Dược Môn Tiên Y

Chương 47: Loài gì


Edit Tiên Vô Sắc

"Kết giới? Hay trận pháp?"

Đường Ninh hơi ngạc nhiên lẩm bẩm. Nàng có thể khẳng định rằng nơi này có người bày kết giới với trận pháp. Nhất thời sẽ không ra được, vậy nên nàng đi xung quanh rừng trúc, xem thử có đường khác không, nhưng lại phát hiện, ở rừng trúc, có một cây trúc cực kỳ đẹp.

"Tiểu Hắc, ngươi tới nhìn này, cái cây này sao lại khác với mấy cây khác vậy?" Nàng ngoắc hô, còn mình thì đi lên nhìn chằm vào cây trúc xanh tươi rộng khoảng hai ngón tay.

Đưa tay sờ lên, lông mày không khỏi ngưng lại: "Cảm giác không giống nhau, nếu lấy ra dùng chắc sẽ vừa tay."

Quạ đen nhìn quanh rừng trúc, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt lưu lưu chuyển động, nghe Đường Ninh nói, liền bay tới, dán mắt vào cây trúc trước mặt nàng, đôi mắt nhỏ như đậu đen hiện lên sự ngạc nhiên, ánh mắt bất khả tư nghị, rồi nhìn Đường Ninh, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

"Cái ánh mắt ngươi đó là sao?"

Đường Ninh đưa tay gõ đầu nó, nói: "Không phải chỉ là cái cây trúc lớn lên tương đối đẹp thôi sao? Sao bày ra cái dáng vẻ tiểu quái gặp chuyện đáng sợ vậy?"

Quạ đen trừng đôi mắt nhỏ, kêu lên: "Cái gì mà cây trúc lên tương đối đẹp? Đây là Quan Âm Trúc vạn năm! Cũng không biết ngươi có vận khí cứt chó gì, ngay cả bảo bối như vậy mà cũng gặp."

"Quan Âm Trúc vạn năm?" Đường Ninh nhìn cây trúc một chút, rất hoài nghi: "Cái cây này dài chưa tới một mét, sao sống vạn năm được? Ngươi sẽ không đoán sai chứ?"

Nghe vậy, quạ đen nhìn vào nàng, hỏi: "Người rốt cuộc từ trên núi nào xuống vậy? Ngay cả điều này cũng không biết?"

Khóe miệng Đường Ninh giật giật, đến nỗi, khiến quạ đen xem thường.

"Ta vừa rồi nhìn những cây trúc này rất quen mắt, đang suy nghĩ đây là trúc gì, thì nhớ ra, mảnh rừng trúc này, tất cả đều là Quan Âm Trúc!"

Quạ đen hơi kinh ngạc nhìn trúc xung quanh, lại nhìn cây trúc mà Đường Ninh nắm trong tay, hơi nghi hoặc: "Sao nơi này lại có Quan Âm Trúc? Còn sinh ra Quan Âm Trúc vạn năm? Có chút kỳ quái!"

Đường Ninh cổ quái nhìn nó: "Trước đó không phải ngươi nói mới phá xác ra sao? Sao lại hiểu nhiều hơn ta vậy?"

"Tất nhiên! Ngươi xem lão tử là loài nào chứ? Thượng Cổ thần thú chúng tôi, đều có truyền thừa!"

Quạ đen đắc ý giương cái đầu nhỏ lên, lại kỳ quái nhìn Đường Ninh, nói: "Ta hiếu kỳ ngươi là loài gì? Sao có vận khí nghịch thiên như vậy? Mới khế ước Thượng Cổ thần thú ta, lại đụng Quan Âm Trúc vạn năm, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Còn nữa, lúc ta khế ước với ngươi có cảm giác thần hồn của ngươi có vết rách, chẳng lẽ ngươi là lão yêu tinh đoạt xá?"

Đường Ninh sờ đầu, trong lòng hơi ngạc nhiên. Thần hồn của nàng có vết rách? Sao nàng không biết nhỉ? Có điều, nàng tin có vận khí nghịch thiên, ai bảo bản thân nàng là một dị số chứ?

Nếu không phải có vận khí nghịch thiên, sao có thể trọng sinh xuyên việt tới thế giới tu tiên này chứ? Bản thân nàng tồn tại đã là một dị số, vì vậy, khế ước với Thượng Cổ thần thú Tam Túc Kim Ô, hay gặp phải Quan Âm Trúc vạn năm, nàng đều không có kinh ngạc gì nhiều.

So với nàng vượt qua nhiều không gian để trọng sinh tới đây, những thứ này đều là chút lòng thành.

Thấy nàng không nói chuyện, trái lại hiện lên nụ cười khó hiểu, quạ đen cả kinh trừng đôi mắt: "Câm! Câm! Ngươi đúng là lão yêu tinh đoạt xá?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dược Môn Tiên Y