Dược Môn Tiên Y

Chương 50: Thánh khí Cổ Phật


Edit Tiên Vô Sắc

Nhìn Đường Ninh bị cỗ khí tức cường đại bao quanh bay lên không trung, cái dáng của nó bị lộn ngược lại, gấp đến nỗi nhảy lui nhảy tới ở cửa miếu.

"Câm! Câm! Xong rồi xong rồi!"

Đường Ninh cảm thấy gân mạch bị linh lực cường đại tràn vào, nàng theo bản năng dẫn dắt linh lực quy về đan điền.

Gân mạch không giống lần trước bị linh lực khuếch trương, lần này khí tức linh lực du tẩu trong cơ thể nàng, đều đưa về đan điền, giúp nàng nhanh chóng lên cấp.

Lúc trước tiểu Hắc còn lo lắng sợ nàng bạo thể, lúc sau nó trợn mắt nhìn Đường Ninh lên cấp. Cấp ba, cấp năm ... Thẳng đến, Luyện Khí kỳ cấp chín đỉnh phong mới ngừng lại, một thân khí tức linh lực cũng dấu đi.

Đường Ninh từ từ mở mắt, cảm nhận thân thể so với trước đó linh khí càng dày đặc hơn, không khỏi nhìn Quan Âm Trúc trong tay, nghĩ đến trong đầu có một ít truyền thừa, ánh mắt nàng chớp lên.

"Trên đời này sẽ không có bữa trưa miễn phí."

Nàng nhìn thanh trúc trong tay, bất đắc dĩ than nhẹ, sau một khắc, ngón tay ngưng tụ giọt máu nhỏ xuống Quan Âm Trúc, một tia sáng xẹt qua, trong đầu cảm ứng được Quan Âm Trúc.

"Bảo bối nhận chủ rồi?" Tiểu Hắc bay tới, nhìn Quan Âm Trúc trong tay nàng.

"Có giá cao."

Đường Ninh nói, nhìn cây trúc: "Cái này không chỉ là Quan Âm Trúc vạn năm, mà còn là một thượng đẳng tiên khí, bên trong có không gian, ngay cả túi Càn Khôn cũng có thể bỏ vào trong."

"Cái gì mà giá cao ngươi cũng không lỗ, thực lực đạt tới Luyện khí cấp chín đỉnh phong, còn được bảo bối như vậy, còn nữa trên người ngươi có thánh lực là chuyện gì vậy?" Tiểu Hắc nhìn nàng, nó có cảm giác khí tức trên người nàng không giống trước lắm.

"Chắc là lực lượng trở nên mạnh hơn." Nàng hơi phát hiện trong lòng bàn tay phát nhiệt, cùng với chữ kia hiển hiện lên, giống như sau khi lấy truyền thừa trong Quan Âm Trúc, lực lượng trong lòng bàn tay mạnh lên thì phải.

Tâm niệm nàng vừa động, chữ trong lòng bàn tay lóe lên, ánh sáng kim sắc hiện ra cùng cái bát xuất hiện trong tay nàng.

"Thì ra đây là Thánh Thiên Bát, phật khí của Cổ Phật thời Thượng Cổ, mà cái chữ * này, dùng để thu thập lực lượng công đức, nghe đồn, Thánh Thiên Bát hiện, tiên phật sẽ xuất hiện lại trong nhân gian." Nàng thì thào, vì Phật gia truyền thừa ở trong Quan Âm Trúc, nên nàng cũng biết sự tồn tại của cái bát cùng chữ Vạn.

Chẳng qua, nàng chưa từng nghĩ tới, duyên kiếp này, nàng sẽ lấy được thánh vật Phật môn, khó trách lão hòa kia để mắt tới nàng, đoán chừng cũng biết Thánh Thiên Bát cùng chữ * công đức trên người nàng!

"Quả nhiên là khoai lang bỏng tay!" Nàng lắc đầu, trong tâm bất đắc dĩ. Vô luận là Thánh Thiên Bát hay Quan Âm Trúc vạn năm, đây đều là thánh vật Phật môn, bây giờ đều rơi vào tay nàng, cũng thể tưởng tượng ra, ngày sau sẽ không bình yên nổi rồi.

Mà ở trong rừng rậm, mấy tên Kim Đan tu sĩ tới vị trí trước đó của Đường Ninh, nhìn xung quanh chỉ một mảnh đất trống, rõ ràng có dấu vết bùn đất lộn xộn, không khỏi liếc mắt nhau.

Một tu sĩ trung nhiên sắc mặt ngưng lại, nói: "Bùn cát chỗ này mới quấy lên, hơn nữa cây cối xung quanh tươi tốt, nơi này không có một ngọn cỏ, có chút kỳ quái."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dược Môn Tiên Y