Dục Tu Ký

Chương 87: Phép Tắc Thiên Địa


Nam tử tên Độc Cô Hạ kia thấy hắn biểu hiện nổi giận như vậy, ánh mắt kinh ngạc.

.

.

.

“Dường như hắn ta…vô cùng căm ghét Độc Cô Khiêm”

.

.

.

Không lâu sau, như suy nghĩ gì đó, Độc Cô Hạ thở dài.

- Chẳng dấu gì đạo hữu, Độc Cô Khiêm chính là bào huynh của tại hạ.

(*Bào huynh: Anh ruột)

Thấy Lý Quý trợn mắt, tay nắm cổ áo hắn chặt hơn, nhưng hắn cũng không giãy dụa, ánh mắt trầm xuống.

- Nhưng cũng chính hắn là người trăm phương nghìn kế đẩy đưa ta vào chỗ chết.

Khuôn mặt Độc Cô Hạ có chút đăm chiêu.

Còn Lý Quý ánh mắt nheo lại, chăm chú quan sát như muốn chứng thực lời hắn nói.

- Ta cùng phụ hoàng đầu nhập vào Đan Tông.

Còn Độc Cô Khiêm thì không biết từ lúc nào, âm thầm đầu nhập vào Thi Tông.

Khuôn mặt hắn chua chát.

- Có lẽ hắn cảm thấy ta uy hiếp đến đế vị, cho nên…

- Hắn….cùng Thi Tông đã bày kế để ta rời khỏi hoàng cung, cũng vì vậy….

Nói đến đây, Độc Cô Hạ thở dài, cúi đầu, lắc lắc mấy cái.

Nghe đến đây, Lý Quý bàn tay đang nắm chặt cổ áo của hắn cũng dần buông lỏng ra.

.

.

.

“Không ngờ, nội tình của hoàng thất rắc rối phức tạp như vậy…chả trách…”

.

.

.

“Chưa thấy tên Độc Cô Khiêm như thế nào, nhưng nhìn hô hấp lẫn biểu hiện tên Độc Cô Hạ này cũng không phải là nói dối”

.

.

.

Hắn nghĩ vậy, buông hẳn tay ra, ánh mắt thâm ý.

- Ngươi có thể xuống tay với Độc Cô Khiêm ? Xuống tay với bào huynh của mình ?

Nghe Lý Quý đột nhiên hỏi vậy, Độc Cô Hạ không khỏi bất ngờ, khuôn mặt hắn như nghĩ gì đó, ánh mắt đanh lại.

.

.

.

- Trước đây thì không, nhưng bây giờ…

.

.

.

- Độc Cô Khiêm cùng ta có thể đã coi như tuyệt đối trở mặt.

Không phải hắn chết...thì tất ta vong!

.

.

.

Lý Quý nghe vậy nhướng mày, thầm nghĩ.

.

.

“Nếu như tên này có chút yếu lòng, Lý Quý ta cũng không ngại hạ sát hắn tránh đêm dài lắm mộng.

Nhưng…”

.

.

“Kẻ thù của kẻ thù....thì tất là minh hữu…”

.

.

Hắn nghĩ vậy liền phất tay.

- Ngươi đi đi.

Độc Cô Hạ thoáng lên bất ngờ, sau đó chắp tay.

Đi được mấy bước, hắn bỗng quay đầu.

- À còn nữa…ta vẫn chưa biết cao danh quý tánh của đạo huynh.

Lý Quý có chút suy ngẫm.

Khẽ nói ngắn gọn.

- A Lý.

Độc Cô Hạ nhìn thật sâu vào mắt nhân ảnh phía trước, như muốn nhớ kĩ hình dáng đối phương.

Sau đó liền chắp tay.

- A Lý huynh, ơn cứu mạng này….

….nếu có cơ hội, Độc Cô Hạ ta tất hồi báo.

Dứt lời y quay lưng đi một mạch.

.

.

.

.

Tuyết Nhi vừa thấy hắn khuất bóng, liền chạy đến, mặt phụng phịu.

- Huynh giết quách hắn cho rồi.

Cần gì phải suy nghĩ gì cho mệt óc.

Lý Quý nhìn về hướng Độc Cô Hạ, ánh mắt phức tạp.

- Ta cũng định vậy, nhưng tên này ân oán rạch ròi, có khí khái, linh cảm ta mách bảo…

….hắn sau này có thể.

… sẽ trở thành đại nhân vật phong vân một cõi.

.

.

.

.

.

Sau khi thấy Đan Hiểu đang vô cùng chăm chú trị thương cho Lý Xuân Hồng.

Hắn cũng không dám đi đến làm phiền.

Chợt hắn nghĩ gì đó.

Quay sang Tuyết Nhi.

- Tại sao muội lẫn Đan Hiểu đều chắc chắn hắn...sẽ không đuổi theo ?

Tuyết Nhi nghe vậy, ánh mắt nhìn Lý Quý có ý cười.

- Ngay cả Sát Sanh tăng mấy chục năm trước đây là Thiên Ma đại thành....trúng chiêu của muội còn còn phải lê lết về tổng đàn.

Nàng ta nhướng mày.

- Tên kia dù là Địa Ma đại thành đi chăng nữa, ở trong động phủ bị bịt kín thế kia….

….

mà muốn thoát ?

Tuyết Nhi bật cười.

- Si tâm vọng tưởng….

Chợt Tuyết Nhi nghĩ gì đó, ấn vào trán hắn cười cười.

- Huynh có Hắc Nhãn, sao không tự đi kiểm chứng, hỏi người ta làm gì a.

Lý Quý nghe vậy trợn tròn, gãi gãi đầu.

- Ban nãy thấy tỷ tỷ bị thương, ta...ta...!có chút rối a.

Dứt lời, hắn nheo mắt lại, nhìn về phía cửa động.

.

.

.

Chợt sắc mặt đại biến.

Chỉ nghe Lý Quý lắp bắp…

- Muội…muội rốt cuộc là dùng loại Dục Đan nào vậy…

Tuyết Nhi ánh mắt chợt sáng rỡ.

- Sao vậy? sao vậy ? Huynh thấy gì mau kể cho muội nghe với ?

Thấy Lý Quý ánh mắt trợn tròn.

Tuyết Nhi quơ quơ tay trước mặt.

- Huynh kể muội nghe với….Cảnh tượng thú vị lắm chứ gì ?

Hắn nghe vậy, khuôn mặt ngơ ngác lắc đầu.

- Không…

-…Không thú vị…không thú vị chút nào....

Chợt Tuyết Nhi khẽ nhăn, kéo kéo tay hắn.

- Huynh nói đi, rốt cuộc huynh thấy gì ? Làm muội khó chịu chết đi được.

Lý Quý miệng lưỡi lắp bắp.

.

.

- Ta…ta...

.

.

...Thấy…hắn đang trần truồng…còn…đang…bạo cương thi kia…

.

.

- Nhưng....nhưng rõ ràng.....của hắn đã đứt rồi…

....Đã đứt rồi mà....sao lại…

Tuyết Nhi ánh mắt mở lớn.

- Cái gì đứt ?

Khuôn mặt Lý Quý vô cùng đặc sắc, ánh mắt vẫn vô cùng chăm chú nhìn phía trước.

Hắn không trả lời Tuyết Nhi mà chỉ chỉ xuống hạ thân của mình.

Thấy vậy, Tuyết Nhi trố mắt, sau đó cười một tràng.

- Ha ha ha…đáng đời…dám tổn thương Xuân Hồng tỷ tỷ của ta.

- Đứt hay lắm…đứt hay lắm....

Lý Quý ấp úng.

- Nhất Canh Tán đã phát tác, hạ thân đã đầm đìa máu, nhưng sao hắn vẫn hung hăng hành hạ cương thi của Hoả Tông kia như vậy ?

Tuyết Nhi khuôn mặt vô cùng háo hức, hỏi liên tiếp.

.

.

- Hắn đang làm gì cương thi kia ?

.

.

- Huynh có thấy da hắn đỏ lên không ?

.

.

- Người hắn có run rẩy không ? Miệng hắn có la hét gì không ?

.

.

Lý Quý nghe vậy liền chăm chú…

- Hắn lột truồng cương thi kia ra, đang ở phía sau nhấp tới giống như…giống như…

Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, nói khẽ.

- Dương vật đã nổ tung, hẳn là Nhất Canh Tán, nhưng mà vẫn còn có những động tác với cương thi kia, hẳn là tác dụng của Kích Thần Đan.

Lý Quý nghe vậy tặc lưỡi, quan sát trên da, chợt nói.

- Trên da dường như đang có từng mảng đỏ thẫm như máu nổi lên.

Tuyết Nhi nghe vậy liền nói.

- Huyết Mô Đan…thứ này làm hắn không thể nào đạt được cực khoái, nhưng cả người sẽ rạo rực.

Nếu giao hoan sẽ vĩnh viễn không thể đình chỉ, kiệt sức mà bất tỉnh mới thôi.

Lý Quý nhìn kĩ hơn.

Nói.

- Hắn cũng đang run rẩy, miệng cũng đang la hét liên hồi.

Tuyết Nhi nghe vậy vỗ tay.

- Hay lắm, đây là Loạn Tâm Đan.

Thứ này đẩy dục vọng lên cao hơn, sẽ khiến đầu óc triệt để mất đi lý trí.

Nghe Tuyết Nhi nói vậy, Lý Quý cũng khẽ run rẩy.

.

.

.

- Này…muội....

.

.

.

Muội....rốt cuộc là bỏ bao nhiêu Dục Đan bên trong động huyệt của hắn vậy ?

.

.

.

Thấy bộ dạng của hắn, Tuyết Nhi đến bên cạnh, đưa mấy ngón tay lên như đang đếm đếm.

- Bảy…à không tám chứ.

Nam tử kia có phần thì nữ tử cũng phải có phần chứ.

- Nữ…nữ tử ? Lý Quý hắn nuốt nước miếng.

.

.

.

Vốn dĩ ban đầu.

Đám Lý Quý không hề có cơ hội thắng được tên nam tử Thi Tông Địa Ma đại thành này.

Cho dù có cả chục Địa Ma tu vi cao như Đan Hiểu đi nữa, cũng chẳng có một chút cơ hội sống sót, huống hồ là chiến thắng.

Vì vậy, Đan Hiểu đã đề ra kế hoạch, đó là không cậy mạnh, chỉ lợi dụng đám tù nhân, kéo dài thời gian.

Mấu chốt của đợt tấn công chính là nhân lúc hỗn loạn để những Dục Đan kì quái của Tuyết Nhi có thể tấn công được nam tử thi công kia, càng nhiều càng tốt.

Sau đó cả bọn sẽ rút lui, chờ khi các Dục Đan kì quái này phát tác, sẽ trở lại thu thập tàn cuộc.

Dù sao đi nữa, khả năng bế khí của tu sĩ cũng có cực hạn.

Mặc khác, Dục Đan của nàng ta thậm chí còn khó đề phòng hơn cả công kích thần thức của Hợp Hoan Tông.

Từ trước đến nay, chưa từng thất thủ bao giờ.

Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh nếm qua cũng ăn không biết bao nhiêu trái đắng.

Nếu như Lý Xuân Hồng không trúng chiêu, kế hoạch này sẽ vô cùng hoàn hảo.

.

.

.

.

Lúc này nghe Tuyết Nhi nói đến đoạn nữ tử cũng có phần, Lý Quý vô thức rùng mình.

Trong mật động kia, chỉ có hai nữ tử.

Một...chính là cương thi Hoả Tông của nam tử kia.

Hai, chính là nữ tử đang hoài thai nằm trên giường kia.

Cương Thi Hoả Tông tất nhiên đã chết rồi, chẳng thể bị Dục Đan kích phát, Lý Quý liền đảo mắt sang phía giường gỗ.

Lúc này chỉ thấy nữ tử kia đang quằn quại, bộ dạng vô cùng khó chịu.

Dù hai mắt nhắm nghiền nhưng hai tay của nữ tử này đang ra sức chà xát bên dưới hạ thân của mình.

Dường như chỉ như vậy mới khiến nữ tử này cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhưng dù vậy, khuôn mặt nàng ta vẫn đang đỏ rần lên, dường như thần trí đã mơ hồ, giãy giụa càng lúc càng mạnh.

Lý Quý thậm chí còn thấy phần bụng đang nhô lên đang dập dìu liên hồi, hẳn là hô hấp vô cùng khó khăn.

Nhìn cảnh tượng này, Lý Quý có chút mủi lòng, nhìn về phía Tuyết Nhi.

- Nàng ta dù là người của Thi Tông đi nữa nhưng...cơ thể có vẻ suy kiệt.

- Ta thấy nàng ta đang quằn quại run rẩy tột độ, cứ như vậy không chừng ngay cả tiểu tử trong bụng cũng muốn chui ra mất.

Tuyết Nhi gõ đầu hắn mấy cái.

- Huynh thật là…Muội ban nãy đã thấy qua rồi, nữ tử kia bụng như vậy thì chỉ mới hoài thai hơn 2 năm thôi.

Làm sao mà có thể….

Lý Quý nghe vậy cả kinh trợn tròn, miệng ú ớ.

- Cái...cái...gì…sao lại 2 năm…hoài thai chỉ hơn 9 tháng thôi chứ ?

Nghe Lý Quý khuôn mặt ngờ nghệch, có vẻ không biết thật, Tuyết Nhi liền bật cười, bộ dạng hệt như một bà cụ non.

- Chúng ta dù là tu sĩ, nhưng cũng đều phải tuân theo pháp tắc thiên địa.

Hắn nghe vậy, khuôn mặt khó hiểu ?

.

.

- Phép tắc thiên địa ?

.

.

Tuyết Nhi giọng nói lanh lảnh.

- Đúng vậy.

Quy luật tự nhiên, con gì sống càng lâu, cơ thể càng to lớn thì sinh sản sẽ càng khó.

Con gì càng nhỏ, vòng đời càng ngắn thì sinh sản sẽ càng dễ, càng nhanh.

- Tỷ như các loài tiểu nghĩ, có vài loài chỉ sống được mấy tháng.

Nhưng khả năng sinh sản lại vô cùng kinh khủng.

Mỗi lần sinh sản không biết bao nhiêu vạn trứng.

(*Tiểu nghĩ: Kiến nhỏ)

- Ngược lại, như cái loài đại tượng, tuổi thọ có thể lên đến hơn 70 năm.

Nhưng ngược lại, mỗi lần sinh sản vô cùng khó khăn.

Chu kì sinh sản kéo dài 4 năm.

Mỗi lần hoài thai phải mất gần 2 năm mới sinh ra được một tiểu tượng a.

(*Đại tượng, tiểu tượng: Voi lớn, voi nhỏ)

Lý Quý nghe vậy đầu gật gật, chợt tò mò.

- Vậy thì liên quan gì đến nữ tu sĩ ?

Nghe vậy, Tuyết Nhi dường như cũng không bất ngờ, chỉ bình thản nói.

- Phàm nhân tuổi thọ cao nhất chỉ 100 năm.

Nhưng tu sĩ thì tuổi thọ lại dài hơn nhiều.

- Tấn cấp càng cao, tuổi thọ lại càng dài hơn nữa.

- Tỷ như muội cùng Đan Hiểu tỷ, bước vào Địa Cảnh, có thể thoải mái sống hơn 400 năm.

Chợt như nhớ đến ai đó, khuôn mặt Tuyết Nhi khẽ nhăn nhó.

- Còn với xú bà bà mẫu thân huynh, bước vào Thiên Cảnh có thể sống hơn 600 năm đến 700 năm.

- Tuổi thọ càng cao, phép tắc thiên địa trói buộc sẽ càng lớn.

Việc sinh sản sẽ càng lúc càng khó khăn.

Nàng ta đi đến trước mặt hắn, hất mặt lên, vòng tay lại.

Đi tới đi lui, bộ dạng như đang chỉ giáo một tiểu bối.

- Huynh thử nghĩ xem, nếu tu sĩ mà dễ có con như phàm nhân.

Một tu sĩ sống hơn 500 năm không biết là có bao nhiêu người con a.

Tu chân giới này sẽ loạn lên mất.

- Nên có thể nói, thời gian hoài thai của tu sĩ khác với phàm nhân nhiều lắm.

Thậm chí có tu sĩ cao giai may mắn có nhi tử, có khi phải mang cái bụng bầu kia đến tận 6,7 năm a.

- Nữ tử bên trong kia, tu vi Nhân Ma tầng 9, đoán chừng hoài thai ít nhất phải gần 3 năm.

Nghe Tuyết Nhi giải thích cặn kẽ như vậy.

Lý Quý gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Chợt ánh mắt hắn chợt loé, kéo Tuyết Nhi qua một bên.

.

.

.

- Này….

....nếu như muội….

sẽ mất bao lâu ?

.

.

.

Thấy Lý Quý bất ngờ hỏi vậy, Tuyết Nhi vốn da mặt dày cũng đỏ ran lên.

.

.

- Huynh…huynh này…

.

.

- Sao…sao…bỗng dưng lại…đi…

...đi…hỏi chuyện này ?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dục Tu Ký