Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 67: Cho cô sáng mắt ra


Sở Cẩm nhấc cằm khỏi mặt bàn, vươn tay cầm lấy bình ngọc nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: "Ta đã quên trộn thêm nước sương rồi, A Thủy, ngươi chờ một chút."

Bằng một thủ pháp quen thuộc, Sở Cẩm pha thêm nước vào "phấn nền" như yêu cầu của Bùi Thủy, động tác đẹp như tranh vẽ, lộ rõ động tác của một tiểu thư khuê các, sau khi điều chế xong nàng thu tay, tiếp tục chống cằm xuống mặt bàn để tiểu thú "trang điểm".

Bùi Thủy nhìn "phấn nền" còn rất thô thì có chút đau lòng, thời cổ đại không có công nghệ làm mịn phấn nền, cũng hết cách những đồ trang điểm thời này không thể nào so sánh được với thời hiện đại, được cái là thuần thiên nhiên không có chất bảo quản.

Bùi Thủy không dùng "bông dặm phấn" thời này, trực tiếp dùng đệm thịt trên chân của mình chấm vào "phấn nền" đã được Sở Cẩm điều chế, bắt đầu đánh lên gương mặt tú lệ của Sở Cẩm.

Trước tiên Bùi Thủy đánh một lớp phấn nền, sau đó nàng nhìn lại, rồi lại thoa ra cho đều.

Tiếp theo, Bùi Thủy dùng móng vuốt của mình quẹt quẹt lọ nồi, muốn quét lên mặt của Sở Cẩm.

Tuy Sở Cẩm đã biết tiểu thú là người, nhưng thấy trảo quẹt quẹt đít nồi của tiểu thì nàng nhịn không được, mí mắt giật giật mấy cái, lọ nồi có thể biến nàng thành nam nhân sao? Sở Cẩm chưa từng thấy qua, lúc lọ nồi được bôi lên mặt nàng thì nàng không dám nhìn nhắm mắt lại.

Ai!

A Thủy cũng là có ý tốt muốn giúp cho nàng, cho dù A Thủy có biến nàng thành quỷ nàng cũng không trách.

Sở Cẩm nghĩ như thế, tâm tình liền thả lỏng.

Sở Cẩm nhắm mắt lại, càng giúp theo tác của tiểu thú trở nên dễ dàng, chân nó dần quen với gương mặt của nàng, dường như đó không còn là chân thú nữa mà là một bàn tay linh hoạt.

Không hề chớp mắt, "tay" tiểu thú thoăn thoắt, lọ nồi này giờ đây là đồ hóa trang tốt nhất trong tay tiểu thú, vẽ xong chân mày cuối cùng, Bùi Thủy hài lòng gật gật đầu.

"Chi chi chi.." A Cẩm, có thể mở mắt ra rồi.

Sở Cẩm nghe tiểu thú kêu nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt ngơ ngác không dám chắc rằng nàng hóa trang như vậy có được không?

"Chi chi chi.."

Bùi Thủy huơ huơ móng vuốt bảo Sở Cẩm đổi nam trang, đổi luôn kiểu tóc của nam nhân.

Lúc nàng loay hoay để đổi kiểu tóc, Bùi Thủy dùng chân khều khều hai lọn tóc ở hai bên trán, hiển nhiên là muốn chừa lại hai lọn tóc này (Editor: Chắc tính móc light:)), còn ở đằng sau ót thì cột thành một cái đuôi ngựa.

Sở Cẩm đưa lưng về phía tiểu thú để thay nam trang, bộ đồ có vẻ "quá khổ" với nàng, nhỏ nhỏ xinh xinh như nàng mà mặc một bộ đồ của gia đinh thô kệch đúng là không thích hợp, nhưng Sở Cẩm là người khéo tay, dùng một miếng vải có màu gần giống với bộ đồ cột lại thành cái đai quanh eo, làm cho bộ quần áo có vẻ thu nhỏ lại.

Sở Cẩm cầm lấy lược, lúc muốn đổi kiểu tóc không tránh được việc phải soi gương.

Sở Cẩm cúi đầu, đi đến trước cái gương đồng cũ nát, tuy rằng nàng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng phải ngẩng đầu lên để nhìn vào tấm gương nàng cũng cần tự động viên mình một chút để có thêm dũng khí, nàng không muốn bị "bộ dạng mới" của mình hù dọa.

Bùi Thủy lại rất bình tĩnh, nhìn bộ dáng như đang bước lên đoạn đầu đài của Sở Cẩm, ánh mắt nàng đầy tự tin, lẳng lặng chờ biểu tình nghịch chuyển của Sở Cẩm.

Coi thường kỹ thuật hóa trang của nàng sao?

Vậy chờ coi đi!

Cô không tin? Rồi cô sẽ sáng mắt ra!

Sở Cẩm từ từ ngẩng đầu, nhìn "nam tử" trong gương đồng, nàng ngẩn mặt ra không dám tin.

Đây.. Đây.. "Nam tử" trong gương đồng là nàng sao?

Lạch cạch!

Lược rơi trên mặt đất.

Sở Cẩm không cúi xuống nhặt mà ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt gò má, vừa mừng vừa sợ nhìn vào gương đồng, "nam tử" trong gương đồng cũng đồng dạng biểu hiện y hệt, phản ứng của "hai người" giống nhau như đúc.

Thật là nàng!

Làn da màu cổ đồng, đôi mày kiếm xếch lên, sống mũi cao, cằm cương nghị, đôi môi dày đầy gợi cảm của nàng biến thành đôi môi mỏng như dao. Bất kì ai nhìn vào người trong gương đều sẽ không nhận ra đó là một nữ tử.

Sở Cẩm cực kỳ vui sướng, những giọt nước mắt vui sướng trào ra, nàng quay sang tiểu thú, duỗi tay ôm chặt nó vào trong lòng ngực.

Nàng kích động nói: "A Thủy, ngươi quá lợi hại, ngươi thật sự biến ta thành nam nhân."

Bùi Thủy giãy giụa trong lòng ngực nàng, miệng kêu chi chi.

Sở Cẩm phát hiện mình quá kích động nên dùng lực hơi mạnh, tiểu thú sắp bị nàng siết cho ngạt thở trong lòng ngực, nàng lập tức thả lỏng tiểu thú, xin lỗi nói: "A Thủy, thật ngại quá, do ta quá cao hứng, quá kích động nên làm đau ngươi rồi!"

Hic, siết mạnh như thế đương nhiên là đau rồi.

Bùi Thủy nhìn Sở Cẩm lắc lắc đầu, huơ huơ chân, bảo nàng nhanh chóng đổi kiểu tóc, nó không biết Hách Liên Thành sẽ về khi nào, nhanh chóng rời đi mới an toàn.

Sở Cẩm thu lại tâm tình kích động, nhặt cái lược trên mặt đất lên, dựa theo chỉ dẫn của tiểu thú mà thay đổi kiểu tóc.

Hiện tại.

Nàng đã dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên đạm mạc như ngày thường, không giống như cô gái nhỏ hồn nhiên khờ khạo vui sướng như hồi nãy nữa.

Mà gã "nam tử" trong tấm gương đồng cũng biến hóa, hai lọn tóc như râu con dế mèn ở phía trước, phía sau tóc đen được búi thẳng lên, "hắn" tựa như một hiệp khách trong truyện kiếm hiệp.

Sở Cẩm lại kinh ngạc giật mình một phen.

Đây là nàng sao?

Nàng trước nay không nghĩ tới, chính mình cũng có thể biến thành một nam nhi cứng cỏi, vô luận con đường phía trước có nhấp nhô gian khổ cỡ nào, "hắn" vẫn như cũ, ngoan cường bước tiếp.

Gương đồng giống như một thế giới khác, thông qua gương đồng Sở Cẩm thấy được một "bản thân" khác của mình.

Bùi Thủy thấy vẻ mặt của Sở Cẩm, nàng rất tự hào, ngẩng cao đầu cái đuôi cũng vểnh lên.

Sở Cẩm không biết gương mặt này, nhưng ở thời hiện đại, nam nữ già trẻ, trừ những đứa trẻ dưới mười tuổi, cơ hồ mỗi người đều biết gương mặt này.

Đó là Dương Quá phiên bản Cổ Thiên Lạc.

Thân thế của Dương Quá cũng không tốt, cha hắn là Dương Khang làm rất nhiều chuyện xấu, mẫu thân hắn lại chết lúc hắn còn rất nhỏ, hắn được vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung nuôi dưỡng, được đưa tới Đào Hoa Đảo, bị anh em nhà họ Võ khi dễ.. Có lẽ do hắn từ nhỏ không có cha mẹ che chở, nên hắn bị người đời đối đãi bất công, nhưng hắn vẫn như cũ, ngoan cường tồn tại, cuối cùng trở thành cường giả mà người khác không thể khi dễ.

Lúc trước, khi Bùi Thủy xem Thần Điêu Hiệp Lữ, nàng rất bội phục Dương Quá.

Nàng thậm chí từng tưởng tượng, nếu như nàng không có cha mẹ để nương tựa, ở trong nghịch cảnh như vậy, đã chịu nhiều bất công và người đời khi dễ, nàng có thể tiếp tục bước tiếp không?

Nếu là trước đây, nàng sống không nổi.

Nhưng hiện tại, Bùi Thủy trong lòng cười khổ, nếu không tìm được Đoạn Vĩ thì mùa xuân sang năm sẽ là ngày giỗ của nàng, cho dù tìm được Đoạn Vĩ, nàng cũng có thể sẽ bị Sở Uyển Nhược lợi dụng để trở về Mộc Vương phủ, nàng sẽ trở thành bữa ăn ngon của Phượng Cửu Mộc.

Nhân gian thay đổi không ngừng, thế sự vô thường, Bùi Thủy cảm thấy tình huống trước mắt của mình còn tồi tệ hơn Dương Quá, nhưng không phải nàng vẫn còn sống đó sao? Nói câu tham sống sợ chết cũng không quá.

Nhưng nàng có biện pháp nào đây?

Sở Cẩm thì khác, Sở Cẩm là người, nàng có thể thay đổi vận mệnh của mình, có thể quyết định tương lai của bản thân.

Cho nên, Bùi Thủy muốn giúp nàng.

Nàng hóa trang cho Sở Cẩm thành nhân vật này, hy vọng Sở Cẩm có thể như Dương Quá, có thể tồn tại trong nghịch cảnh một cách ngoan cường, một ngày nào đó, nàng sẽ đánh bại Lý thị và Sở Uyển Nhược, đoạt lại những gì vốn thuộc về mình.

Bùi Thủy viết một hàng chữ xuống bàn: Chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta đi.

Lần này không cần liếm nước miếng, trên móng vuốt của nàng còn dính lại một ít màu để hóa trang.

Sở Cẩm nhanh chóng thu dọn đồ vật ở trên bàn nhét xuống dưới giường, mấy thứ này đều là của Phù Dùng, nàng đã nói với Phù Dung, bảo Phù Dung hai ngày sau lấy chúng ở dưới gầm giường.

"Có thể." Sở Cẩm kích động nói với tiểu thú.

* * *

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dưỡng Thú Vi Phi