Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 46: Võng Lượng


Cửa lớn mở rộng, nhìn thấy bên trong đèn dầu lay lắt, Tuyết Sinh thở sâu đem tâm tình thu hồi, nội liễm hết thảy khí tức, một lúc sau theo bậc cửa bước vào, hắn chưa bao giờ mất đi cảnh giác, mũi chân hướng về phía trước, ánh mắt cũng linh động thăm dò bốn phương, chỗ này quá mức quỷ dị, ẩn chứa u ám, có thể che đậy hung hiểm mà hắn không thể phát hiện.

Chính giữa gian phòng bày Trường Kỷ gỗ, bên trên cắm một cái lư đồng, nhang trầm đang đốt toả ra u lục, khói xám theo viên ngói vỡ phía trên nóc nhà chậm rãi lên không, mà những vòng khói này cũng chứa đựng quỷ dị, giống như đang bay múa uốn lượn.

Tuyết Sinh lạnh lẽo sống lưng, bởi vì hắn nhìn thấy trong vô số vòng khói kia hình như có ai đó vừa quay đầu cười.

Tuyết Sinh bình tĩnh, cực kỳ cảnh giác, cho đến khi nhìn thấy phía trên Trường Kỷ bày biện một đống túi đen lộn xộn, lúc này trái tim đập mạnh một cái, bỗng nhiên lùi lại, bởi hắn ngửi được máu tươi, rõ ràng là đầu người lộ ra khỏi túi, máu tươi đóng cặn, tóc đen xuề xoà.

Cảnh tượng này hắn quá quen thuộc, nhưng mà không khí ác liệt, Tuyết Sinh chỉ phản xạ theo bản năng.

Thời điểm Tuyết Sinh lùi khỏi bậc cửa, nhãn mục vẫn đang khoá chặt chỗ kia, cũng nhìn thấy toàn cảnh bên trong, tấm rèm che nhấc lên, một cái bóng đen như U Linh bỗng nhiên lướt qua, ngồi xuống Trường Kỷ toạ hạ yên ắng không một tiếng động.

Đối phương là thanh niên, toàn thân trường bào đen, tóc dài tùy ý buông xoả, tay cầm quạt giấy loang lỗ vết máu, người này xuất hiện ngay lập tức để cho Tuyết Sinh cảm nhận được nguy hiểm, tròng mắt co rút lại, chòng chọc quan sát.

"Ngươi vừa giết người xong cũng sợ đầu người sao? Ta nói nha.

.

Ngươi, thiếu niên thì nên ăn to nói lớn, hùng hùng hổ hổ, làm gì cứ phải rón ra rón rén.

.

Ngươi thấy ta nói đúng không?".

Người kia quay đầu, thanh âm rất nhạt mang theo châm chọc, ở dưới hương khói mờ ảo da mặt hắn vô cùng tái nhợt, còn có mấy đạo hắc tuyến ngang dọc đem làm da trắng nõn bôi đen, mặc dù dung nhan góc cạnh, tuấn lãng dị thường, nhưng bộ dạng kia cũng hết sức doạ người.

Ánh mắt hắn sắc bén như kiếm, thời điểm bốn mắt giao hoà ở giữa không gian, Tuyết Sinh không kiềm chế được rùng mình một cái, dao găm lập tức hiện ra.

Hắn nhìn vào cổ người kia, mà đối phương cũng nhìn chằm chằm cổ hắn.

"Ngươi làm gì nhìn vào cổ ta.

.

Người mới như vậy thật không lễ phép! Vào đi, còn đứng đó làm cái gì!" Thanh niên cười nhạt, phe phẩy quạt giấy, nói xong liền đem ánh mắt thu hồi.

Mà Tuyết Sinh không dám buông lỏng cảnh giác, chuyện hắn giết người đối phương cũng biết, đáng sợ hơn, hắn không nhìn thấu tu vi đối phương, thậm chí không hề bắt được bất kỳ một tia ba động linh lực nào.

Nhìn thấy biểu hiện của Tuyết Sinh, thanh niên lắc đầu cười khổ, từ trong túi chứa đồ lấy ra một viên đan dược, giống như đường đậu, ném vào miệng nhai loạt xoạt, mà lúc này thanh âm cũng bớt phần doạ người.

"Ngươi là Tuyết Sinh đúng không? Phong Chủ có nói với ta, cái gì?.

.

Đệ nhất khảo hạch, cũng phán đoán ngươi sẽ bái vào Đạo Phong, dặn ta tiếp đón, an bài chỗ lưu trú cùng sắp xếp nhiệm vụ tân nhân".

Tuyết Sinh lắng nghe, nhìn thấy đối phương biến hoá hắn liền nhẹ nhõm thu hồi dao găm, người như vậy Tuyết Sinh không có tư cách để đề phòng, bởi chỉ một ánh mắt của đối phương hắn cũng không chống đỡ nổi.

"Phong Chủ? Hai lần nghe qua cái tên này, không biết là người nào!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm, hướng về phía thanh niên, khẽ ôm quyền.

"Ta là đội trưởng Ty Chấp Pháp, ngươi gọi ta Ty Trưởng là được!" Ty Trưởng lên tiếng giới thiệu, nhãn quang đặt trên mấy cái túi vải chứa đầu người giống như đang nghiền ngẫm cái gì, hai tay mân mê quạt giấy, ăn xong một viên đan dược tựa hồ vẫn chưa cảm thấy đủ, tiếp tục lục lọi, ném viên thứ hai vào miệng, biểu tình hết sức thong dong.

Tuyết Sinh tinh ý nhìn thấy, hắc tuyến trên mặt đối phương chậm rãi biến mất, rõ ràng trước đó hắn trúng độc.

"Đi vào đây!" Ty Trưởng liếc mắt, vẫy tay kêu gọi.

Tuyết Sinh thở sâu, bước tới mấy bước, đến bên cạnh Trường Kỷ, nheo mắt cảnh giác nhìn ngó.

"Ngươi không cần phải đề phòng ta.

.

Bởi trong mắt ta ngươi quá yếu, nếu như muốn giết ngươi, chỉ cần một tức!" Đối phương cười lạnh, cao giọng nói.

"! " Tuyết Sinh nhíu mày.

"Thế nào? Ngươi không tin!" Ty Trưởng trầm mặt, mân mê góc áo, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lên.

Ánh mắt sắc lạnh như dao, rõ ràng ẩn giấu công kích.

"Tin!!!" Tuyết Sinh chật vật tránh né, đáy lòng dâng lên thao thiên cự lãng, khiếp sợ hô to.

"Tin thì tốt rồi! Ngươi không nhìn thấy mấy khoả đầu lâu trên bàn sao, nói cho ngươi biết, đều là đầu Trúc Cơ!" Ty Trưởng cười nhạt, tiện tay lùa đống túi vải xuống mặt đất, hướng Tuyết Sinh vẫy tay.

"Tới! Ngồi đi, nói chính sự".

Tuyết Sinh cẩn thận bước tới, ngồi vào Trường Kỷ, không dám nhìn thẳng, đối phương mang lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, vốn khung cảnh nơi đây đã quỷ dị, đáy lòng Tuyết Sinh sớm có khẩn trương, hiện tại đối mặt người này hắn càng thêm bấn loạn.

"Ngươi vừa chân ướt chân ráo tới, lại đi chọc ghẹo đám người kia?" Ty Trưởng nhíu mày, nghiêm khắc hỏi.

"Ta không có.

.

" Tuyết Sinh thì thào, hắn biết đối phương muốn nói cái gì.

Trong tông môn không ngăn cấm chuyện chém giết, chỉ cần tiến hành trong bóng tối hạn chế lộ liễu sẽ không ai truy cứu, La Sát Môn như vậy, mà bất kỳ tông môn nào cũng vậy, một tên đệ tử bình thường chết đi, giống như việc múc một gàu nước ra khỏi giếng, chẳng thấm vào đâu, cho nên Tuyết Sinh không lo lắng.

Đối phương liếc nhìn Tuyết Sinh, trong mắt có nghiền ngẫm cùng dò xét, một lúc lâu, nhỏ giọng.

"Ngươi giết người vẫn nhớ vẩy Hủy Thi Tán chứng tỏ làm nhiều thành quen.

.

Mặc dù tông môn không ngăn cấm việc chém giết, thậm chí còn ngầm ủng hộ, nhưng nghe rõ.

.

Có vài người trước khi muốn giết phải tìm hiểu thật kỹ lai lịch, bởi ngươi giết một tên tứ cố vô thân sẽ không ai quan tâm truy cứu, nhưng ngươi thử giết kẻ có nhân mạch mà xem!

Cho nên hành sự cẩn thận, ở tông môn này, tất cả đám người kia đều là lang tể, bao gồm cả ta và ngươi, người khôn ngoan thường đi lại trong bóng tối, che áo choàng đen, hành sự âm thầm, chỉ có kẻ ngu ngốc mới hô hào ngoài sáng.

.

Còn nữa! Phải học ẩn nhẫn, học cách che giấu!".

Thanh âm rất lớn, cũng rất dài, mấy lời kia khiến cho Tuyết Sinh cảm thấy bất ngờ, những đạo lý vừa rồi hắn đều hiểu rõ, chẳng qua, đối phương giống như đang chỉ dạy, thái độ có chút ân cần.

Tuyết Sinh nghi hoặc, hình như Ty Trưởng này là một người, còn thanh niên lúc trước lại là người khác, không thể nào liên hệ cùng nhau.

"Nghĩ ngợi cái gì.

.

Ngươi là nhân viên của ta, cho nên khuyên răn một chút, tránh phiền phức về sau mà thôi, nếu như ngươi gây chuyện Ty Chấp Pháp sẽ không can dự, mặc kệ ngươi sống chết thế nào.

.

Còn nữa, nhớ kỹ.

.

Ta muốn giết ngươi chỉ cần một ánh mắt, cho nên bỏ cái thái độ kia xuống!".

Ty Trưởng hừ lạnh, bỗng nhiên quay người đi vào bên trong.

"Ngươi tạm thời ở lại đây, nhiệm vụ tân nhân có sẵn trên thẻ tre, chọn lấy một cái, hoàn thành càng sớm càng tốt!" Người đi rồi, chỉ có một đạo thanh âm lạnh nhạt vọng lại.

Đối phương rời đi khiến cho Tuyết Sinh cởi bỏ áp lực, cảm thấy vị Ty Trưởng này quá mức tà môn, không thể nào nắm bắt được.

Lông mi nhíu chặt, đem hết thảy đoạn hội thoại vừa rồi ghi nhớ, phân tích một lần.

"Hắn nhắc tới "Đám người kia"! Như vậy đối phương nhất định biết kẻ ám toán ta là ai, nhưng hiện tại không tiện thăm dò, phải đợi qua một thời gian nữa.

.

Còn có "Một vài người trước khi giết phải tìm hiểu lai lịch".

.

Lẽ nào người đứng phía sau rất có bối cảnh?" Tuyết Sinh trầm ngâm thì thào, cảm thấy trong lời nói đối phương ẩn chứa tầng tầng hư giả, nếu hiểu rõ nhất định dễ dàng giải khai nút thắt, còn nếu hiểu sai.

.

Sa vào bùn lầy.

Đem tâm tình thu hồi, Tuyết Sinh di chuyển mục quang quan sát bốn phía, trên mặt bàn Trường Kỷ có một tấm thẻ tre.

Bên trong viết: Nhiệm vụ đầu tiên.

.

Đem đống đầu người kia vứt ra trước sân, cho Võng Lượng Hoa của ta ăn tối!.

Tuyết Sinh thì thầm, nhíu mày một cái, chợt nhớ đám hoa cỏ kỳ dị mà lúc trước đi vào nhìn thấy.

"Võng Lượng Hoa.

.

Ăn đầu người?".

Sáu túi vải, mỗi túi đều nặng trịch, Tuyết Sinh cảm nhận được phía trên vẫn tồn tại một vài sợi ba động linh lực rất nhạt, hiển nhiên giống như Ty Trưởng nói, sáu cái đầu kia đều là của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Lần này nhìn kỹ, có hết thảy ba mươi sáu khóm Võng Lượng, vừa thấy Tuyết Sinh đi ra tay mang theo đầu người, bọn chúng đồng loạt lắc lư kịch liệt, mỗi một khóm đều tán phát huỳnh quang, nếu như tinh tế còn nghe được thanh âm rít gào giống như dã thú đói khát.

Tuyết Sinh chưa gặp cảnh tượng này bao giờ, nếu nói không hề hoảng loạn là giả.

Mà sáu cái đầu người, trong khi đó ba mươi sáu khóm Võng Lượng đói khát, Tuyết Sinh nhất thời không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng đem dao găm chia nhỏ.

Ném thử một miếng, lập tức khóm hoa gần nhất lung lay, dây leo giống như xích sắt vung vẩy bắt lấy, cực kỳ nhanh gọn chính xác, mà cánh hoa cũng mở ra để lộ miệng nhỏ um tùm răng nhọn.

Ục ục ục!

Thanh âm nhai nuốt vang lên để cho Tuyết Sinh tê lạnh sống lưng.

"Tốt! Về sau nhiệm vụ cho Võng Lượng Hoa ăn giao lại ngươi!" Bên trong căn phòng, Ty Trưởng đang xếp bằng đả toạ bỗng nhiên mở mắt, mỉm cười thì thào.

Vừa tẩy rửa dao găm vừa quan sát đám Võng Lượng Hoa thêm một lần, bọn chúng dường như vẫn chưa no liên tục gào thét kêu gọi, vung vẩy dây leo.

Tuyết Sinh nhíu mày, cảm thấy bọn này nhất định không phải là hoa cỏ gì.

.

Là ma quỷ mới đúng.

Hắn không thèm quan tâm, rảo bước đi vào nhà trong, bên phải phía Trường Kỷ có một gian phòng tối đen, nhìn ngó bốn phía cảm thấy không có vấn đề mới mạnh dạn mở cửa, lặng lẽ thắp đèn dầu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dục Hoả Trùng Sinh