Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 22: Trận Đầu


"Các ngươi có nửa canh giờ hồi phục thể lực, nửa canh giờ sau vòng khảo hạch cuối cùng chính thức bắt đầu" Thanh niên áo tím quăng lại một câu trước khi phủi áo rời đi.

Vượt Huyền Vũ Thăng tiêu hao thể lực không nhỏ, Tuyết Sinh ngồi trên mặt đất xếp bằng đả toạ, tu vi của hắn vừa đột phá Luyện Khí tầng hai cũng cần một chút thời gian để ổn định.

Vận chuyển Vũ Hoá Kinh đồng thời thúc dục Ma Thiên Thể Quyết, địa phương này sẽ không tồn tại nguy hiểm cho nên Tuyết Sinh toàn tâm toàn ý tiến vào trạng thái nhập định, xung quanh cơ thể dâng lên một tấm màn linh khí phòng hộ, bao trùm bên trong là huyết khí dày đặc.

Kiếm Mệnh Chi Môn mở rộng liên tục hấp thu linh khí, một lượng linh khí nhỏ bị Ma Thiên Thể Quyết cắn nuốt, dần dần đem thể lực của hắn kéo trở về trạng thái đỉnh phong.

Danh ngạch La Sát Môn quá mức quý giá, không ai ở đây nguyện ý bỏ qua, một vài cá nhân lúc trước xuất hiện thoái ý nhưng nhìn thấy người xung quanh nghiêm túc bọn hắn cũng chỉnh lý tâm tình, thậm chí có người trong mắt loé lên hung ác.

Giống như Chu Nhất Tiên, thần sắc hiện ra lăng lệ, đảo mắt nhìn quanh đâu đâu cũng thấy địch nhân, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng.

"Phụ thân đặt ở ta rất nhiều kỳ vọng, nhất định không được thất bại, bất kể đối phương là ai, gặp phải ta chỉ có một con đường chết!".

Hắn rất tự tin vào thực lực bản thân, đa phần thiếu niên thiếu nữ ở đây không ai lọt vào nhãn tuyến, chỉ có ba người mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm.

Chu Nhất Tiên liếc mắt nhìn thiếu niên áo đen lúc này cũng đang tĩnh toạ hồi phục, thấy toàn thân đối phương bị bao trùm bởi hắc vụ, mỗi một tia một sợi đều tràn ngập hàn lãnh.

Ánh mắt hắn như dao, hung ác khoá chặt đối phương.

Nhìn đến Tuyết Sinh, cả người lúc này cuồn cuộn huyết khí, hắn biết Tuyết Sinh là Pháp Thể đồng tu, ở trên Pháp Tu vẫn kém hắn rất xa, nhưng mà Thể Tu hắn nhìn không thấu, chỉ cảm thấy cỗ huyết khí kia rất cường đại.

Lần thứ ba đảo mắt, ánh mắt Chu Nhất Tiên rơi trên thân một thiếu nữ tuổi tầm 14-15, bộ dạng nàng có chút bẩn thỉu, tóc tai rối tung rối mù, khuôn mặt lem luốc đất bùn nhìn không ra dung nhan, cả người lan tràn một loại khí tức hoang dã, cô độc.

Y phục vải bố cũ nát, khô cứng, đến giày trên chân cũng không phải một đôi, nhưng mà nàng mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm vô cùng chân thực.

"Nha đầu kia có chút quỷ dị!" Chu Nhất Tiên thì thào nói nhỏ, trong ba người, hắn phán đoán thiếu niên áo đen tu vi cao nhất, ở vào khoảng Luyện Khí sáu tầng, nhưng mà người hắn không muốn gặp, lại là thiếu nữ.

Bởi vì hắn không cách nào nhìn thấu tu vi của nàng.

Chu Nhất Tiên suy nghĩ cái gì Tuyết Sinh không biết, bản thân hắn cũng đang có tính toán của mình.

Trải qua rất nhiều lần chém giết, thực lực cơ bản thời điểm chưa leo Huyền Vũ Thăng đại khái có thể đánh ngang tay một tên tu sĩ Luyện Khí bảy tầng.

"Cùng là tán tu, không công pháp hổ trợ, ta hoàn toàn có thể dùng nhục thân nghiền ép Luyện Khí bảy tầng, nhưng đối phó Luyện Khí tám tầng vẫn có chút khó khăn, tỷ như tên Chu Nhất Tiên kia đại khái Luyện Khí bảy tầng.

Thiếu niên áo đen cũng là Pháp Thể đồng tu, nhưng Pháp Tu vượt rất xa ta, hắn là địch nhân nguy hiểm nhất, nếu như gặp phải hy vọng pháp kỹ Luyện Thể của hắn không bá đạo như Ma Thiên Thể Quyết.

Thiếu nữ kia cũng không nên xem nhẹ, thể chất của nàng có chút đặc biệt!".

Đem sức lực hồi phục đến trạng thái đỉnh phong, Tuyết Sinh bắt đầu quan sát, dò xét bốn phía, bản thân hắn không có bài tẩy hay bất kỳ thủ đoạn nào để dựa dẫm.

Trải qua Ma Thiên Thể Quyết tôi luyện, hắn tự tin vào sức mạnh cùng năng lực hồi phục, hơn nữa tốc độ của hắn không chậm.

Tuyết Sinh đặc biệt ưa thích chém giết cận thân, khi đó hắn có thể phát huy toàn bộ sở trường.

Ba năm Ma Luyện bên trong Doanh Binh, rất khó tìm ra được một tên thiếu niên có bản năng cùng kỹ năng chiến đấu đáng sợ như hắn.

"Ta không có gì để dựa dẫm, nhưng mà ta chưa bao giờ sợ hãi cái chết, đó chính là lợi thế!" Tuyết Sinh thì thào nói thầm.

Tu sĩ Luyện Khí kỳ như bọn hắn thời điểm chiến đấu không xem trọng công pháp cao thấp mạnh yếu, bởi Luyện Khí kỳ chưa đủ năng lực thi triển công pháp, nếu phát huy được cũng chỉ là một phần rất nhỏ, mà công pháp thường đem lại tiêu hao rất lớn.

Luyện Khí tu sĩ chú trọng bản năng cùng tâm thái.

Cho nên Phong Càn không dạy hắn công pháp chỉ đem pháp môn truyền thừa là có lý do của mình.

Trong 26 tên thiếu niên thiếu nữ vượt qua Huyền Vũ Thăng đặt chân vào chỗ này không có kẻ tầm thường, nhưng mà tuổi đời ít ỏi, trải nghiệm đa phần đều nông cạn.

Hạng người như Tuyết Sinh tương đối cá biệt, ngoại trừ đám thiếu niên Doanh Binh, hôm nay có thêm hai tồn tại để cho hắn cảm nhận được khí tức đồng nguyên.

Nửa canh giờ sau thanh niên áo tím một lần nữa xuất hiện.

"Nửa canh giờ đã hết, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?" Không hiểu vì sao thanh âm của hắn có chút lăng lệ ác liệt, trên người hiện ra bá đạo, chấn nhiếp tâm thần chúng nhân.

"Trên tay ta có hai mươi sáu quả cầu, bên trong đánh số thứ tự từ một đến hai mươi sáu, hai số liền kề chính là một cặp!" Bàn tay thanh niên hướng về phía trước vung vẩy, một cỗ linh khí bao lấy 26 quả cầu, ở trên hư vô quay vòng.

Chúng nhân phía dưới lấy thanh niên áo tím làm trung tâm chú mục, bắt đầu ngóng đợi, tâm tình mỗi người đều có biến hoá, không ai giống ai.

"Đối kháng trực tiếp, các ngươi có thể dùng tất cả thủ đoạn mà bản thân có, bắt đầu đi!" Thanh âm vừa dứt, thanh niên áo tím vung tay, 26 quả cầu hướng phía dưới vung xuống.

Tuyết Sinh đưa tay bắt lấy một quả, tách lớp vỏ bên ngoài ra phía trong nhét một tờ giấy nhỏ, số thứ tự của hắn là 13, như vậy hắn phải gặp người mang số thứ tự 14.

Tất cả khảo nghiệm giả đều nhận được thứ tự, bọn hắn âm trầm nhìn nhau tìm kiếm đối thủ của mình, nhưng mà không ai nguyện ý để lộ, cho nên đâu đâu cũng là địch nhân, hoàn cảnh này khiến cho không khí càng trở nên thâm trầm quỷ dị, một cỗ cảm giác đối địch dữ dội dâng lên.

Phía trên lương đình, lão giả bạch phát cùng trung niên tử y hứng thú nhìn xuống, tràng cảnh này không phải lần chiêu sinh nào cũng gặp được, giống như kỳ trước, mấy ngàn người leo Huyền Vũ Thăng chỉ có tám người thông qua, cho nên vòng khảo hạch thứ hai bị bãi bỏ.

Nữ nhân bạch y yên lặng nhắm mắt, thế giới này không liên quan đến nàng.

"Nếu như hai tên thiếu niên áo đen kia gặp nhau sẽ rất thú vị!" Trung niên tử y híp mắt, hắn mong chờ một cái gì đó thật sự phấn khích, khả năng này không phải là không có nhưng mà tương đối thấp.

Lão giả có ý cười, lắc đầu không nói.

"Trận đấu đầu tiên, số một, số hai đi lên!" Thanh niên áo tím lớn tiếng kêu gọi.

Đám thanh niếu niên cũng chủ động tách ra, xếp thành vòng tròn bao lấy, tạo thành một cái võ trường tạm thời, cũng dò xét nhìn nhau xem kẻ nào xui xẻo phải đánh trận đầu tiên.

Số 1 lại là thiếu niên áo đen, hắn lặng lẽ đi vào chính tâm vòng tròn, khuôn mặt lạnh lẽo như băng thâm trầm như nước, tóc dài rối tung tán loạn tựa hồ lâu ngày không chải chuốt, thế nhưng y phục trên người lại khác, áo đen thẳng sóng, mặc dù cũ bạc nhưng hoàn toàn không có lấy một nếp nhăn.

Vai mang đại kiếm, thanh kiếm kia thô ráp xấu xí, chỉ sợ rất nặng, chí ít trên 50 cân, tướng mạo hắn bộ dạng hắn khiến cho người khác cảm nhận được áp lực rõ rệt.

Người số 2 là một thiếu niên tương đối tầm thường, thân vận thanh sam, tướng mạo không có gì đặc biệt, đi vào chính tâm vòng tròn, bước chân thiếu vững chắc, còn có chút lung la lung lay.

Hai tên thiếu niên mặt đối mặt.

Thiếu niên thanh sam thần sắc xám xịt, đáy lòng thầm hô xui xẻo, hắn cũng là người có tầm mắt, từ đầu liền biết đối phương rất mạnh, quả quyết bản thân không thể chiến thắng, trong lòng hắn đã có tính toán.

"Hắn rất mạnh, ta không phải là đối thủ, nhưng không đánh mà hàng lại khiến người khác chê cười, qua loa vài chiêu nếu như không được đầu hàng vẫn chưa muộn!".

Trung niên tử y nhìn ra cách biệt giữa hai người cho nên lớn tiếng dặn dò thêm một câu:" Không nhất thiết phải xuất hiện thương vong, ngay lúc này có thể từ bỏ!".

Thiếu niên áo đen nhắm mắt im lặng, vẻ mặt bất biến.

Thiếu niên thanh sam bấm bụng cắn răng, người trẻ luôn có lòng tự tôn, thậm chí lòng tự tôn này còn rất lớn khó để mà buông xuống, đối phương quá mạnh mà hắn quá xui xẻo cho nên thắng thua chỉ là chuyện bình thường nhưng không đánh mà hàng hắn không làm được.

"Nếu như hai người các ngươi không có ý kiến gì.

.

Vậy bắt đầu đi!" Trung niên tử y nhíu mày, lạnh nhạt nói.

"Bằng hữu! Nhà ta ba đời độc đinh, Xin nhẹ tay!!" Thiếu niên thanh sam khẽ ôm quyền, nói xong xoát chân thủ thế.

"Ta xưa nay chưa từng nhẹ tay với bất kỳ ai, đã là đối thủ chỉ có chém giết! Nếu như ngươi sợ hiện tại có thể lùi lại!" Thiếu niên áo đen chậm rãi mở mắt, thanh âm khàn khàn từ miệng đi ra mang theo một cỗ hàn lãnh, không có mỉa mai, không hề đe doạ, chân thật mà bá đạo.

"Hiện tại đầu hàng, ta không làm được!" Thiếu niên thanh sam gầm nhẹ, hắn vậy mà chủ động công kích.

Hai tay hoá trảo, bộ pháp tương đối linh hoạt, một thân tu vi Luyện Khí tầng thứ tư toàn diện bộc phát, song trảo hướng đối phương vồ giết.

"Đời ta cho đến nay chỉ dùng một kiếm, kiếm này rời lưng buộc phải thấy máu.

.

Cho nên!!!" Nhìn song trảo vồ tới, thiếu niên áo đen lặng lẽ gỡ kiếm trên lưng xuống, thanh âm của hắn khàn khàn, rất nhỏ, rất lạnh.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dục Hoả Trùng Sinh