Dương Gian Phán Quan

Chương 81: Xuất Thủ


Ngay đến Cung La cũng không ngờ tới bản thân lại thành công. Hắn thế mà luồn được tay từ dưới nách lên tới sau cổ Đoàn Văn Tiến để khoá chặt lại.

Cung La áp dụng chiêu số liều mạng hi sinh, không chỉ để Cao Cường hơi bất ngờ, mà còn khiến Diên Lộc thấy kinh hãi gần chết.

Vạn phần không muốn thương tổn tới Cung La, nhưng thân là Cấm Quân thành viên, Diên Lộc hiểu nghĩa vụ cần phải làm là gì.

Cắn chặt hàm răng, Diên Lộc phất tay nhanh chóng ném ra cả chục lá phù.

Theo động tác của hắn, hàng loạt hoả cầu bốc cháy hừng hực xuất hiện trên không, rồi cứ thế dội thẳng tới vị trí Đoàn Văn Tiến đang kịch liệt dãy dụa.

Chứng kiến thứ hoả diễm có thể gây thương tổn đến bản thân đang đánh tới, cặp mắt vốn đã đỏ ngầu của Đoàn Văn Tiến phút chốc lại càng đỏ hơn.

“NGAAAAAAA..” - Một tiếng rống giận vang trời.

Đoàn Văn Tiến đạp mạnh cả hai chân xuống mặt đất, khiến cả gã và Cung La bay ngược về sau.

“Oành.. Oành.. Oành..” – Hoả cầu như mưa trút xuống nổ tung toé. Đáng tiếc rằng Đoàn Văn Tiến dù đang bị Cung La khoá tay, xong vẫn kịp thời né tránh khỏi.

Cung La lưng bị đập xuống đất khá mạnh, có điều không nhằm nhò gì cả. Hắn đưa chân ngoặt khoá chân của Đoàn Văn Tiến lại, thuận tiện lần nữa hét lên:

“Tiếp tục aaaaaaa..”

Lúc này Đoàn Văn Tiến đang như con rùa bị lật ngửa, không tranh thủ tấn công thì đợi khi nào nữa.

Diên Lộc vì thế phất tay điên cuồng ném ra cả chục lá phù.

Hoả cầu cháy phừng phừng bay xẹt thành đường cong trên không, chuẩn xác trút xuống đúng vị trí mà Đoàn Văn Tiến đang bị Cung La khoá chặt cả chân tay.

Khi mà cả Diên Lộc lẫn Cung La và Tuấn ca nằm ở đằng xa đều cho rằng Đoàn Văn Tiến sẽ trúng đòn.

Thì cũng là lúc dị biến phát sinh.

Chỉ thấy gã Đoàn Văn Tiến há miệng gầm thét vang trời, sau đó toàn lực lắc người một cái thật mạnh.

“Rắc..” – Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Hành động của gã hoá ra là để tự vặn gẫy xương bả vai trái của mình, qua đó khiến đòn kẹp khoá của Cung La thoáng có chút lơi lỏng.

Nói thì chậm những diễn biến xảy ra nhanh vô cùng.

Cho tới khi Đoàn Văn Tiến lắc người vặn vẹo, đem thân trên thoát khỏi đòn khoá tay của Cung La, thời gian mới trôi qua có một hơi thở là cùng.

Không dừng lại ở đó khi mà vừa thoát khỏi, gã còn vặn hông gần như 180 độ, nhanh như chớp quăng tay quật một cú vào gò má của Cung La.

Trúng đòn khá nặng, Cung La xây xẩm mặt mũi. không còn tỉnh táo để mà khoá chân của Đoàn Văn Tiến được nữa rồi.

Vẫn chưa xong.

Bởi thân dưới được thả lỏng, Đoàn Văn Tiến đưa tay túm lấy ngực áo Cung La rồi cứ thế quăng lên trời.

Cung La theo đó mà trở thành tấm khiên chắn ngăn chặn cơn mưa hoả cầu đang ầm ầm trút xuống.

“Oành.. Oành.. Oành..” – Liên tiếp là những tiếng nổ chát chúa vang lên.

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột và chóng vánh, Cung La ngay cả kêu một tiếng cũng không có cơ hội. Toàn thân bốc cháy phừng phừng, nặng nề rơi rụng xuống mặt đất.

“Cung Laaaaaaaa..” “La caaaaaaaa..” – Hai tiếng kêu gọi thảm thiết vang lên.

Tuấn ca thậm chí còn quên đi sự đau đớn bởi xương lồng ngực bị nứt vỡ, hắn cứ thế bật dậy lao tới.

Diên Lộc thì lựa ra vài tấm phù lục màu xanh lam, mau chóng quán thâu chân khí rồi ném lên bầu trời.

Tức thì mấy chục bóng nước ầm ầm rơi xuống, giây lát liền đem hoả diễm trên người Cung La dập tắt.

Tuy nhiên ăn một quật của Đoàn Văn Tiến, thương thế của Cung La có vẻ phi thường nghiêm trọng.

Vừa lao tới nơi, không quản miệng đầm đìa huyết hồng, Tuấn ca gấp gáp kêu gào lay gọi:

“Cung La, ngươi không sao chứ?”

“Khục.. Khục..” – Cung La không còn tỉnh táo để lên tiếng đáp lại. Hắn trong vô thức không ngừng ho sặc sụa, khoé miệng cũng liên tục trào ra bọt máu.

Diên Lộc lúc này cũng nhào tới, cử chỉ lời nói có chút hoảng loạn:

“Tuấn ca, là do lỗi của ta, La ca phải làm sao giờ?”

Đã lo lắng cho huynh đệ thì chớ, lại thêm Diên Lộc non nớt kiểu này.

Tuấn ca có chút bực bội, xong hắn không phải là kẻ giận cá chém thớt, bởi vậy nhẹ nhàng nói:

“Không phải là lỗi của ngươi, Cung La bị đánh khá mạnh vào mặt mới vậy”

Dứt lời Tuấn ca liền ngẩng đầu nhìn tới Đoàn Văn Tiến lúc này đang vặn vẹo nắn bóp xương bả vai.

Nhìn chung thì thương thế của Cung La chưa đến nỗi hỏng bét, hơn nữa tu sĩ có khả năng phục hồi khá mạnh, trở về điều trị một thời gian ngắn là ổn.

Thế nhưng Tuấn ca lúc này đang lo lắng ngay cả việc trở về thôi, chỉ sợ đã là một chuyện quá xa vời.

Gã quái vật trước mặt quá quỷ dị, thực lực đã cao thì chớ, dường như lại còn không biết đau đớn là gì.

Trong khi đó Tuấn ca sức chiến đấu không còn nổi ba phần mười, Diên Lộc đánh đấm lại càng tệ hại.

Nhìn chung thì bây giờ có liều mạng hay không cũng chẳng khác biệt gì nhau.

Nghĩ tới đây Tuấn ca không tránh khỏi cảm thấy trong miệng đắng chát.

“Đoàng..” – Một tiếng súng nổ đột ngột vang lên.

Tuấn ca vốn đang nhìn chằm chằm Đoàn Văn Tiến, liền thấy đầu của gã bởi trúng đạn mà ngẹo hẳn sang một bên.

“Đoàng..” – Tiếp tục một tiếng súng nổ nữa vang lên.

Đích đến của viên đạn vẫn là trúng vào đầu của Đoàn Văn Tiến, lần trúng đạn này khiến cơ thể gã hơi loạng choạng một chút.

“NGAAAAAAAAAAAAA..” – Hai lần bị bắn vào đầu, Đoàn Văn Tiến điên cuồng gầm lên.

“Đoàng..” – Đáp lại tiếng gầm là phát súng thứ ba vang lên. Và điểm đến của đạn vẫn là đầu của gã.

Lúc này Tuấn ca và Diên Lộc mới phản ứng quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng súng. Xuất hiện trong tầm mắt họ là một bóng đen đang lao tới nơi này nhanh như gió.

Mới đầu Tuấn ca và Diên Lộc còn tưởng là thành viên nào đó của Cấm Quân chạy tới hỗ trợ. Xong không thấy tiêu chí CQ trên bắp tay áo, mới hiểu là tu sĩ nào đó xa lạ.

Người nổ súng tất nhiên không phải ai khác mà chính là Cao Cường.

Tuấn ca và Diên Lộc không quan tâm tới Cao Cường đội mũ đeo khẩu trang kín mít. Bởi vì bọn họ còn đang bị sốc với việc hắn là một tu sĩ mà thế quái nào lại dùng súng?

Phải dùng đao kiếm quyền cước gì đó thì mới thể hiện ra được cái chất của một tu sĩ chứ?

Cao Cường cũng không hơi đâu mà để ý Tuấn ca với Diên Lộc đang há hốc mồm nhìn mình. Hắn còn đang tự luyến vì lần đầu bắn súng mà bách phát bách trúng đây này.

Kể ra cũng thấy kỳ lạ vô cùng, Cao Cường hắn hoàn toàn là dơ súng nhắm bắn theo cảm giác mà thôi. Thế quái nào đạn lại cứ nhè đầu của đối phương mà ghim tới thì mới chịu.

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn liền đổ tại cho thiên phú bắn súng của mình quá siêu đẳng.

Mà qua cái việc mỗi lần bóp cò thì tay của Cao Cường đều khẽ giật nảy. Đủ để phải công nhận một điều đó là khẩu súng Lão Phệ tặng cho, có lực sát thương là vô cùng lớn đi.

Ấy thế mà chỉ khiến gã Đoàn Văn Tiến bị loạng choạng đôi chút. Phòng ngự mạnh như thế thì có thể thấy rằng cỗ Quỷ Thi này khoảng cách hoàn tất biến đổi không còn bao xa.

Hơn nữa bắn phá được phòng ngự của đối phương cũng không có nhiều ý nghĩa.

Trừ khi đủ sức một lần đem cơ thể Quỷ Thi đập nát. Chứ chỉ chút thương tổn nhỏ nhoi thì chẳng ảnh hưởng gì tới năng lực hành động cũng như khả năng chiến đấu của nó.

Cao Cường không hi vọng gì súng đạn hạ gục được gã Đoàn Văn Tiến.

Chẳng qua là sau tính toán, cảm thấy tốc độ của đối phương còn chưa so bì được với vận tốc đạn bay. Cho nên Cao Cường mới nổ súng để kìm hãm hành động của gã này lại.

Đương nhiên một phần cũng vì tình huống gấp gáp. Nếu không dùng tới súng bắn từ xa, thì khó lòng kịp thời ngăn cản gã Đoàn Văn Tiến ra tay hành quyết nhóm tu sĩ Cấm Quân.

Theo sau từ căn nhà hoang đi tới đây.

Nghe toàn bộ những lời mà bọn họ nói ra.

Rồi nhìn cái cách bọn họ liều mình chiến đấu.

Sẵn sàng hi sinh để loại trừ mối nguy hại cho xã hội.

Cao Cường cảm thấy nhóm mấy người tu sĩ Cấm Quân này khá thuận mắt. Hắn không nỡ lòng nào nhìn bọn họ bị gã Đoàn Văn Tiến đem xé ra làm muôn mảnh.

Sau năm bước Miêu Bộ, cùng năm phát súng bắn ra.

Cao Cường hiện thân đứng ngăn cách giữa nhóm tu sĩ Cấm Quân và gã Đoàn Văn Tiến.

Cái chết của Bình thúc là chủ ý của gã Đoàn Văn Tiến, hay là do sự xúi dục của ác linh.

Đối với Cao Cường đều đã không còn quan trọng, bởi cả hai kẻ này đều phải biến mất khỏi thế gian.

Biến mất một cách triệt để.

Ánh mắt lạnh lẽo khoá chặt cổ Quỷ Thi đang gầm gừ trước mặt, Cao Cường lạnh nhạt nói với Diên Lộc:

“Ta ngăn cản cử động của hắn, ngươi còn bao nhiêu Hoả Cầu Phù thì đem ra sử dụng hết đi”

Thoáng sững sờ giây lát, rất nhanh hiểu ra tu sĩ che mặt này là đang nói với mình, Diên Lộc vội đáp:

“Ta hiểu rồi. Nhưng ta chỉ còn lại 20 tấm thôi, liệu có đủ không?”

Vẫn như chằm chằm phía trước đề phòng Đoàn Văn Tiến động thủ bất ngờ, Cao Cường đơn giản nói:

“Không cần bận tâm, cứ toàn lực mà ném là được”

Diên Lộc ngay tức thì lôi ra toàn bộ số Hoả Cầu Phù còn lại, rồi đứng dậy:

“Ta đã sẵn sàng”

“Xiu..” – Diên Lộc vừa dứt lời thì tiếng xé gió vang lên, nhìn lại Cao Cường đã biến mất tại chỗ.

“Đoàng..” – Nối tiếp đó là một tiếng súng chát chúa vang lên.

“Quá nhanh” – Tuấn ca lặng yên quan sát nãy giờ không tránh khỏi kinh hãi hô lên một tiếng.

Tuấn ca có phản ứng này cũng dễ hiểu thôi, bởi mới rồi Cao Cường di chuyển với tốc độ là cực nhanh.

Chỉ trong nháy mắt Cao Cường vọt xa tới hơn chục mét. Hiện thân bên sườn trái gã Đoàn Văn Tiến, rồi cứ thế nhấc súng chĩa thẳng vào đầu của gã mà bắn tới một nhát.

Khoảng cách giữa hai bên chưa tới 3 mét, nổ súng với cự li gần như vậy khiến Đoàn Văn Tiến không có nửa xu cơ hội né tránh. Đầu trúng đạn mà thiếu chút bị gẫy cả cổ.

Đầu bị lệch hẳn đi là thế, xong bản năng của cái gã Đoàn Văn Tiến này nhạy bén vô cùng. Diên Lộc vừa ném Hoả Cầu Phù ra khỏi tay thì gã đã ngay tức thì di chuyển né tránh.

“Đoàng..” – Cao Cường tiếp tục nổ súng.

Có điều lần này không phải là bắn vào đầu, mà là nhắm vào phần mắt cá chân trụ của gã.

Không chút huyền niềm, phát đạn liền trúng vào nơi cần trúng, đi kèm là khiến cho gã Đoàn Văn Tiến bị trượt chân mà vấp ngã dúi dụi.

Có điều cái gã người quỷ lẫn lộn này phản ứng cũng quá là nhanh đi.

Người đổ xuống là gã liền vung tay đập mạnh một cái, vừa khéo lăn lộn vài vòng, tránh thoát khỏi đống hoả cầu đang ầm ầm đánh tới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dương Gian Phán Quan