Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 6


Edit: -Jenny-

Nàng không sợ mất mặt, dù sao hiện tại nàng cũng không phải là người.

Bùi Thủy chạy đi về hướng ngược lại với phòng của Phượng Cửu Mộc. Thái giám chết bầm kia cho rằng nàng chết, chạy đi tìm cuồng bại lộ, hướng ngược lại mới là an toàn nhất.

"Gâu, gâu gâu.."

Bùi Thủy nghe được tiếng chó sủa, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười.

Nàng nâng chân trước lên xoa xoa cái đầu màu trắng. Thật là, vận may tới rồi cản cũng cản không được a.

Tìm tiếng chó.

Bùi Thủy chạy thật nhanh về hướng có tiếng chó sủa. Một con chó lông xù màu trắng, nhìn tướng tá xem ra rất may mắn. Lúc nàng còn là người, đặc biệt yêu thích những chú chó nhỏ nhỏ xinh đẹp, phe phẩy cái đuôi quanh chân nàng, vô cùng manh.

Bùi Thủy mỉm cười nhìn chó lông xù chạy tới, được nửa đường một nha hoàn xuất hiện, hạ cơ thể vẫy tay với chó lông xù.

"Bảo Nhi, mau tới dùng bữa."

Bùi Thủy đột nhiên dừng lại bước chân. Giống như gặp quỷ, nghiêng người chạy đến một bụi cỏ nào đó núp vào.

Nha hoàn đem chó lông xù ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó sau đó liền xoay người rời khỏi, không hề phát hiện ra tiểu thú trong bụi cỏ.

Bùi Thủy thở ra một hơi, thật sự hù chết nàng, hại trái tim nhỏ bé của nàng cứ đập bùm bùm không ngừng.

Còn tốt, không bị phát hiện. Nếu như bị bắt trở về, nàng nhất định sẽ không toàn thây.

Bùi Thủy lặng lẽ đi phía sau theo người nha hoàn, nhìn cô ta ôm cẩu tử đi đâu?

Hương vị thịt từ xa bay tới.

Bùi Thủy nhìn thấy nha hoàn đi vào một gian nhà ở bình thường, bên trong bàn gỗ so với bình thường lùn hơn rất nhiều, trên bàn được đặt ba cái mâm, bao gồm theo từng cái là thịt kho tàu, gà hấp, cá hoa quế.

Nha hoàn đem cẩu tử đặt ở bên cạnh bàn, gắp hai khối thịt kho tàu cho nó, sau đó bắt đầu phân xương của cá hoa quế ra.

Tiểu thú nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên trừng lớn nhãn thú, trong lòng một vạn đầu thảo nê mã gào thét.

Nàng còn không bằng một con chó.

Con chó kia còn có ba món để ăn, còn có nha hoàn hầu hạ.

Nàng lại bị thái giám chết bầm bỏ đói ba ngày.

Bùi Thủy dùng công phu né tránh nha hoàn đanh phân xương cá, đi vào trong phòng, trốn vào một ngăn tủ phía dưới. Thời điểm chui vào, bên trong có mạng nhện, một con nhện to mọng xuất hiện, bị nàng làm co hoảng sợ, bỏ ổ mà chạy.

Chờ đến khi nha hoàn kia rời khỏi, tiểu thú nhô đầu ra. Trên bàn còn có hơn phân nửa đồ ăn chó lông xù chưa ăn.

Bùi Thủy nuốt nước miếng, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn. Buổi sáng lúc chạy trốn ăn một cái đùi gà nhưng đều đã bị tiêu hóa hết rồi.

Huống chi, để chạy ra khỏi nơi này, nàng nhất định phải có đủ sức.

Nàng cũng sợ đói nữa.

Thức ăn cho chó thì thế nào? Hơn nữa, thức ăn này so với thức ăn của người còn tốt hơn!

Mỗ thủy nhìn đồ ăn ngo ngoe rục rịch.

Chó lông xù ăn uống no nê, liền nằm vào ổ chó.

Tiểu thú từ ngăn tủ phía dưới chui ra, mới vừa chạy đến bên cạnh bàn lùn, một con mèo hoang bên ngòi cửa sổ lại đi đến, dẫm lên trên mân gà hấp, ngậm một khối thịt kho tàu, sau đó liền ăn ngấu nghiến.

Tiểu thú táp lưỡi, nhìn hơn phân nửa con gà ở trên mặt đất, tâm rất đau.

"Hô.. Gâu.."

Chó lông xù hiển nhiên đã bị hành vi của mèo hoang chọc giận, hung ác kêu một tiếng, đứng lên chạy lạy cắn nó.

Mèo hoang cũng không cam lòng yếu thế, đứng thẳng lên, chân trước bay nhanh ra, đánh vào đầu lông xù.

Tiểu thú giống như một người đang đang phim, nhìn miêu cẩu đại chiến, ai nó cũng cũng không giúp. Bởi vì, nó cũng muốn ăn phần thức ăn kia của chó lông xù, nếu không phải con mèo hoang này đoạt mất, hiện tại cẩu tử đang cắn chính là nó.

Tiểu thú cũng sẽ không giúp mèo hoang, nó còn trông cậy vào cẩu tử mang nó đi kiếm lỗ chó! Nó phải rời khỏi vương phủ.

Khóe mắt tiểu thú nhìn thấy một bóng người đi đến, nó rất nhanh lùi về sau trốn đi.

Cũng ngay lúc này, chỉ trong nháy mắt.

Mèo hoang bị trùm bao bắt lại, miêu.. Ô, miêu.. Ô hí, vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát cái bao, nhưng cái bao kia đã bị nha hoàn càng thu càng chặt.

"Mèo chết tiệt, dám ăn vụng thức ăn của chủ tử Bảo Nhi? Ngươi thật là chán sống, hôm nay liền đem ngươi ném vào nồi nước sôi, làm thành món ăn cho chủ tử Bảo Nhi ăn."

Chó lông xù giống như có thể nghe hiểu tiếng người, cao ngạo nhìn mèo hoang đang giãy giụa, ánh mắt của con chó kia chính là ánh mắt của người thắng cuộc.

Lúc mèo hoang bị nha hoàn mang đi, tiếng kêu thật sự rất thê thảm, giống như một đứa trẻ mới sinh, tiếng khóc nghe đến tê tâm phế liệt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dưỡng Thú Vi Phi