ lớn, trong lòng chợt căng thẳng, vội vội vàng vàng xóa ảnh và cuộc trò chuyện đi.

Thương Dư Mặc tắm lại lần nữa, trên eo chỉ quấn một chiếc khăn tắm, càng làm nổi bật bờ vai rộng và chiếc eo hẹp, chân dài cực kỳ mang tính công kích, nhưng dáng vẻ lại tản mát vẻ lười biếng, hơi rũ mắt nhìn người phụ nữ còn đang ngồi xổm ở cửa phòng tắm.

Ninh Già Dạng ngẩng đầu nhìn người đàn ông mang khí thế áp bức rất mạnh kia, đầu ngón tay trắng nõn khều mép khăn tắm, cười vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng: “Anh tắm xong rồi à?”

Khắp mặt cô đều viết: Em vô tội, em rất ngoan.

Hừm, khi cô Thương không đóng phim, kỹ năng diễn xuất của cô khá tùy tiện.

Thương Dư Mặc liếc nhìn màn hình vẫn sáng trên tay cô, thản nhiên nói: “Lại làm chuyện xấu đúng không?”

Cái gì mà lại làm chuyện xấu!

“Em là loại người này sao!” Ninh Già Dạng lý lẽ ngay thẳng đáp, vừa định trả điện thoại thì chợt liếc thấy hình đại diện quen thuộc trong danh bạ WeChat của anh, ánh mắt sững lại……

[ Bọt sóng nhỏ ]

Bọt sóng nhỏ? !

Ninh Già Dạng càng không chột dạ nữa, đặt màn hình xuống dưới mí mắt anh, lên tiếng chất vấn: “Sao anh biết biệt danh của em?”

Đây là tên ở nhà của cô khi còn nhỏ, rất ít người ngoài biết ngoại trừ ba mẹ và những người lớn cực kỳ thân thiết với cô.

Thương Dư Mặc nhàn nhạt quét mắt qua, môi mỏng cong thành một đường vòng cung rất nhẹ: “Ồ, hóa ra đây là biệt danh của em.”

Anh tùy ý gõ vào màn hình: “Tên WeChat của em dài quá, nên anh đã xóa đi một vài chữ.”

Ý là anh không hề biết đó là biệt danh của cô.

Nhưng….có phải vậy không?

Ninh Già Dạng híp mắt nghi ngờ nhìn anh.

Thương Dư Mặc bình tĩnh đi tới vali hành lý cách đó không xa, tìm một chiếc áo khoác ngủ mới mặc vào, sau đó tiện tay ném khăn tắm lên giá.

Thấy cô vẫn ngồi xổm ở đó, Thương Dư Mặc thuận tay bế người lên, cùng đi về phía giường: “Nằm xuống rồi từ từ suy nghĩ.”

Ninh Già Dạng liếc xéo anh một cái, dưới ánh đèn, ánh mắt của người đàn ông lộ ra ý đùa bỡn không hề che giấu.

Cô lập tức phản ứng lại, Ninh Già Dạng chống hai tay trước giường, hơi hất cằm kiêu ngạo, không cho anh lên giường: “Anh lừa trẻ ba tuổi à!”

“Có qua có lại, em cũng muốn biết biệt danh của anh!”

Giây tiếp theo, cô bị người đàn ông nắm ngược lại cổ tay, cả người nằm thẳng trên giường, tư thế mặc người chém giết.

Khoảng cách quá gần, dường như có thể cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của nhau.

Đối diện với đôi mắt ngược sáng có phần sâu thẳm của người đàn ông, đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng bất giác mím lại , sau đó khẽ quay đầu đi, không nhìn vào mắt anh, kiên trì hỏi: “Mau nói cho em biết đi!”

Biệt danh?

Thương Dư Mặc buông cô ra, thuận thế nằm xuống bên cạnh cô, nhắm hờ mắt, giọng điệu thản nhiên nói: “Làm bà Thương thất vọng rồi, anh không có biệt danh.”

“Thật không có không?”

Nhịp tim có phần rối loạn của Ninh Già Dạng dần dần bình tĩnh trở lại, khi nghe giọng điệu chắc nịch của anh, nghi ngờ tan biến đi chút ít.

Chậc, hơi tiếc nhỉ.

Sau đó, giọng nói khe khẽ của người đàn ông lại vang lên: “Bọt sóng nhỏ, đi ngủ thôi.”

Ninh Già Dạng nghẹn họng: “...”

Má nó chứ cái gã chết tiệt này!

Đêm hôm đó, Ninh Già Dạng ngủ rất mệt mỏi, bởi vì trong mơ luôn có người đuổi theo gọi cô “Bọt sóng nhỏ”, “Bọt sóng nhỏ”, gọi đến mức khiến đầu cô ong ong cả lên!

Lông mi run rẩy mấy lần, Ninh Già Dạng mới chật vật mở mắt ra, ánh mắt hoảng hốt, hồi lâu mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại di động của cô.

Ngay khi tỉnh lại, cô cảm thấy lồng ngực của người đàn ông cách rất gần đang áp vào lưng cô, độ nóng từ cơ bắp không ngừng tiếp xúc với lớp vải lụa mỏng tang gần như xuyên thấu vào làn da vừa mỏng manh vừa non mềm của cô.

Ninh Già Dạng ghét nóng nên lặng lẽ dịch người ra, sau đó mới vươn một tay từ trong lớp chăn mỏng ra, mấy ngón tay lần mò một hồi, cuối cùng cũng tìm được điện thoại dưới gối.

Khi cô nhận cuộc gọi, vô tình liếc thấy người đàn ông đang cau mày, như thể bị tiếng chuông làm phiền.

Ninh Già Dạng thấp giọng nói: “Chị Thư, còn chưa tới sáu giờ mà.”

Mới sáng sớm tinh mơ làm gì vậy.

Giọng Ngôn Thư sốt sắng: “Bà cô ơi, em bị chụp rồi! Bây giờ đã đứng đầu hot search rồi đấy, Weibo trực tiếp bùng nổ luôn. Cả cõi mạng đều biết em ở lại khách sạn với trai lạ triền miên cả đêm rồi!”

“Ai triền miên cả đêm chứ!”

Phản ứng đầu tiên của Ninh Già Dạng chính là oan ức muốn chết: “Là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, em cấm dục trong thời gian quay phim đó!”

Nghe được câu này của cô, Ngôn Thư mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng bức ảnh do truyền thông chụp được có ẩn tình bên trong.

Song…

Ninh Già Dạng đặt khuôn mặt tinh xảo lên chiếc gối trắng, giọng có chút buồn ngủ do mới tỉnh, nhắm mắt lại nói tiếp “Tối hôm qua anh ấy còn giúp em tắm định dụ dỗ em, nhưng em không cắn câu cũng không cho anh ấy được như ý. Em chuyên nghiệp như thế cơ mà, sao còn bị tung tin đồn nhảm là triền miên cả đêm chứ!”

Ngôn Thư suýt thì phun ra một ngụm máu.

Vậy mà có một người đàn ông thật! ! !

Bên này Ninh Già Dạng đang gọi Ngôn Thư, Thương Dư Mặc đã bị bọn họ làm ồn đến mức không ngủ được nữa, tùy tiện kéo áo ngủ bị Ninh Già Dạng đè dưới người ra, lớp vải lụa đã bị cô đè cho nhăn nhúm.

Thương Dư Mặc nhàn nhạt nhìn qua, nhưng vẫn thản nhiên khoác nó lên vai, vẻ mặt lười nhác đi về phía cửa sổ chạm sàn.

Ninh Già Dạng còn chưa kịp nói gì anh thì đã nghe thấy Ngôn Thư nhắc nhở: “Hai mươi ba mươi bên săn tin nghe tiếng đã chạy tới khách sạn của đoàn phim ngay trong đêm, muốn phỏng vấn em đầu tiên đấy, cho nên chuyện vẫn chưa được giải quyết, em đừng đi ra ngoài …”

Lúc này, một tia nắng chói chang xuyên vào mắt cô qua khe hở trên tấm rèm.

Ninh Già Dạng vô thức ngước đôi mắt hoa đào bị chói đến mờ mịt lên, xuyên qua màn nước nhìn thấy rõ ngón tay trắng lạnh của Thương Dư Mặc đang cong lên kéo rèm cửa.

Chờ đã, chị Thư nói gì nhỉ?

Hai mươi ba mươi bên săn tin?

Đang ngồi ở cửa khách sạn để chầu trực cô!

! ! !

Ninh Già Dạng nhảy khỏi giường, hoảng loạn hô: “Đừng kéo rèm ra!”

Theo tiếng hô của cô, căn phòng vốn đang thiếu sáng ngay lập tức tràn ngập ánh sáng mặt trời, mọi thứ đều hiện rõ mồn một.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Em Không Ngoan