Dương Gian Phán Quan

Chương 83: Luyện Khí Trung Kỳ


Diên Lộc choàng tỉnh liền ngay lập tức đuổi theo ra ngoài, đáng tiếc đã không còn thấy bóng dáng của Cao Cường ở đâu nữa.

Nhìn thấy Diên Lộc vội vã chạy trở lại, Tuấn ca tò mò liền hỏi thăm:

“Tiểu Lộc, trong đó đốt cái gì mà khét um lên thế? Gã thần bí kia đâu này?”

Còn muốn hỏi thêm mà Cao Cường đi mất rồi, trong lòng Diên Lộc ít nhiều có chút tiếc nuối. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Tuấn ca, thở dài thườn thượt mà đáp:

“Bên trong kia có mấy chục cỗ thi thể, thảm trạng cũng là bị cắn nát cổ. Có điều gã thần bí đó dùng phù lục đem thiêu huỷ sạch sẽ hết rồi”

Nghe xong Tuấn ca phất tay tỏ vẻ không quá quan trọng:

“Thiêu huỷ thì thiêu huỷ đi. Chứ đem về lại phải làm báo cáo có mà nhức cả đầu”

Diên Lộc gật đầu, kế tiếp liền cười khổ mà nói:

“Gã huỷ thi xong liền rời đi luôn. Xem ra là không muốn lắm lời với Cấm Quân chúng ta”

Tuấn ca nghe cũng có chút bất đắc dĩ:

“Có tu sĩ nào mà muốn dây dưa tới Cấm Quân đâu chứ. Gã ra tay cứu giúp đã là phúc lắm rồi”

Nghe đến đây vẻ mặt Diên Lộc đột nhiên nghiêm túc:

“Nhìn cái cách gã dùng súng khoá chết địch nhân quá ngầu. Trở về ta phải xin cấp một khẩu mới được”

Tuấn ca khoé miệng khẽ giật, gã thẳng thừng tạt cho Diên Lộc một gáo nước lạnh:

“Tốc độ của gã đó nhanh như quỷ, kết hợp súng trong chiến đấu nghe còn được. Chứ tiểu tử ngươi chưa kịp nhấc súng lên nhắm bắn, đã bị địch thủ cắt cổ rồi. Bớt mơ mộng viển vông đi thôi”

“Ách..” – Diên Lộc thoáng giật mình, kế tiếp mặt liền ỉu xìu xìu:

“Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử. Không nên phũ phàng với ta như vậy a”

Tuấn ca biến đổi vẻ mặt chân thành mà khuyên nhủ:

“Tiểu Lộc, súng chỉ là vật ngoài thân, tác dụng cũng không có bao lớn. Tương lai tu vi ngươi tiến triển, súng liền thành thứ đồ bỏ. Cho nên đừng để tâm mà làm ảnh hưởng tới tiến độ tu hành”

Diên Lộc tất nhiên hiểu súng về sau chỉ là đồ vật vô dụng.

Chỉ là nhìn thấy Cao Cường sử dụng súng chiến đấu quá lợi hại.

Trong khi đó bản thân lại là một người có sức chiến đấu quá kém cỏi. Diên Lộc chỉ là muốn tạm thời cải thiện tình hình một chút. Thế cho nên hắn mới nghĩ tới chuyện học tập và sử dụng súng.

Có điều đúng như Tuấn ca đã nói, tốc độ của Diên Lộc hắn là quá chậm chạp.

Dùng súng có khi còn vướng tay vướng chân thêm, sau cùng Diên Lộc đành từ bỏ giấc mơ súng đạn.

---

Thù của Bình thúc đã báo xong, cho nên trở về tới nhà nghỉ là Cao Cường ngay tức thì thu dọn đồ đạc, rồi trả phòng và lái xe rời khỏi thôn Hưng Dương.

Nhìn chung thì có quá nhiều điểm còn chưa được rõ ràng. Xong tất cả những việc này Cao Cường không muốn quan tâm, cũng chẳng thiết tha tìm hiểu.

Hơn nữa để tránh trường hợp cái đám Cấm Quân đó dở chứng chạy đi truy tìm. Chi bằng mau chóng rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, đỡ gặp phiền toái.

Nhất là tội nghiệt mà đầu ác linh gây ra có chút lớn.

Nấn ná tại thôn Hưng Dương rồi lỡ như Âm Phủ cái băng đảng hắc ám kia bơm lên cho một đống Âm Đức lực lượng thì kiểu gì cũng khiến Cấm Quân chú ý.

Và đúng như những gì mà Cao Cường hắn suy đoán.

Mới đi được 10 dặm đường, hắn đã bắt đầu cảm nhận thấy Âm Đức lực lượng đồ chơi này tìm tới cửa.

Cũng may đã rời xa khu vực những thôn làng đông đúc dân cư. Thay vào đó, dọc theo hai bên đường đi phủ kín bởi một màu xanh của núi rừng hoang vắng.

Không chút nghĩ ngợi, Cao Cường liền cho xe tạt ngang.

Chịu cảnh chạy xe xóc nảy đường rừng, cuối cùng hắn cũng tìm được một hang động khá là kín đáo.

Dựng xe cẩn thận một góc, lại chạy đi kiếm một tảng đá bằng phẳng sạch sẽ khiêng trở về. Sau đó hắn mới ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi Âm Đức lực lượng tích tụ.

Khí thể bàng bạc từng chút một ùa vào trong hang, chẳng mấy chốc mà ngập tràn không gian nơi này.

Tuy nhiên để so sánh thì nồng độ Âm Đức còn kém quá xa khi Cao Cường diệt sát gã thích chơi ngải.

Tính toán cẩn thận chỉ bằng khoảng hai phần ba mà thôi.

Chứng tỏ dù đã sát hại tới khoảng 70 mạng người, nhưng tội nghiệt của Đoàn Văn Tiến với ác linh vẫn chưa là gì khi so với cái gã thích dùng bùa ngải hại người kia.

Có thước đo để so sánh, Cao Cường cảm thấy việc đem gã đó tiêu diệt là hành vi vô cùng đứng đắn.

Đặc biệt là hành động đem linh hồn của gã nhốt trong tấm Độ Âm Phù thì lại càng sáng suốt hơn nữa.

Bỏ tù cho vài năm rồi mới tống cổ gã xuống Âm Phủ, mang thêm cái tội chễ nải xuống báo cáo. Đảm bảo mức án mà gã tởm lợm này phải chịu là vô cùng kinh khủng.

Đưa mắt nhìn Âm Đức lực lượng vờn quanh thân mình.

Cao Cường tâm tư bỗng chốc có chút phức tạp.

Bởi chỉ cần đem hấp thu hết chỗ Âm Đức lực lượng này.

Hắn muốn không đột phá tiểu cảnh giới cũng khó.

Cảm thấy việc tu hành của mình giống như một trò đùa.

Trong lòng hắn khó tránh khỏi có điểm khúc mắc.

Thế nhưng cơm dâng tới tận miệng còn không ăn thì đúng là kẻ đần độn.

Cao Cường không bao giờ cho phép bản thân làm ra hành vi lãng phí tài nguyên như vậy.

Hơn nữa trong đầu hắn còn đang ấp ủ rất nhiều dự định muốn hoàn thành.

Có thể nói hiện tại Cao Cường cần nhất chính là nắm giữ được thực lực cường đại hơn nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đã không bị thiệt thòi thì tính toán làm quái gì cho nó mệt óc. Bởi vậy tâm tư phức tạp gì đó liền để cho đám quỷ tha ma bắt đi.

Khúc mắc giải toả, Cao Cường nhắm hai mắt lại, miệng cũng bắt đầu mấp máy nhẩm niệm Độ Tâm Kinh.

Kéo theo đó là Âm Đức lực lượng ầm ầm nhào tới điên cuồng thẩm thấu vào cơ thể hắn.

Với cường độ thể chất của hắn đã cường đại hơn rất nhiều. Tốc độ hấp thu Âm Đức lực lượng đương nhiên cũng vì thế mà nhanh hơn trước đó gấp vài lần.

Tránh lãng phí thời gian, cũng như muốn hấp thu liền một mạch.

Cao Cường thậm chí sử dụng tới cả phương pháp nhất tâm nhị dụng.

Ngoài miệng thì nhẩm niệm Độ Tâm Kinh hấp thu Âm Đức. Bên trong cơ thể thì không ngừng vẩn chuyển Vô Thượng Lôi Kinh tiến hành chân khí tinh luyện.

Còn may đây chỉ là tinh luyện chân khí, không khiến kinh mạch gặp phải căng tức khó chịu như khi hấp thu linh khí, nếu không lại tốn thời gian nghỉ ngơi.

Hấp thu tốc độ nhanh và liền mạch như vậy, xong vẫn mất hơn nửa ngày trời Cao Cường mới đem Âm Đức lực lượng trong hang động nuốt cho sạch sẽ.

Bên trong không gian đan điền lúc này chân khí như muốn trực trào. Cảm giác như thể chỉ cần nhồi nhét thêm một chút sẽ khiến đan điền vỡ nát cũng nên.

Áp súc chân khí, chính là việc Cao Cường cần phải làm để đột phá lên Luyện Khí trung kỳ.

Công đoạn này cũng không đòi hỏi ngộ này ngộ nọ cao siêu ảo diệu gì cả. Mà chỉ cần Cao Cường hắn tập trung tinh thần giữ cho chân khí luôn ở trạng thái ổn định.

Nói nghe tưởng chừng đơn giản, nhưng thật ra chỉ cần sai lầm một chút, chân khí trở nên cuồng bạo.

Lúc đó không đơn giản chỉ là đan điền vỡ nát, mà cả cái mạng nhỏ của hắn cũng xong.

Bởi vậy Cao Cường không thể hành động hấp tấp vội vàng được.

Hắn ngồi đó vận chuyển Vô Thượng Lôi Kinh, cẩn thận từ từ đem từng chút một chân khí áp súc lại.

Để mà nói thì công đoạn áp súc chân khí này là phi thường nhàm chán. Được cái Cao Cường đủ kiên nhẫn để ngồi lì đó, sau ba ngày rốt cuộc cũng hoàn thành cái công việc này.

“Phựt.. Phựt.. Phựt..” – Khi toàn bộ chân khí áp súc lại chỉ còn là một đoàn khí đặc quánh nhỏ bằng đốt ngón tay. Không gian đan điền của hắn đột nhiên rung lắc vô cùng dữ dội.

Tình huống này trong truyền thừa đã nhắc tới, Cao Cường chẳng hơi đâu mà bất ngờ hoảng hốt.

Hắn tập trung nội thị đan điền, nhìn không gian bên trong đang từng chút mở rộng. Cho đến khi đợt rung lắc này qua đi, không gian đan điền của hắn đã lớn hơn khi trước gấp ba lần.

Thông thường cứ đột phá tiểu cảnh giới, không gian đan điền mở rộng gấp đôi. Cao Cường hắn lại mở rộng gấp ba lần, đủ để thấy Vô Thượng Lôi Kinh công lao to lớn như thế nào.

Hoàn tất đột phá, Cao Cường tiếp tục vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí củng cố tu vi vững chắc.

Mãi nửa giờ sau hắn mới thu công đứng dậy.

Thời gian vận chuyển công pháp kéo dài lên thành nửa giờ, không nghĩ tới đột phá tiểu cảnh giới đem lại nhiều lợi ích như vậy. Có thể nói lúc này Cao Cường trong lòng vui vẻ vô cùng.

Khẽ thôi động chân khí, Cao Cường nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ.

Phút chốc tàn ảnh mà hắn tạo thành, phủ khắp không gian trong hang động. Chưa biết những mặt khác đề thăng thế nào, nhưng có thể thấy tốc độ của hắn lại tăng một mảng lớn.

Chạy nhảy chán chê một hồi, Cao Cường dừng lại với khuôn mặt cười tươi cứ như hoa.

Vừa rồi hắn toàn lực thi triển Miêu Bộ, có những khoảnh khắc như thể đạp bước trên không vậy. Vẫn biết chỉ là cảm giác hư ảo thôi, có điều cũng quá phê pha và quá gây nghiện đi.

Nếu không phải trên người nhớp nháp khó chịu, có khi hắn vẫn còn chạy nhảy nữa đấy.

Bất đắc dĩ đi về phía xe, từ túi đồ lấy ra một bộ quần áo. Sau đó Cao Cường liền chạy ra bên ngoài tìm kiếm dòng suối để mà tắm rửa, bởi vì tạp chất bài xuất gây khó chịu vô cùng.

Trong truyền thừa nói rằng phải đột phá đại cảnh giới thì mới được một lần phạt mao tẩy tuỷ. Thế quái nào Cao Cường hắn cứ hở ra là lại ầm ầm bài xuất tạp chất ra ngoài cơ thể.

Ý nghĩa trọng đại của việc phạt mao tẩy tuỷ là gì không cần phải giải thích nữa.

Có điều đây cũng là lời nhắc nhở để Cao Cường hắn phải xem lại chế độ ăn uống của mình. Bởi tạp chất tồn đọng trong cơ thể, phần lớn xuất phát từ việc hấp thu đồ ăn tạo thành.

Vừa nghĩ tới việc nấu nướng bếp núc là Cao Cường hắn lại thấy nhức hết cả đầu.

Sở trường của hắn chỉ có món Chả Nhái học vẹt được từ Thượng Vũ thôn. Còn đâu chỉ là nấu vớ nấu vẩn vài món ăn cho qua bữa. Chứ đòi hỏi phối hợp nguyên liệu sao cho đủ dinh dưỡng này nọ thì Cao Cường hắn hoàn toàn mù tịt.

Còn chưa biết khi nào mới đạt tới trình độ tu vi hít khí trời cũng đủ sống. Kiểu này trở về phải bớt thời gian nhòm nhòm sách dạy nấu ăn thoáng một cái vậy. Mà giá như Hổ lão còn sống thì tốt rồi, có sư phụ tiện nghi nấu cho ăn, Cao Cường hắn là khỏi đau đầu nhức óc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dương Gian Phán Quan