Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 97


Khuê Sơn căn bản không nghĩ tới, Thiên Tình lại hỏi vấn đề này.

Hắn suy tư một lát, trả lời: "Nghe nói con thú này hành tung bất định.

Ngoại trừ dễ dàng bị thi thể hành thi hấp dẫn, thì thường xuất hiện ở nơi có nhiều ngọc thạch, bởi vậy nên mới nói nó sành sỏi ngọc thạch."

Thiên Tình hỏi: "Nếu đưa cho nó một khối ngọc thạch, thì nó có thể nhận ra chủ nhân của khối ngọc thạch đó không?"

Lời này vừa nói ra, Lâm Tử Sơ cùng Khuê Sơn đều biết vì sao Thiên Tình bỗng nhiên để ý loại dã thú này như thế.

Bởi vì hai người đều biết, Thiên Tình bị Quan Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ảnh hưởng, quên đi một vị cố nhân rất quan trọng, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, manh mối duy nhất trong tay, đó là một khối Cương Mão vỡ nát.

Thiên Tình mới vừa được Chính Dương Tiên Tông tìm về, liền chiêu cáo thiên hạ tìm kiếm chủ nhân khối Cương Mão này, nhưng hồi đáp rất ít ỏi, lâu ngày cũng không còn người trả lời.

Thời gian dài, liền trở thành tâm bệnh của Thiên Tình.

Cánh tay Lâm Tử Sơ run lên, vội vàng nói: "Tất nhiên là không thể."

Thiên Tình quay đầu nhìn y, ánh mắt nóng nảy.

Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, nói: "Sành sỏi ngọc thạch, chỉ sợ con thú này chỉ có thể nhận ra nơi nào có ngọc thạch thôi, chứ không thể nhận ra chủ nhân của ngọc thạch.

Huống hồ, dã thú không thể nói chuyện, bất luận như thế nào, cũng không thể tin vào suy đoán của nó."

Khuê Sơn không biết vì sao Lâm Tử Sơ bỗng nhiên kích động như vậy.

Theo quan sát của hắn, Lâm Tử Sơ là tu sĩ luôn giữ thái độ lãm đạm, không dễ hòa đồng như Thiên Tình.

Kể từ khi Khuê Sơn gặp Lâm Tử Sơ, hắn không nói chuyện nhiều với y.

Dù có mở lời, thì Lâm Tử Sơ vẫn luôn là bộ dáng mắt điếc tai ngơ.

Bỗng nhiên Lâm Tử Sơ kịch liệt phản bác như vậy, khiến Khuê Sơn kinh ngạc.

Hắn không khỏi suy xét cẩn thận rồi mới trả lời: "Lúc trước ta có nói qua, con thú này giỏi ẩn mình, chỉ đi ra ngoài vào đêm khuya, thân mang vật kịch độc.

Tu sĩ bình thường tránh còn không kịp, đối với nó không hiểu biết nhiều.

Ta xác thật chưa từng nghe qua, nó có thể phân rõ chủ nhân ngọc thạch."

Nghe xong lời này của Khuê Sơn, Thiên Tình nhẹ giọng thở dài, nói: "Thôi."

Nói xong, Thiên Tình trở lại chỗ ngồi, biểu tình uể oải, cũng không lại đụng đến đồ ăn trên bàn nữa.

Lâm Tử Sơ khẽ nhíu mày, nhìn Thiên Tình, vươn tay giúp hắn rót đầy mộc nhũ, khuyên nhủ: "Thiên Tình, hôm nay còn phải lên đường, ngươi nên ăn nhiều chút."

Thiên Tình ừ một tiếng, tay trái chống cằm, tay phải đặt trên mặt bàn.

Khuê Sơn cũng nói: "Ta cũng đang muốn nói đến việc lên đường cùng các ngươi."

Hắn từ trong tay áo móc ra một quyển tranh lụa, mở ra để trước mặt Thiên Lâm hai người.

Khuê Sơn chỉ vào khu vực trung tâm rộng lớn trên tranh lụa, nói: "Đây chính là nơi có tiên đạo truyền thừa.

Sau khi truyền thừa này hiện ra, không bao lâu sẽ có người của bốn châu đuổi đến, chúng ta phải mau chóng đến được đây, đoạt trước tiên cơ."

Ngón tay Khuê Sơn vẽ một vòng ở trung tâm, lại dịch sang trái rồi tiếp tục đến bên cạnh mình, hắn nói: "Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, muốn tới nơi truyền thừa, cho dù không nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng mất ba ngày.

Nhưng mà trên thực tế không thể nhanh như vậy, bởi vì đêm khuya không thể lên đường, nếu không một khi gặp phải Ẩn Hình thú, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

Từ chỗ ba người đến tiên đạo truyền thừa, có bảy tám đường nhỏ để lựa chọn.

Mỗi đường đều có thể tới vị trí trung tâm, chỉ là mức độ hiểm yếu của địa hình không giống nhau.

Khuê Sơn nói với hai người về đặc điểm của từng con đường.

Ngón tay hắn không ngừng hoạt động, nói: "Con đường này ngắn nhất, nhưng bên đường nhiều ngọc thạch, đêm khuya dày đặc Ẩn Hình thú, tương đối nguy hiểm.

Hơn nữa địa hình gập ghềnh, không dễ đi lại."

"Con đường này tốn thời gian vừa phải, đường đi lại dễ dàng, tương đối có lợi.

Đại bộ phận tu sĩ, đều lựa chọn đi từ con đường này."

"Nếu đi con đường này sẽ tốn thời gian nhất, nhưng đi qua nhiều thị trấn lớn, ở đó rất phồn hoa."

Khuê Sơn nói: "Tùy hai người các ngươi lựa chọn muốn đi đường nào."

Lâm Tử Sơ quay đầu nhìn Thiên Tình.

Thiên Tình không chút do dự, ngón tay chỉ vào con đường tốn ít thời gian nhất, nói: "Ta chọn đường này."

Lâm Tử Sơ cười khổ.

Khuê Sơn gật đầu, nói: "Lúc này quả thật phải giành giật từng giây."

Thấy sắc mặt Lâm Tử Sơ không tốt, khuyên nhủ: "Lâm đ*o hữu không cần lo lắng.

Cho dù con đường này có rất nhiều Ẩn Hình thú, nhưng chỉ cần không ra ngoài vào đêm khuya, thì sẽ không có chuyện gì.

Ngoại trừ chúng ta, cũng có rất nhiều tu sĩ lựa chọn đi con đường này."

Lâm Tử Sơ không nói gì.

Thiên Tình nói: "Nếu đã là giành giật từng giây thì chúng ta lập tức lên đường."

Nói xong, ba người đồng thời đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài lên đường.

Khuê Sơn ở Đống Sâm Hoang Nguyên lâu nhất, nên dẫn đường đi đầu.

Thiên Lâm hai người sóng vai đi sau Khuê Sơn, ba người hình thành một tam giác.

Thời gian hiện tại còn sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, trong rừng sương mù dày đặc, cơ hồ không thể nhìn thấy bất cứ vật gì.

Ba người ngưng thần nghe động tĩnh bốn phía, cố gắng đè thấp hô hấp, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.

Ngoại trừ tiếng gió gào thét qua ngọn cây, trong lúc nhất thời, cả ba người đều im lặng không một tiếng động.

Cứ như vậy cấp tốc tiến lên, thẳng đến khi thái dương thoáng lộ, sương mù dày đặc hơi tan đi, Khuê Sơn mới nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Nơi này gần cách trấn nhỏ khoảng nửa ngày đi đường.

Sau đó, cứ nửa ngày, đều có một địa điểm dừng chân cho các đệ tử Chính Dương Tiên Tông.

Khi sắc trời chưa tối, chúng ta liền có thể nghỉ ngơi."

Thiên Tình gật đầu.

Cứ đi nửa ngày sẽ có một điểm dừng chân được an bài, tất nhiên là sợ có đệ tử đêm khuya còn ở bên ngoài, lo lắng bọn họ gặp phải nguy hiểm.

Điểm dừng chân rất nhiều, chỉ cần không gặp phải tình huống ngoài ý muốn, thì đêm khuya đều có thể quay về điểm dừng chân an toàn.

Khuê Sơn nhanh chóng nhảy về phía trước, quay đầu lại, chỉ về phía bên phải.

Thiên Lâm hai người đồng thời quay đầu.

Khuê Sơn nói: "Không xa nữa, sẽ đến Hoang Nguyên Cự Tượng ——"

Hắn đang muốn chia sẻ kinh nghiệm ở Đống Sâm Hoang Nguyên của mình cho hai người phía sau.

Liền vào lúc này, bên tai có tiếng gió xẹt qua.

Tình huống bất ngờ.

"—— a!"

Câu nói của Khuê Sơn chưa hết, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi bị trọng lực ném qua, tay trái đau nhức, ngã thật mạnh xuống đất.

Thiên Lâm hai người giật mình, phản ứng cực nhanh.

Bọn họ đồng thời nhảy về phía sau bước, cố gắng cách xa chỗ Khuê Sơn càng nhanh càng tốt.

Không hẹn mà cùng nắm chặt lấy tay đối phương.

Không biết chuyện gì đã xảy ra với Khuê Sơn, Thiên Tình cũng quyết không thể lạc Lâm Tử Sơ.

Trong phút chốc, cả khu rừng tràn ngập mùi máu tươi.

"Khuê huynh, làm sao vậy?" Thiên Tình hỏi.

"Đáng chết!" Trả lời hắn, là tiếng rống giận của Khuê Sơn, cùng với âm thanh rít gào của dã thú hung ác.

Nhánh cây chấn động, lá cây rơi xuống.

"Các ngươi đừng lại đây! Nơi này......!Có Sơn Báo!"

Vừa nói, Khuê Sơn vừa rút trường kiếm sau lưng ra, muốn chém chết Sơn Báo kia.

Dù trong rừng sương mù dày đặc đã hơi tan đi, nhưng tầm nhìn vẫn không rõ ràng lắm.

Thiên Tình chỉ nhìn thấy hai bóng đen quấn vào nhau.

Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy một đôi đồng tử hoàng sắc, gầm lên hung dữ, dùng trảo, dùng nanh, dùng đuôi, rít gào tấn công Khuê Sơn.

Thiên Tình và Lâm Tử Sơ nhìn nhau, gật đầu.

Giây tiếp theo, cả hai thả người tiến về phía phía trước, trợ giúp Khuê Sơn một tay.

Hình thể Sơn Báo kia thật lớn, cao hơn cả một nam tử thành niên.

Cả người phủ một bộ lông đen bóng, hai lỗ tai rậm rạp nhĩ mao, tứ chi to bự hữu lực.

Dù hình thể cực lớn, nhưng mà cử động yên tĩnh, khi rơi xuống đất không hề tạo nên tiếng động.

Khuê Sơn đứng trước Sơn Báo, quả thật quá nhỏ bé.

Cánh tay trái của hắn bị Sơn Báo đánh lén, một kích này khiến thịt trên tay bị cắn rơi xuống, máu tươi đầm đìa, bạch cốt lộ ra, đau đớn khôn kể.

Tu sĩ không có cách nào vận dụng linh lực thì thể chất không thể bằng dã thú.

Mà Sơn Báo này lại là dã thú cực kỳ lợi hại, Khuê Sơn đã đi vào ám đạo xui xẻo.

Hắn đã phát hiện, nơi này là sào huyệt của Sơn Báo.

Thế mà lại bất tri bất giác xông vào cấm địa này! Đây là vận rủi gì đây!

Tay phải Khuê Sơn giương lên, đem tranh lụa trong tay ném cho Thiên Tình, thở hổn hển nói: "Bản đồ cho ngươi, không cần lo cho ta, hai người các ngươi lập tức rời khỏi nơi này đi!"

Thiên Tình giơ tay tiếp nhận bản đồ, nhưng khong hề xoay người chạy trốn.

Tay phải hắn mở ra, đẩy thẳng về phía trước.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay Thiên Tình có một chấm nhỏ màu đen, mơ hồ có thể nhận ra đó là hình dạng của Vạn Nhận nhện.

Khi bàn tay Thiên Tình đẩy về trước, chấm nhỏ màu đen bỗng nhiên lớn lên, từ lòng bàn tay Thiên Tình nhảy ra một con nhện hắc mao dữ tợn.

"A Mao!" Thiên Tình bắt lấy bụng con nhện này, trầm giọng gọi.

Chỉ nghe được phốc phốc hai tiếng, có tơ nhện từ cái miệng dữ tợn của A Mao phun ra, bắt lấy bả vai Khuê Sơn.

Thiên Tình dùng sức kéo về phía sau, đem Khuê Sơn kéo đến bên này.

"Rống ——!!"

Sơn Báo ngửa mặt lên trời rống giận, chạy về phía trước.

Ba người không chút nào ham chiến, vội vàng chạy trốn.

Khuê Sơn mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong miệng nói: "Hiện nay đúng là mùa động dục của Sơn Báo, Sơn Báo này nhất định là mới định cư ở gần đây, đệ tử của tông ta ở Đống Sâm Hoang Nguyên không nhiều, không nghĩ sẽ có Sơn Báo lập sào ở đây, không ai trông coi, không ai báo lại việc này, nên chúng ta mới đụng phải rủi ro."

Thiên Tình nói: "Khuê huynh không cần nhiều lời, chạy trốn quan trọng."

Khuê Sơn nói: "Báo này có thù tất báo, một khi bị xâm nhập sào huyệt, không giết chết địch nhân thì quyết không bỏ qua."

"Luôn có biện pháp!"

Khuê Sơn lắc đầu: "Để ta một mình ở đây đi, hai người các ngươi không cần quan tâm ta.

Lâm đ*o hữu, tiểu công gia giao lại cho ngươi."

Thiên Tình thầm mắng một tiếng, trong miệng lại nói: "Ta có một kế."

Quay đầu nói với Lâm Tử Sơ: "Lâm huynh, ta thấy lực cắn của báo này rất lớn, tơ nhện của A Mao chỉ sợ không thể vây khốn nó được bao lâu.

Trong chốc lát ta dùng tơ nhện trói miệng Sơn Báo, ngươi đông cứng tơ nhện lại.

Như vậy, nói không chừng còn có thể phong bế miệng nó, như thế nào?"

Lâm Tử Sơ gật đầu.

Khuê Sơn nói: "Không thể, tơ nhện như vậy vây không được Sơn Báo đâu.

Tiểu công gia, Sơn Báo này còn nhỏ, cách đây không xa chính là Hoang Nguyên Cự Tượng......"

"Tơ nhện như vậy?" Thiên Tình trực tiếp đánh gãy lời Khuê Sơn, nói: "Là dạng tơ nhện gì?"

"Này......"

"Lâm huynh!"

Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ hai người đồng thời dừng lại.

Phía sau có một con Sơn Báo đen nhánh cực lớn.

Nó cấp tốc chạy vội, cách Thiên Tình càng lúc càng gần, tựa hồ có thể nhìn rõ chòm râu của nó.

Sơn Báo dừng chân, đồng tử lạnh như băng nhìn Thiên Tình.

Không biết thế nào, nghe được Thiên Tình nói chuyện, nó lắc lắc cái đuôi, nghiêng đầu, tựa hồ có chút chần chờ.

Nhưng thực mau, ánh mắt Sơn Báo dịch đến trên người Khuê Sơn, nhìn cánh tay trái đổ máu của hắn, hung tính nổi lên.

Nó rít gào, đánh tới Khuê Sơn.

Giương cái mồm máu, lộ ra màu đỏ tươi đầy gai ngược đầu lưỡi.

Bỗng nhiên, miệng của Sơn Báo khổng lồ bị tơ nhện cứng cỏi cuốn lấy.

Nó đột nhiên ngậm miệng lại khiến đầu lưỡi bị cắn chảy máu tươi đầm đìa.

Tiếng rống giận của Sơn Báo phát ra từ cổ họng, nó rít gào, liều mạng vặn vẹo, dùng hai trảo muốn xé rách tơ nhện trên miệng.

Đồng thời há mồm không ngừng làm động tác cắn, muốn thoát khỏi trói buộc.

Lâm Tử Sơ nói:

"Ngưng."

Tiếp theo nháy mắt, có vô số hàn ý tỏa ra, lan lên tơ nhện.

Sợi tơ nhện đang run rẩy vây lấy Sơn Báo bỗng nhiên cứng lại

Giống như thép, gắt gao bó vào miệng Sơn Báo, khảm vào trong thịt.

Sơn Báo kia càng giãy giụa kịch liệt, móng vuốt cào qua lại nhưng không làm gì được.

Cổ họng của nó càng gầm lên giận dữ, nhưng phần nhiều là sợ hãi, rồi phát ra âm thanh rên rỉ.

Thiên Tình nói: "Nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ cởi trói cho ngươi."

Kia Sơn Báo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thiên Tình.

Thiên Tình cười cười, nói: "Có ý tứ.

Ngươi cũng có thể hiểu ta nói chuyện sao."

Sơn Báo kia nức nở, hai chân đưa về trước nằm bò ra, hạ thân xuống cực thấp, cái đuôi nhếch lên, làm tư thế đầu hàng.

Thiên Tình sờ sờ đầu Sơn Báo, lại không có cởi bỏ tơ nhện trên miệng nó.

Mà chỉ mở miệng nói: "Ngươi đả thương bằng hữu của ta, không thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy.

Nếu ngươi xin tha, trở thành tọa kỵ, đưa chúng ta đến trấn nhỏ gần nhất, ta sẽ thả lỏng miệng ngươi."

Trong mắt Sơn Báo kia thoáng hiện hung quang, nó bỗng nhiên nhảy lên, dùng cái chân trước thật lớn muốn chộp lấy Thiên Tình.

Thiên Tình sớm có phòng bị, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ cùng hắn liên tục lui về phía sau.

Sơn Báo kia đầy hung dữ, liều mạng lao tới.

Ngay khi Thiên Tình chuẩn bị trói chân Sơn Báo lại, Sơn Báo trước mặt, không biết vì sao, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

Sau đó, Sơn Báo không còn quan tâm đến ba người trước mặt, cất bước liền chạy.

Hai tinh hoàn của Sơn Báo giống đực theo động tác chạy của nó, lúc ẩn lúc hiện.

Thiên Tình ngẩn ra.

Ngay khi không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên nghe được Khuê Sơn hét lớn một tiếng.

"Không ổn!"

Thiên Lâm hai người sống lưng căng thẳng.

Những viên đá trên mặt đất như được đặt trên mặt trống, bắn lên.

"Là Hoang Nguyên Cự Tượng!"

Theo Khuê Sơn rống to, mặt đất như huyền cầm run rẩy.

Thấp thoáng có thể nghe thấy, tiếng của một con voi khổng lồ từ nơi xa vọng lại.

"Đi đi đi, mau đuổi theo Sơn Báo!" Khuê Sơn gào thét, bắt lấy hai người, chạy về phía trước.

Tốc độ chạy nhanh hơn trước rất nhiều, chẳng mấy chốc ba người đã nhìn thấy bóng dáng của Sơn Báo.

Sơn Báo lúc trước đuổi theo ba người, đang vội vàng chạy trốn.

Thiên Tình hô to: "Sao lại thế này?"

"Là Hoang Nguyên Cự Tượng, Hoang Nguyên Cự Tượng có thể di chuyển." Khuê Sơn nói: "Lúc Hoang Nguyên Cự Tượng di chuyển, dẫn ra một sức mạnh cực lớn làm núi đá chảy xuống, cây cối ngã nghiêng.

Chúng ta phải chạy thật nhanh rời khỏi nơi này."

Trong rừng cây, sương trắng mù mịt, tầm nhìn không thể phóng ra.

Bụi trên mặt đất bị Cự Tượng khuấy động bay vút lên cao, trong không khí lại tràn ngập cát sỏi màu vàng càng thêm mơ hồ.

Khuê Sơn biết trên bản đồ có một nơi có thể tránh Cự Tượng, là ở gần sào huyệt của Sơn Báo, cũng chính là nơi Khuê Sơn vừa mới chỉ điểm.

Lúc này hắn kêu Thiên Lâm hai người theo sát Sơn Báo, mau chóng chạy đi.

Tốc độ Sơn Báo cực nhanh, một đầu chui vào sào huyệt của mình.

Sào huyệt của nó là một cổ thụ che trời, bộ rễ bị Sơn Báo đào rỗng, lộ ra khoảng không gian nhỏ.

Bộ rễ vẫn còn ướt át, hiển nhiên là con báo vào ở chưa lâu.

Sơn Báo lông đen trông còn nhỏ, chỉ sợ là lần đầu tiên lập sào, cũng không quá hiểu khi nào Hoang Nguyên Cự Tuyện di chuyển, nên mới làm sào huyệt ở nơi này.

Nó theo bản năng cảm thấy sào huyệt mới là chỗ an toàn nhất, khi mặt đất chấn động, chỉ muốn kẹp chặt đuôi chạy trở về.

Dưới sự dẫn dắt của Sơn Báo, đoàn người Thiên Tình cũng tìm được nơi lánh nạn.

Đó là một cái cây kín đáo hơi thấp so với những cây khác.

Nhưng bộ rễ của nó rất sâu có thể chặt chẽ bắt lấy mặt đất.

Nhiều cây cao hơn nó, nhìn qua thô tráng hơn nó, đều bị Cự Tượng làm ngã lăn ra, nhưng cây này vẫn đứng vững không nghiêng.

Mấy người Thiên Tình nhẹ nhàng bò lên trên cây.

"Sơn Báo kia làm sao bây giờ?"

"Không còn cách nào!"

Mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh.

Rễ cây bị Sơn Báo đào rỗng coi như sào huyệt đầu tiên này liền chịu ảnh hưởng.

Chỉ nghe được "Kẽo kẹt ——" "Kẽo kẹt ——", tiếng vang không ngừng.

Rất nhiều cây cối, dưới sự rung chuyển của mặt đất đều phải đầu hàng.

Từ những nơi có rễ cây nổi lên, theo vết nứt không ngừng lan ra, dần dần mở rộng, biến thành một cái hố, hai cái hố......!

Sơn Báo biết cơn địa chấn nghiêm trọng đến mức nào, cụp tai lại, kẹp đuôi, kêu rên, chạy ra khỏi tổ.

Nó cũng không biết phải chạy trốn đến nơi nào.

Cổ thụ mà nó xem như sào huyệt là cây cao nhất gần đó.

Khi cây ầm ầm ngã xuống, Sơn Báo liều mạng chạy về phía trước mới có thể trốn thoát.

Nhưng mà vừa tránh thoát khỏi cây này, lại có cây thứ hai, cây thứ ba ngã xuống.

Miệng Sơn Báo bị phong bế, trong cổ họng vẫn phát ra thanh âm.

Nó liều mạng trốn chạy, nhưng có một thân cây không chút lưu tình mà ngã thật mạnh xuống nó.

Sơn Báo nức nở một tiếng, cuộn tròn thân thể lại.

Chính lúc tuyệt vọng, có tơ nhện sền sệt, bỗng nhiên cuốn lấy đuôi Sơn Báo.

Nó cảm giác gốc đuôi đau nhứt, sau đó bị một cổ cự rất lớn kéo lên, giúp nó tránh thoát khỏi đại thụ.

Sơn Báo đảo đầu nhìn xem.

"......!Nặng thật!" Thiên Tình cơ hồ rớt khỏi thân cây vì trọng lượng của Sơn Báo, may mà Khuê Sơn và Lâm Tử Sơ kịp thời ôm lấy chân hắn.

Thiên Tình lớn tiếng oán trách, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, hai tay đều run rẩy, mắt thấy liền phải rơi xuống.

Đúng lúc này, Sơn Báo lông đen kia vặn vẹo thân mình, bốn trảo sắc bén, vững chắc bắt lấy nhánh cây, vèo vèo vèo, mạnh mẽ bò lên trên cây.

Nó dường như rất sợ hãi, lỗ mũi mở lớn, kịch liệt hô hấp.

Co đầu rút cổ vào chỗ mấy người Thiên Tình, một đôi đồng tử mở to hoảng sợ mà nhìn mọi người.

Thiên Tình lắc lắc bàn tay bị siết chặt nổi lên tơ máu, không để ý thái độ Sơn Báo, quay đầu nhìn ra phương xa.

Nhìn từ xa, thấp thóang có thể thấy một mảnh trắng xoá, đó là cảnh tượng của Hoang Nguyên Cự Tượng.

Hoang Nguyên Cự Tượng di chuyển tựa như dãy núi di động, hùng vĩ, chấn động.

Thiên Tình tách hai chân ra, khoanh vào cành cây.

Nhìn cảnh tượng đánh sợ khi Cự Tượng di chuyển, Thiên Tình bỗng nhiên nhớ tới trước khi đi, ông ngoại đã dặn dò mình.

......!Đống Sâm Hoang Nguyên, chưa bao giờ là nơi nhân tu nên đến gần..

Chúa tể nơi này chính là dã thú.

Hoang Nguyên Cự Tượng di chuyển kéo dài đến nửa canh giờ.

Khi đoàn người Thiên Tình lại lần nữa lên đường, sương mù chung quanh đã bị cát sỏi trên mặt đất xóa tan, biến mất không còn tăm tích.

Chỉ là lần này lên đường, nhiều thêm một người.

Không, không phải người.

"......!Ha ha." Khuê Sơn ngửa đầu nở nụ cười, hắn vỗ vỗ lớp lông đen dưới thân, nói: "Tốc độ của Sơn Báo cực nhanh, có nó hỗ trợ, chúng ta nhất định có thể đến trấn nhỏ trước khi trời tối."

Con báo bị hắn vỗ gầm lên giận dữ, nó nâng đuôi lên, nhẹ nhàng kéo thẳng ra, đánh vào sau gáy Khuê Sơn.

Cú đập này tuy rằng đã khống chế lực, nhưng suýt nữa vẫn khiến Khuê Sơn ngã ra, Thiên Tình tê một tiếng, nói: "Không được đánh người."

Sơn Báo kia thật nghe lời Thiên Tình, dù vẫn là bộ dáng tức giận, nhưng ít nhất không còn quất đuôi lung tung nữa.

Ba người ngồi ở trên lưng Sơn Báo.

Lần này, là Thiên Tình ngồi ở đằng trước, Lâm Tử Sơ ngồi ở giữa, Khuê Sơn ngồi ở cuối cùng.

Bởi vì lưng Sơn Báo rộng lớn, cơ rất rắn chắc, ngồi trên đó không hề cảm thấy xóc nảy.

Lâm Tử Sơ cúi đầu, bôi thuốc vào lòng bàn tay của Thiên Tình.

Bá tánh Chính Ngô Châu sùng võ hiếu chiến, chân đeo xà cạp quanh năm, có chứa các loại thuốc trị thương.

Lòng bàn tay Thiên Tình bị thương không nặng, nhưng Lâm Tử Sơ kiên quyết phải trị thương cho hắn.

Thiên Tình bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.

Có một con nhện hắc mao, mấy ngày trước bị Thiên Tình giam cầm trong lòng bàn tay, không thể ra ngoài.

Hôm nay rốt cuộc cũng được tự do, nó hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên vai Thiên Tình, nhìn cảnh Lâm Tử Sơ bôi thuốc cho Thiên Tình, có vẻ rất hưng phấn.

Khuê Sơn nhìn con nhện trên vai Thiên Tình, nhịn không được nói:

"Thất kính thất kính, thì ra nhện trong tay tiểu công gia là Vạn Nhận nhện trong truyền thuyết.

Trách không được tơ nhện có thể trói chặt miệng Sơn Báo.

Không, là nhất định có thể trói chặt.

Ta lúc trước không nhận ra thú sủng của tiểu công gia, còn hoài nghi nó có thể trói chặt miệng của Sơn Báo hay không, thật sự là thất lễ."

Thiên Tình không lắm để ý, nói: "Không sao."

"Không không," Khuê Sơn nói: "Lúc trước đi xuyên qua Giới Bích Khoan Thụ, có thể khiến Hàn Chuột tránh né, chính là nhờ công lao của Vạn Nhận nhện.

Vậy mà ta lại không nghĩ ra, thật là đáng trách."

Thiên Tình cười hai tiếng, không để trong lòng.

Chờ Lâm Tử Sơ buộc kỹ vết thương lại, Thiên Tình mới rút tay về, nói: "Cảm tạ."

Lâm Tử Sơ lắc đầu, biểu tình nhàn nhạt.

Khuê Sơn nhìn Lâm Tử Sơ, lại thở dài: "Ta cũng không nghĩ tới, vị Lâm đ*o hữu này, chính là Lâm Tử Sơ danh chấn thiên hạ, cho tới bây giờ, mới biết được ngươi ——"

Lâm Tử Sơ nghe bốn chữ danh chấn thiên hạ này liền bắt đầu nhíu mày, lắc đầu, mở miệng đánh gãy lời Khuê Sơn, nói: "Đừng nói nữa."

Khuê Sơn nhìn ra Lâm Tử Sơ có chút không cao hứng, quả thực không nói nữa.

Sau khi Lâm Tử Sơ khai ra thể chất truyền kỳ, nói câu danh chấn bốn châu cũng không quá chút nào.

Cái tên này cũng không phải hiếm gặp, khi Khuê Sơn nhìn thấy Lâm Tử Sơ, nghe y báo tên, thật sự không nghĩ Lâm Tử Sơ này chính là Lâm Tử Sơ kia.

Thẳng đến vừa rồi, cảm nhận được hàn ý khinh khủng mà y tản ra dễ như trở bàn tay, mới xác nhận người này chính là Lâm Tử Sơ khai ra Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.

Lúc này, Thiên Tình lại nói: "Khuê huynh, việc này đã có thể trách ngươi rồi.

Nhận không ra thú sủng của ta, thì cũng thôi đi.

Thế nhưng đến cả bằng hữu của ta cũng không nhận ra, thật sự là không còn gì để nói mà."

Khuê Sơn cười cười, nói: "Lại nói, thể chất của Lâm huynh cùng hành thi ở Đống Sâm Hoang Nguyên, còn có chút liên quan.

Ta nói chứ, suốt dọc đường, vì sao cứ gặp được nhiều hành thi như vậy......"

Nghe xong lời này, cả người Lâm Tử Sơ chấn động.

Bởi vì Khuê Sơn không có chú ý, cho nên không thể nhìn thấy làn da ở cổ Lâm Tử Sơ đã căng cứng.

Thiên Tình sửng sốt, hỏi: "Có gì liên quan đến Lâm huynh?"

"Không chỉ có liên quan, hơn nữa còn liên quan không nhỏ." Khuê Sơn nói: "Lần trước ta nói đến Ẩn Hình thú, còn chưa có nói hết đâu.

Trên thực tế, đồ vật Ẩn Hình thú này mang theo trên người, đó là máu còn sót lại của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.

Huyền Anh Tiên Tôn dùng máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể tạo ra trà Lục Tuyết Kỳ Đông oanh động Chính Ngô Châu.

Nhưng Lục Tuyết Kỳ Đông so máu cặn còn nhẹ nhàng hơn nhiều."

"......" hô hấp Lâm Tử Sơ thở nhẹ một hơi thoáng bất động, lắng nghe lời nói của Khuê Sơn.

Sơn Báo mang theo ba người họ mạnh mẽ tiến về phía trước, trên miệng vẫn còn bị cột lại bởi tơ nhện trong suốt.

"Trà Lục Tuyết Kỳ Đông là dùng máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể trước khi tự bạo làm ra tiên trà." Khuê Sơn nói: "Còn máu mà Ẩn Hình thú mang theo, là huyết nhục của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể bị nghiền thành bột mịn mà đem phơi, thứ này kịch độc, chạm vào đều gây ra vết thương.

Tuy rằng đối với Ẩn Hình thú không gây thương tổn, nhưng thông qua nó mà truyền lên người các tu sĩ khác, chỉ trong vào ngày, tu sĩ sẽ xuất hiện tình huống nổ tan xác mà chết."

Linh khí bạo trướng, khiến huyết mạch huyết quản nứt vỡ, vô số máu tươi từ trong thân thể chảy ra, đến cuối cùng, lục phủ ngũ tạng đều rơi ra.

Khuê Sơn hồi tưởng lại tình cảnh bi thảm khi chết của hành thi, cảm thán nói: "Một khi chạm phải máu cặn của Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, cơ hồ không có biện pháp cứu chữa."

Lâm Tử Sơ hỏi: "Cơ hồ? Vậy là vẫn còn phương pháp sao?"

"Có," Khuê Sơn gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Nhưng không một ai làm như vậy."

Thiên Tình rất có hứng thú: "Nói nghe một chút."

Khuê Sơn nói: "Được, phương pháp kia.

Chính là......!Chính là đổi tim."

"Đổi tim?"

"Không sai.

Nếu chạm phải máu cặn của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, thì chẳng khác gì trúng độc, từ nay về sau phải chịu đựng đau đớn khôn kể, sau khi đau khổ giãy giụa mấy ngày sẽ nổ tan xác mà chết.

Nếu trước khi tử vong, có thể tìm được tu sĩ khác có tư chất ngang mình, chịu đổi trái tim cho mình, thì tu sĩ trúng độc có lẽ sẽ cứu được một mạng."

"Đổi tim như thế nào? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói."

Khuê Sơn gật đầu, nói: "Đây là một loại pháp thuật đặc biệt của Đống Sâm Hoang Nguyên."

Lâm Tử Sơ hỏi: "Vì sao không có người nguyện ý dùng đổi tim để cứu tu sĩ trúng độc?"

Khuê Sơn nói: "Bởi vì trái tim mà họ nhận lại, là tim bị trúng độc ."

"......"

"Chuyển trái tim nguyên vẹn của mình vào cơ thể người bị trúng độc, đổi lại là trái tim bị nhiễm độc, từ đây về sau, phải ngày đêm chịu đựng cơn đau tức ngực, vĩnh viễn không thể ngừng lại." biểu tình Khuê Sơn nghiêm túc, nói: "Dù cho có thể chịu đựng được một ngày nhưng có ai có thể chịu đựng đau đớn cả đời?"

Khuê Sơn nói xong, ba người đều rơi vào trầm mặc.

Mặt trời ngã về tây, Sơn Báo đã chở ba người trấn nhỏ gần đó.

Sơn Báo hành động nhanh nhẹn, dù mang theo ba người, nhưng nện bước vẫn nhanh như cũ, một ngày đi đường liền bằng hai ngày lộ trình của nhân tu.

Thiên Tình từ trên lưng Sơn Báo nhảy xuống, sờ sờ cái trán đen bóng của Sơn Báo, tay phải nhẹ nhàng đem toàn bộ tơ nhện trên miệng Sơn Báo kéo xuống.

Sơn Báo đóng mở cái miệng, thử cắn hai cái.

"Đi đi," Thiên Tình nói: "Lần sau đừng đem sào huyệt đặt ở nơi nguy hiểm như vậy."

Sơn Báo tựa hồ nghe hiểu Thiên Tình, nó cúi đầu, dùng chòm râu cọ mặt Thiên Tình, dừng một chút, xoay người nhảy vào trong rừng, rất nhanh liền biến mất.

Thiên Tình cười nhìn bóng cây đong đưa trong rừng, để Khuê Sơn dẫn đường, sóng vai cùng Lâm Tử Sơ vào trong trấn nhỏ náo nhiệt này..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra