Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 83


Đồng tử Lâm Tử Sơ chợt co rút, nhanh chóng thu hồi ngón tay lại.

Khi tay y lùi về trong nháy mắt, Cương Mão đang phát sáng lại lần nữa ảm đạm.

Thiên Tình thoáng dừng một chút, tay phải bỗng nhiên duỗi về trước bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ.

Ánh mắt hắn trở nên sắc bén, giống như thanh đao vừa ra khỏi vỏ.

Thiên Tình vốn đang nằm trên giường, nhưng giờ phút này chân trái đã thả xuống giường, cách Lâm Tử Sơ rất gần, khi chân khẽ chạm đất, tư thế liền giương cung bạt kiếm.

“Lâm Tử Sơ,” Ngón tay Thiên Tình như thép chặt chẽ bắt lấy đối phương, gằn từng chữ một nói: “Đưa bàn tay lại đây.”

Hô hấp Lâm Tử Sơ dồn dập, tay phải y lui về phía sau, bộ đứng dậy.

Bởi vì hoảng loạn, sức lực y rất lớn, lập tức kéo Thiên Tình từ trên giường đứng lên.

Thiên Tình mi đoan nhíu chặt, không nói một lời.

Mặc kệ Lâm Tử Sơ có hoạt động cánh tay như thế nào, hắn vẫn nắm chặt không buông.

“…… Thiên Tình, ngươi làm sao vậy?”

“Không sao hết, chỉ là muốn ngươi lại chạm vào khối Cương Mão này một chút.”

Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, trấn định nói: “Ta có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, mà Cương Mão này cũng vừa thuộc hàn vừa thuộc mộc.

Có lẻ là cảm nhận được khí tức tương tự nên mới phát sinh dị biến.”

“Ta biết,” thanh âm Thiên Tình thật nhẹ, nhưng mà ngữ khí lại giống với hành động nắm tay Lâm Tử Sơ đều rất kiên định, hắn nói: “Ngươi không cần nhiều lời…… Chú ý một chút, động hỏng rồi, ta liền xử đẹp ngươi.”

Nói xong, dùng sức kéo về phía trước, đem tay Lâm Tử Sơ tay tới gần Cương Mão được đặt bên gối mình.

Thiên Tình tuổi tác không lớn, nhìn qua cao cao gầy gầy, nhưng lực cánh tay rất mạnh.

Lâm Tử Sơ biểu tình khó xử, tay phải y nắm chặt thành quyền, sâu trong nội tâm lại kịch liệt chặn lại ý nghĩ muốn giãy giụa.

Mắt thấy tay mình sắp chạm vào góc Cương Mão, Lâm Tử Sơ đột nhiên phát lực, cánh tay vừa chuyển, tay trái hạ xuống, thuận thế rút ra tay.

Lâm Tử Sơ đề cao âm điệu, nói: “Trời không còn sớm, tại hạ cáo từ.”

Ánh mắt Thiên Tình phức tạp mà nhìn khom mình hành lễ Lâm Tử Sơ, khi y xoay lưng về phía hắn, Thiên Tình nheo mắt, nhẹ giọng nói:

“A Mao.”

Một tơ nhệ trong suốt tơ từ vai Thiên Tình phun ra, bắn thẳng vào cổ tay áo Lâm Tử Sơ.

Tay phải Thiên Tình kéo tơ nhện, giữ chặt cánh tay Lâm Tử Sơ cố định lại chỗ cũ.

Tơ Vạn Nhận nhện mềm dẻo và chịu được áp lực lớn.

Lúc này, tơ nhện buộc tay Lâm Tử Sơ bị một lực lượng cực lớn kéo đi, thoáng hiện ra ánh huỳnh quang, nhưng không hề có một vết đứt.

“Thiên Tình……” sau Lâm Tử Sơ thở dài, ánh mắt kiên định nói: “Nếu ngươi cứ khăng khăng làm ta khó xử, ta liền……”

“Ngươi liền như thế nào?”

“Không nói trước được, đành phải toàn lực phản kháng.”

Thiên Tình thấp giọng cười hai tiếng, nói: “Vậy mau để ta thưởng thức một chút, Thiếu trang chủ nổi tiếng thiên hạ của Lâm gia trang, rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.”

Nói xong, Thiên Tình bỗng nhiên tơ nhện trên tay ra.

Lâm Tử Sơ xoa xoa cổ tay phải vừa bị kéo xmxăng.

Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau một bước.

Trong nháy mắt, cả hai đồng thời phóng về phía trước.

Trong tay Thiên Tình bạch quang chợt lóe, có một thanh kiếm lớn màu bạc xuất hiện.

Kiếm này dài chừng bốn thước, thân kiếm rộng bằng bàn tay, chuôi kiếm chính diện có khắc đồ án Phục Long của Chính Dương, uy phong lẫm liệt, mặt sau khắc Viêm nhị hạc, nhẹ nhàng trương dương.

Khi vừa xuất hiện, linh khí cả đỉnh núi Vọng Tình phong nhất thời bị đè nén, uy áp trong thiên địa bị thanh kiếm này hấp dẫn đều tụ hội lại đây khiến người ta khinh hãi khó thở.

Không cần hỏi nhiều, thanh kiếm này tất nhiên là kiếm phôi của tiên kiếm Thái Phục Khước Viêm.

Chỉ có những tiên kiếm truyền thuyết như vậy, mới có thể đoạt quyền tạo hóa của thiên địa, thay đổi tinh tú.

Tay phải Lâm Tử Sơ rủ xuống, biến ra Hàn Thử Kiếm, mũi kiếm chỉ xuống đất.

Hai người bước nhau về phía trước, hai thanh kiếm chạm nhau, đột nhiên xuất hiện làn sóng vô hình, chấn động khắp nơi.

Có hàn ý bức người, từ trong mắt Lâm Tử Sơ theo cánh tay khuếch tán ra ngoài.

Chỉ nghe được âm thanh đồ vật bị đông lại không ngừng, Hàn Thử Kiếm trong tay Lâm Tử Sơ phát ra tiếng "ong ong" kéo dài.

Trên thân kiếm mang theo hàn ý không thể tả, kiếm phong sắc bén, khiến người khác run sợ, mũi đau rát.

Kiếm này ngang nhiên đối kháng với kiếm phôi của Thái Phục Khước Viêm, chỉ trong nháy mắt, hàn băng liền lan đến làm đông cứng thân kiếm Thiên Tình.

Cánh tay Thiên Tình dùng sức, đem Hàn Thử Kiếm đẩy ra, tay phải vươn về trước muốn đẩy bả vai Lâm Tử Sơ.

Thật ra, tiên kiếm Thái Phục Khước Viêm tuy rằng đứng dầu trong bảng xếp hạng tiên kiếm, nhưng mấy vạn trong năm, chưa từng có người thấy qua.

Khai Nguyên Kiếm Tông có một vị tu sĩ họ Trần, yêu thích tiên kiếm, một đời hao phí tâm huyết, rốt cuộc cũng chế tạo ra một thanh có thể đồng thời cất chứa Viêm huyết và Phục Long lân trong kiếm phôi.

Lúc này lấy kiếm phôi trong tay Thiên Tình vẫn chưa phải là một Thái Phục Khước Viêm hoàn chỉnh, tất nhiên không thể chống cự lại hàn ý mãnh liệt của Hàn Long Ngọa Tuyết Thể.

Bất quá kiếm này quá đổi sắc bén cứng rắn, cho dù là Hàn Thử Kiếm, cũng khó có thể địch nổi.

Tiên đồng đứng ngoài điện cũng cảm nhận được linh áp kinh người bên trong.

Sân Hoa hỏi: “Có nên vào xem thử hay không?”

Sương Diệp lắc đầu: “Tiểu công gia ghét nhất là bị người ta nửa chừng quấy rầy.

Không có lệnh của tiểu công gia, tuyệt đối không thể tiến vào.”

“Mới vừa rồi còn tốt, như thế nào liền đánh nhau rồi, haizzz.”

Sương Diệp nói: “Chắc là Lâm Tử Sơ này không biết tốt xấu, chọc giận tiểu công gia.”

Sân Hoa không nói, trong lòng lại nghĩ, tiểu công gia tuổi trẻ khí thịnh, tranh cường hiếu chiến, Lâm Tử Sơ đối chiến, hết tám chín phần nguyên nhân là từ tiểu công gia rồi.

Kích đấu kịch liệt như vậy chỉ kéo dài trong vài chục nhịp thở, sau đó ồn ào trong điện liền khôi phục vẻ yên tĩnh.

Dù Sương Diệp, Sân Hoa có thể tưởng tượng ra tình cảnh hỗn độn trong phòng, nhưng mà Thiên Tình không gọi người vô, bọn họ cũng không dám tự mình mở cửa bước vào thu dọn tàn cục.

Lúc này trong điện của Thiên Tình, bàn bị lật tung lên, rèm bị kiếm khí chém rách, vò rượu trên bàn đã sớm ngã dưới đất nát thành từng mảnh nhỏ, trong phòng nồng nàn hương rượu.

Đôi tay của Lâm Tử Sơ bị hai tay của Thiên Tình bắt chéo ra sau lưng, dùng tơ Vạn Nhận nhện buộc chặt vào.

Là Thiên Tình thắng.

Hắn chuyển một cái ghế còn lành lặn đến, đặt trước mặt Lâm Tử Sơ, nhưng không cho Lâm Tử Sơ ngồi, cũng không phải để chính mình ngồi, Thiên Tình chỉ nhấc chân đạp lên mặt ghế, khuỷu tay đặt lên đầu gối, hỏi: “Ta cứ khăng khăng làm khó dễ ngươi thì ngươi có thể làm gì, Lâm Tử Sơ?”

Lâm Tử Sơ cúi thấp đầu, một lọng tóc đen hỗn loạn rũ xuống.

Luận tu vi, Lâm Tử Sơ so Thiên Tình cao hơn không ít.

Chỉ là hai người ở trong phòng tùy tiện giao chiến, thứ nhất không sử dụng tiên pháp, chỉ dùng bội kiếm công kích, thứ hai không ai liều chết vật lộn, kết quả như thế nào, đều có khả năng xảy ra.

Chỉ là trong tâm Thiên Tình khao khát chiến thắng mạnh mẽ hơn, vì vậy hắn chiến thắng.

Lâm Tử Sơ nghe Thiên Tình nói như thế, trong lòng cười khổ.

Rất lâu trước hai người tương ngộ, hẳn là từ khi còn ở Lâm gia trang, Lâm Tử Sơ liền phát hiện, Thiên Tình đối với cái danh hiệu ‘Thiếu trang chủ nổi tiếng thiên hạ ’ này cực kỳ bài xích.

Có lẻ bỏi vì thời thơ ấu không hề có ký ức vui vẻ, dù hiện tại Thiên Tình đã là Tiểu tiên chủ tôn quý, là tông chủ của Vọng Ta tôn tộc, cũng không thể dễ dàng xoá đi địch ý đối với Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ biết lúc này mình đã yếu thế, vì thế nói: “Mong Tiểu Tiên Chủ thả ta ra.”

“Mơ tưởng.

Ngươi che che dấu dấu,” Thiên Tình nói: “Rốt cuộc là gạt ta cái gì?”

Lâm Tử Sơ nói: “Dù có giấu giếm, cũng là…… nỗi khổ cá nhânh, không dám bẩm báo.”

“Nỗi khổ, ha ha.” Thiên Tình cười lạnh một tiếng: “Ngươi tốt nhất nên cố gắng nghĩ xem nỗi khổ đó có thể đả động gì đến ta.”

Nói xong, tay phải Thiên Tình liền đẩy Lâm Tử Sơ đẩy lên giường của mình.

Lâm Tử Sơ kinh hãi, biểu tình hoảng loạn.

Nhưng y rất mau biết được dụng ý của Thiên Tình.

Cương Mão ở bên gối Thiên Tình đã cực kỳ yếu ớt, không thể chịu thêm bất cứ động chạm nào của Thiên Tình.

Quả nhiên, Lâm Tử Sơ vừa mới bị đẩy lên giường, Thiên Tình liền buông tơ nhện sau lưng y ra, lôi kéo tay y, ý muốn y chạm Cương Mão.

Lâm Tử Sơ dừng một chút, suy sụp mở ra tay phải, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng phải Cương Mão biên giác chỗ.

Cương Mão này, vốn là một khối ngọc bình thường, dù cũng là vật hiếm thấy tròn nhân gian, nhưng ở tiên gia, kỳ thật cũng chẳng được tính là cái gì.

Nhưng Thiên Tình ngày đêm che chở, Cương Mão dần hấp thu linh khí nồng đậm của Chính Dương Tiên Tông, dần dần sinh ra một chút linh tính.

Bình thường không có chuyện gì, nhưng cảm nhận được khí tức của chủ nhân sẽ lập tức phát sinh dị biến.

Lú trước Lâm Tử Sơ đem Cương Mão đựng trong Tinh Hạp về Vọng Tình phong nên Thiên Tình không thể phát hiện ra bất cứ cái gì.

Mà hiện tại, tay Lâm Tử Sơ trực tiếp chạm vào Cương Mão, khiến thanh ngọc tĩnh mịch hơn mười năm, giống như sống lại, toả ra ánh sáng màu xanh ngọc bích nhẹ nhàng.

“Ngươi……” Thiên Tình càng dùng sức nắm lấy cánh tay Lâm Tử Sơ, cơ hồ muốn nhấc cả y tới.

Thiên Tình hỏi: “Đây là có chuyện gì? Nếu là do thuộc tính hàn mộc, tỷ muội Minh Thị, Minh Phi cũng có ít nhiều liên quan, nhưng đều không có phản ứng, vì sao chỉ một mình ngươi chạm vào mới có thể sáng lên? Lâm Tử Sơ, nói nhanh.”

Lâm Tử Sơ nói: “Ta…… Cũng không biết.”

“Mới vừa rồi ngươi còn nói được lí do, ngươi gạt ta, những lời này, cũng là gạt ta sao?” Thiên Tình phẫn nộ hỏi, hắn đem không thể kiềm chế mà đem Lâm Tử Sơ đè dưới thân, dùng tay nắm chặt lấy cổ áo đối phương, thở dốc.

Cơ thể Lâm Tử Sơ bị đều bị nhấc ra khỏi giường, y thấy Thiên Tình cực kỳ tức giận, giơ tay vuốt ve sau lưng hắn: “Không, không.

Ta…… Đợi đã, nói không chừng chủ nhân của khối Cương Mão này cùng ta…… Có quan hệ huyết mạch, cũng chưa biết được.”

“Không phải ngươi đã nói, ngươi không biết này Cương Mão này là vật của người nào sao?” Nói đến đây, ngữ khí đã có chút sắc bén.

Thiên Tình nói: “Thuật Chân đan, Thổ Thật Hà, Cương Tuý linh chi, mấy thứ này ta đều có, mỗi một cái đều có thể buộc ngươi nói ra sự thật.

Hay là ngươi cho rằng ta mãi mãi không thể biết được, rốt cuộc ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì?”

Hô hấp Lâm Tử Sơ bắt đầu phát run, bản thân y cũng run rẩy, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt Thiên Tình.

Đối với ánh mắt của y, nếu Thiên Tình có chút nhạy cảm, hẳn sẽ lập tức phát hiện từ mười năm trước, chủ nhân của Cương Mão mà mình vẫn luôn tìm kiếm, chính là Lâm Tử Sơ.

Nếu không, sẽ chẳng ai nhìn hắn như vậy, càng không nên dùng ánh mắt thâm tình đến thế mà nhìn hắn.

Nhưng mà Thiên Tình lại không hề phát hiện ra thân phận người nọ, thậm chí hắn còn dùng một bàn tay bốp cổ Lâm Tử Sơ.

Nếu là trước đây, Lâm Tử Sơ tuyệt đối sẽ không lừa gạt Thiên Tình như vậy, hẳn là đã sớm nói cho hắn biết toàn bộ sự tình.

Nhưng mà y nghĩ đến…… Mất đi…… trong lòng Lâm Tử Sơ trầm xuống, cổ họng nghẹn ngào, đến cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào.

Bả vai Thiên Tình đều run lên, hắn nói: “Mau nói, chủ nhân Cương Mão này, có quan hệ huyết mạch với ngươi phải không?”

Khi Lâm Tử Sơ thở ra tựa như băng sương tản ra.

Y thu hồi bàn tay đang vuốt say lưng Thiên Tình, nắm lấy bàn tay đang bóp cổ mành của Thiên Tình, nhẹ giọng nói: “Buông ra…… Thiên Tình buông ra…… Ta có điểm……”

Lời còn chưa dứt, Lâm Tử Sơ bỗng nhiên ho khan.

Y ho không giống người bình thường, có những mảnh băng vụn nhỏ, từ trong lục phủ ngũ tạng y bay ra.

Thiên Tình ngạc nhiên buông tay.

Liền nghe Lâm Tử Sơ ho đến đứt quãng nói:

“Ta…… Ngân châm, ngân châm…… A Tình.”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra