Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 91


Huyền Anh Tiên Tôn sớm biết Phượng Chiêu Minh sẽ phản đối, hắn thậm chí còn không thèm liếc Phượng Chiêu Minh một cái, chỉ có lệ ‘ ừ ’ một tiếng, nói: “Những người còn lại đâu?”

“Huyền Anh Tiên Tôn,” Dù bị hắn phớt lờ rõ ràng, Phượng Chiêu Minh vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếp tục nói: “Thiên Tình tuổi còn nhỏ, đến nay vẫn chưa tìm được Đạo Chủng thích hợp, vô pháp kết đan, lại không có kinh nghiệm sống bên ngoài.

Chiêu Minh cho rằng, việc này không thể được.”

“Hừ,” Huyền Anh Tiên Tôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khinh miệt nói: “ Tu vi Trúc Cơ, đương nhiên chưa thể kết thành Đạo Chủng.

Phượng Tiên Quân, ngươi thân là sư tôn Thiên Tình có phải đã cưng chiều hắn quá mức rồi không? Phải biết, Tiểu Tiên Chủ còn nhỏ đã bên ngoài giao tranh, một mình bò lên Kình Thiên Chi Trụ, dũng cảm đấu với đầm lầy muỗi đàn, như thế nào có thể nói là ‘ không có kinh nghiệm sống’?”

Phượng Chiêu Minh nâng hai mắt lên, sắc bén nhìn phía Huyền Anh Tiên Tôn, dừng một chút, gằn từng chữ: “Tiên Tôn hẳn còn nhớ rõ, khi Thiên Tình leo lên Kình Thiên Chi Trụ, đã nửa sống nửa chết, tính mạng khó cứu, những vết thương đó cho tới hôm nay vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục.”

Huyền Anh Tiên Tôn cười nói: “Nhưng mà, Phượng Tiên Quân có tư cách gì nhắc nhở bản tôn? Rốt cuộc tiên đạo truyền thừa cũng không phải chuyện nhỏ, ngươi tự chủ không cho Thiên Tình đi, chẳng phải là làm chậm trễ tu hành của đệ tử hay sao.

Bản tôn thật không biết, Phượng Quân cuối cùng đang tính toán cái gì.”

“……”

“Đủ rồi.”

Đúng vào lúc này, Bạch Tàng Tiên Tôn bỗng nhiên mở miệng.

Hắn hướng Phượng Chiêu Minh phất tay, nói: “Chiêu Minh, ngồi xuống.”

Phượng Chiêu Minh chậm rãi nhìn Huyền Anh Tiên Tôn, dứt khoát ngồi xuống.

Tay phải Bạch Tàng Tiên Tôn khép lại, hư ảnh rừng cây trước mặt mọi người dần dần tiêu tán.

Hắn nói: “Việc này, nên Thiên Tình tự mình quyết định.”

Bạch Tàng Tiên Tôn không chỉ là ông ngoại Thiên Tình, mà còn là người thân duy nhất trên đời của Thiên Tình.

Nếu Bạch Tàng Tiên Tôn đã lên tiếng, thì chúng tu sĩ còn lại cũng không tiện tiếp tục nhiều lời.

Ngay cả Huyền Anh Tiên Tôn, cũng chỉ ngồi cười, không nói thêm nữa.

Bạch Tàng Tiên Tôn đợi một chút, phất tay nói: “Giải tan đi.”

“Vâng.”

Chúng tiên quân theo thứ tự từ chỗ mình rời đi, Phượng Chiêu Minh ở cuối cùng.

Khi hắn đi tới cửa, trong điện chỉ còn lại hai vị Tiên Tôn.

Bạch Tàng Tiên Tôn nhìn bóng dáng Phượng Chiêu Minh thẳng như trúc, gọi:

“Chiêu Minh.”

Bước chân Phượng Chiêu Minh khựng lại.

Bạch Tàng Tiên Tôn hoãn thanh nói: “Thiên Tình thiên tính yêu thích náo nhiệt, lần này hơn phân nửa cũng muốn đi khám phá.

Nếu hắn muốn đi, ngươi nên đáp ứng đi.

Mặc dù hắn bướng bỉnh, ở bên ngoài sẽ nếm chút khổ sở, nhưng ý của ngươi cũng không sai”

Phượng Chiêu Minh lắc đầu nói: “Thiên Tình không hề bướng bỉnh.”

Nói xong, vạt áo Phượng Chiêu Minh thoáng động, liền rời khỏi tiên điện.

Sáng sớm hôm sau.

Thiên Tình đứng trên bạch thạch trong Trấn Uế phong, Nhương Tà Các, nhìn Phượng Chiêu Minh trước mặt.

Phượng Chiêu Minh một thân trường bào màu đỏ, mặt vô biểu tình, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, giống như thường ngày.

“Sư tôn,” Thiên Tình quơ quơ chân, nói: “Hôm qua Lâm Tử Sơ ở trong điện cùng ta uống rượu, ta uống quá nhiều, suýt nữa thì thi triển Sưu Hồn thuật với y.

May mà y tu vi cao hơn ta, nên ta không có…… Không có thành công.”

Hàng lông mày đỏ thắm của Phượng Chiêu Minh hơi nhíu lại.

Sưu Hồn thuật là biện pháp bức cung thường thấy, tu sĩ đem thần thức tham nhập và trí óc địch nhân, mạnh mẽ cướp đoạt các mảnh nhỏ thời gian, đến khi đạt được ký ức mong mọi.

Đây là cách làm rất vô lễ, Thiên Tình là chủ nhân Vọng Tình phong, đối với Lâm Tử Sơ thân là khách lại thi triển Sưu Hồn thuật, hành vi này thực sự không ổn.

Trách không được Phượng Chiêu Minh lại nhíu mày.

Khí tức trước mặt Thiên Tình giảm đi không ít, hắn hơi đứng thẳng người, nói: “Lâm Tử Sơ nói ta không cần để trong lòng.

Nhưng sau khi ta tỉnh táo lại, có chút hối hận, cảm thấy vẫn nên nói cho sư tôn biết để người trừng phạt.”

Nhưng mà Phượng Chiêu Minh không hề kịch liệt phê bình, hắn lẳng lặng hỏi:

“Ở ngươi trong mắt, Lâm Tử Sơ người như thế nào?”

Thiên Tình sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói: “Lâm Tử Sơ…… Hẳn là có thể xem như quân tử.”

“Ngươi sử dụng Sưu Hồn với y,” Phượng Chiêu Minh tiếp tục hỏi: “Có liên quan đến Cương Mão trong điện ngươi?”

Thiên Tình gật đầu.

Phượng Chiêu Minh liền minh bạch.

Thiên Tình sở dĩ nói ‘ có chút ’ hối hận, chỉ sợ không phải hối hận vì thi triển Sưu Hồn thuật với Lâm Tử Sơ, mà hối hận vì không nắm chuẩn thời cơ thi triển tiên thuẩ, không suy xét đến tu vi Lâm Tử Sơ so với hắn còn cao hơn, nếu không thể tìm được mảnh nhỏ thời gian cầb thiết cũng có thể lập được một cầu nối với Lâm Tử Sơ.

Phượng Chiêu Minh nói: “Ngươi đã biết sai, vi sư sẽ không phạt ngươi.”

“Ta ——”

Lời còn chưa dứt, Phượng Chiêu Minh liền lạnh giọng ngắt lời nói: “Đưa kiếm của ngươi ra đây.”

Trong lúc nhất thời Thiên Tình không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

Bởi vì lúc trước khi huấn luyện, sư đồ hai người đều học quyền cước, chưa bao giờ để Thiên Tình lấy kiếm ra.

Phượng Chiêu Minh lại không nhiều lời, tay phải hắn nắm chặt lấy hư không, có ánh sáng thấp thoáng hiện ra ở tay hắn, dần dần ánh sáng ấy càng chói mắt hơn.

Chỉ thấy ánh sáng trong tay Phượng Chiêu Minh ngưng tụ thành hình dạng một tiên kiếm, toả ra khí tức sắc bén bức người.

Trong phút chốc, tựa như có một loại nắng gắt thứ hai, ngang nhiên xuất hiện trên Trấn Uế phong.

Bên ngoài ánh sáng loá mắt kia cò có một vầng sáng linh động.

Vầng sáng kia dường như có sinh mệnh, nhảy lên theo nhịp tim của Phượng Chiêu Minh, lúc thì khếch trườn ra phía ngoài, lúc lại đột nhiên có rút vào bên trong.

Mỗi một nhịp được thực hiện, khí tức của tiên kiếm càng nồng đậm.

Bởi vì vầng sáng này do linh khí ngưng tụ mà thành, linh khí quá mức nồng đậm sẽ trực tiếp hình thành thật thể.

Thiên Tình ngạc nhiên.

Hắn đã nhận ra, thanh kiếm này, chính là tiên kiếm bản mạng chả Phượng Chiêu Minh.

Tiên kiếm ‘ Cửu Vấn ’!

Là tiên kiếm xếp hàng đệ nhị trong danh sách kỳ kiếm của Chính Ngô Châu đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, duệ không dám nhận.

Phượng Chiêu Minh nắm tiên kiếm truyền thuyết trong tay, nhẹ nhàng nói: “Vi sư sẽ đem tu vi kiếm này thu liễm, áp chế uy lực đến tu vi Trúc Cơ, dùng kiếm này cùng ngươi đọ sức.”

Thiên Tình vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm tiên kiếm trong tay Phượng Chiêu Minh, ánh mắt lộ ngập tràn sự nóng lòng muốn thử.

Tay phải hắn hướng xuống phía dưới, rất nhanh, liền có một thanh lợi kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Khí tức tiên kiếm mạnh mẽ toả ra.

Thiên Tình nắm lấy Thái Phục Khước Viêm trong tay, ngang nhiên tấn công về phía Phượng Chiêu Minh.

“Tay cầm kiếm phải vững.” Phượng Chiêu Minh không chút xê dịch, hai mắt rũ xuống, nhìn tay phải Thiên Tình, thấp giọng chỉ điểm.

Thiên Tình nghe vậy liềm cầm chặt kiếm hơn.

Trong nháy mắt, chỉ nghe được tiếng vang‘ keng keng ’, tay phải Thiên Tình nâng lên, hai kiếm đã chạm nhau, phát ra ánh sáng chói mắt.

Vầng sáng xung quanh Cửu Vấn Tiên Kiếm run lên kịch liệt, giống như có sinh mệnh mà hiện ẩn theo quy luật.

Thiên Tình chỉ cảm thấy tay phải đau nhức, khi ánh sáng của Cửu Vấn cứ chớp nháy, trái tim của hắn cũng hưng phấn nhảy theo.

Tiên kiếm trong tay bị chấn động mạnh, nhất thời ngũ tạng lục phủ có cảm giác đau đớn.

Thiên Tình miệng ho một tiếng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

“Khi đối địch, điều đầu tiên, phải dùng linh khí bảo vệ phế phủ và mạch điểm.”

Phượng Chiêu Minh làm như không thấy, hắn bắt đầu tấn công mạnh mẽ hơn, Cửu Vấn bình ổn như núi, tiếp cận các vị trí yếu điểm trên người Thiên Tình.

Thiên Tình vội vàng phòng thủ, tìm chút thời gian, đứt quãng mở miệng nói: “Sư tôn, ngươi thật sự không giận sao?”

Phượng Chiêu Minh nghiêm mặt nói: “Lúc đối chiến, không thể cùng người khác nói chuyện, không thể tin vào câu nói của địch nhân, tránh ảnh hưởng tâm cảnh.”

Thiên Tình đành phải ngậm miệng, trong lòng lại cảm thấy thật kỳ quái.

Bởi vì hắn biết, vị sư tôn này chả mình, nhìn qua cao không thể với, bộ dạng nghiêm túc thực sự rất dọa người, nhưng trên thực tế luôn bênh vực người của mình.

Ngày thường đi học, mặc dù dạy Thiên Tình quyền cước, nhưng sẽ không để người Thiên Tình lưu lại bất kỳ vết thương nào.

Sao hôm nay lại đổi tính rồi.

Trong mắt Thiên Tình hiện lên một tia tàn bạo, hắn hét lớn một tiếng, xông lên phía trước.

Nhưng mà như thế này, mới thú vị chứ!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra