Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 63


Phượng Chiêu Minh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi:

"Phải làm như thế nào tông chủ mới bằng lòng tương trợ?"

Bách Nhẫn tông chủ cười nhạo một tiếng: "Bất luận như thế nào, cũng không muốn."

"......"

"Đáng tiếc.

Dù Tiên quân thần thông quảng đại, biết được cách phá giải chiêu thức đầu tiên của Quang Âm Tư Thức cũng không có cách nào thực hiện được." Bách Nhẫn tông chủ tới gần Phượng Chiêu Minh, cười nói: "Nếu ta không đoán sai, người trúng dù gặp lại cũng chẳng nhận ra , hẳn là chính là Tiểu Tiên Chủ mà Chính Dương Tiên Tông vừa mới tìm được.

Ngươi trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng hắn, lại chỉ tìm ra cách bất khả thi.

Phượng Tiên Quân, tư vị đó như thế nào?"

Chưa đợi được câu trả lời củaPhượng Chiêu Minh, liền nghe thấy một tiếng vù vù, dày đặc, linh áp mạnh mẽ chợt phát ra tứ phía, sắc bén như đao, đem bước tranh sơn thủy đạp thanh treo trong tẩm cung của Bách Nhẫn tông chủ chém thành hai.

Những chiếc bình hoa và đồ sứ đặt bên cửa sổ cũng không may mắn thoát nạn, lách cách rơi xuống, đập nát.

Ngoại trừ tách trà trong tay Bách Nhẫn tông chủ, còn lại những tách chén trà khác đều ào ạo lăn trên bàn, bắn ra nước trà xanh đậm, uốn lượn chảy xuống mặt đất.

Trên mặt Bách Nhẫn tông chủ phát lạnh, đem chén trà trong tay đặt xuống, vừa muốn nói chuyện, chợt trong nháy mắt, có xúc cảm lạnh như băng chặm vào cổ tay của hắn.

Bách Nhẫn tông chủ vừa cúi đầu xuống liền thấy linh lực của Phượng Chiêu Minh đang ngưng kết thành hình, giống như một chủy thủ nhỏ chỉa vào hắn.

"Bổn quân là chân thành," biểu tình Phượng Chiêu Minh bất động, kiên định nói: "Việc này tuyệt không thể bất lực ."

Bách Nhẫn tông chủ cười lạnh một tiếng: "Làm sao? Phượng Tiên Quân đây là muốn dùng bạo lực à?"

"Không dám.

Chỉ thỉnh Bách Nhẫn tông chủ cẩn thận cân nhắc."

"Vậy thì mau đem món đồ chơi là tiểu hài tử vứt đi." Tay phải Bách Nhẫn tông chủ hướng về phía trước, chỉ dùng sức một chút, chủy thủ kia trên dưới liền rung động, ca một tiếng, nứt thành hai nửa.

Hắn lạnh giọng nói: "Mặt mũi của Chính Dương Tiên Tông cũng thật lớn, chỉ bằng mình tiên quân, liền dám can đảm đến Bồ Nhạc tông diễu võ dương oai sao?"

Ánh mắt Phượng Chiêu Minh vẫn bình tĩnh, trầm giọng lặp lại: "Thỉnh tông chủ cân nhắc."

"Mơ tưởng!"

Chỉ một thoáng, chung quanh trở nên im lặng không một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ.

Không khí giương cung bạt kiếm, giữa hai tu sĩ Hóa Thần đứng đầu, mặt đối mặt.

Linh lực cuồn cuộn va chạm vào nhau, phát ra âm thanh giống như đao kiếm tương giao, cực kỳ chói tai.

Nhưng rất nhanh, Bách Nhẫn tông chủ đã rút về một phần linh áp.

Phượng Chiêu Minh cũng vậy, kế đó hai người lui về phía sau, phải mất một khoảng thời gian, sương mù tan hết, tẩm cung mới khôi phục lại như ban đầu.

Đệ tử Bách Nhẫn tông chủ đứng ở ngoài cung điện, dù cách rất xa, cũng đều cảm nhận được linh áp kinh người đó, lúc này khi bình tĩnh, mới vội lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng thở ra.

Mặt Bách Nhẫn tông chủ vô biểu tình, tay phải cầm lấy chén trà lắc lắc, tạm dừng trong chốc lát, nói: "Ta vừa rồi cẩn thận suyĩ nghĩ.

Phượng Tiên Quân ở xa tới là khách, ngươi muốn máu của ta, cũng không phải là không thể."

Phượng Chiêu Minh lẳng lặng nhìn hắn, vẫn chưa mở miệng không hề thắc mắc về đạo đãi khách của hắn, cũng không hề để ý tới thái độ hoàn toàn tương phản trước sau của hắn.

"Nếu ngươi đã muốn máu của ta đến như vậy, thì cũng nên để ta thử ngươi một chủ.

Nếu Tiên quân đồng ý, vậy thì thành giao.

Ngươi liền có thể trở về lấy lòng Tiểu Tiên Chủ của ngươi."

Phượng Chiêu Minh không để ý tới thứ ngôn ngữ gian trá của Bách Nhẫn tông chủ, hơi gật đầu, nói: "Tông chủ cứ nói đừng ngại."

Bách Nhẫn tông chủ khẽ cười, nói: "Bản tôn nghe nói, thể chất của Phượng Tiên Quân là đơn hỏa, đến nay đã 974 tuổi, cũng gần ngàn năm chưa xuất nguyên dương.

Chuyện này là thật?"

Phượng Chiêu Minh ánh mắt sắc bén, nhìn về phía đối phương.

Bách Nhẫn tông chủ phảng phất giống như vô giác.

Phượng Chiêu Minh dừng một chút, đạm thanh nói: "Đúng vậy."

"Nga?" Bách Nhẫn tông chủ nói: "Năm đó, Lung Ngọc tiên tử cũng xem như khiến người ta khuynh tâm, chẳng lẻ cũng không thể được tiên quân coi trọng?"

Phượng Chiêu Minh tiếp tục nói: "Đúng vậy."

Nghe xong lời này, Bách Nhẫn tông chủ dường như có đều gì đó vui vẻ, khóe môi hắn mỉm cười, hai mắt vô thần, bình tĩnh nhìn Phượng Chiêu Minh, một lát sau, liền nghe hắn nói:

"......!Một khi đã như vậy, ta liền muốn nguyên dương chưa xuất của tiên quân.

Ngươi bồi ta một lần, ta liền giúp ngươi khôi phục những mảnh thời gian bị dánh nát do dù gặp lại cũng chẳng nhận ra đó, giúp ngươi lấy lòng Tiểu Tiên Chủ, nếu Đông Côn Tiên chủ biết được, lòng cũng sẽ tràn đầy vui mừng, như thế nào?"

Phượng Chiêu Minh biểu tình túc mục, nhìn Bách Nhẫn tông chủ một hồi lâu.

Người bình thường định lực không tốt, nếu bị hắn như vậy nhìn, chỉ sợ sẽ lông tơ đã sớm dựng thẳng lên.

Nhưng Bách Nhẫn tông chủ đâu không phải là thường nhân, bị Phượng Chiêu Minh như vậy nhìn, biểu tình vẫn rất tự nhiên.

Hắn thậm chí còn đứng dậy, không màng đến ánh mắt sắc bén Phượng Chiêu Minh mà dùng tay ôm lấy cổ tiên quân.

Sau đó thuận thế kéo hắn ngồi lên đùi mình.

Vạn người kính ngưỡng, không dám khinh nhờn Phượng Chiêu Minh tiên quân, lúc này sống lưng thẳng thắn, ngồi như thanh tùng.

Nhưng mà là ngồi trên người Bách Nhẫn tông chủ, Bách Nhẫn tông chủ lại không màng đến tư thái thiên tiên của người này, thậm chí còn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi hắn một hôn.

Thúc giục hỏi: "Thế nào?"

Phượng Chiêu Minh biểu tình bất động, nhưng mà mí mắt rũ xuống, tựa hồ đang suy tư, lộ ra hàng lông mi đen dày.

Bách Nhẫn tông chủ đếm từng cái lông mi của hắn,, rất có kiên nhẫn, không thấy phiền mà thúc giục: "Thế nào?"

"......"

"Ngươi không cần lo lắng, ta thể chất đặc thù, là thể chất đơn mộc, cùng tiên quân giao hợp, chỉ có ích tuyệt không hao tổn gì." Hắn cười nói: "Nếu không vì thế, năm đó Bạch Tàng Tiên Tôn, cũng sẽ không chọn ta làm kiếm đồng của ngươi, ha ha."

Nghe được lời này, cả người Phượng Chiêu Minh bỗng nhiên dựng thẳng lên, đem đầu gối người kia đẩy qua một bên.

Bách Nhẫn tông chủ không kịp đề phòng, lui về phía sau vài bước.

Hắn ngẩn người, chợt cả giận nói: "Phượng Chiêu Minh, ngươi không muốn giúp Tiểu Tiên Chủ khôi phục ký ức sao?"

Phượng Chiêu Minh đối mặt với Bách Nhẫn tông chủ, điềm nhiên nói: "Bách Nhẫn tông chủ, ngày sau ngươi còm dám làm xằng làm bậy, bổn quân sẽ không niệm tình đồng môn, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, vạt áo Phượng Chiêu Minh chấn động, đẩy cửa mà đi.

Bách Nhẫn tông chủ hừ lạnh một tiếng, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Phượng Chiêu Minh, biểu tình hung ác.

Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt vô thần bỗng lộ ra ý cười, Bách Nhẫn tông chủ nâng tay giơ chén trà nhỏ lên, đem nước trà thanh ngọt trong đó, một hơi uống cạn sạch.

Kình Thiên Chi Trụ, Vọng Tình phong.

Thiên Tình chống tay, ngồi trước mộc án, nhìn mấy hòn đá trước mặt dựa theo lớn nhỏ được bày biện chỉnh tề, hắn nhìn đến nỗi phát ngốc.

Nếu như cái nhìn của con người có sức mạnh, thì ắt hẳn mấy khối đá xanh này đã sớm bị tầm mắt của Thiên Tình xuyên thủng.

Đã nhiều ngày qua, Thiên Tình đều phải vội vàng gặp gỡ các vị đứng đại của mấy đại tiên tông, tông môn, xử lý việc nhập tộc của Vọng Ta nhất tộc.

Nhưng một khi hắn có thời gian nhàn hạ, liền sẽ ngồi ở trước mộc án này, lẳng lặng nhìn những hòn đá kia.

Giống như đây là vật gì đó làm hắn an tâm.

Sương Diệp sớm biết được thói quen của Thiên Tình, bởi vậy chỉ thối lui sang một bên, lưu lại một mình tại đây Thiên Tình, không dám phát ra một tiếng vang.

Nhưng mà hôm nay Thiên Tình bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn xoay đầu, hỏi:

"Sấu Hỉ hiện tại đã đến nơi nào rồi?"

"Hồi tiểu công gia," Sương Diệp tiến lên vài bước, nói: "Sấu Hỉ đại nhân giờ phút này đã đến Kình Thiên Chi Trụ, cách Chính Dương Tiên Tông chỉ còn một chặng đường."

"Ân?" Thiên Tình vui vẻ nói: "Đều tới Kình Thiên Chi Trụ rồi, cũng không còn xa nữa.

Lúc này mới tốt, từ nhỏ ta cùng với Sấu Hỉ sống nương tựa lẫn nhau, chuyện của ta, hắn đều biết hết.

Sấu Hỉ nhất định biết hòn đá này......!Nhất định biết người nọ là ai, thật tốt quá!"

Thiên Tình từ trên ghế đứng dựng lên, biểu tình khó nén kích động, lẩm bẩm lặp lại: "Thật tốt quá......, Sấu Hỉ nhất định sẽ biết."

Thấy Thiên Tình cao hứng như thế, tâm tình Sương Diệp cũng như trời quang rực rỡ, hắn nói: "Quả thật là hỉ sự.

Tiểu công gia, ngày mai là đại điển bái sư.

Dù lúc trước Bạch Tàng Tiên Tôn hy vọng có thể tự mình dạy dỗ người, nhưng dựa theo di nguyện của Đông Côn Tiên chủ, người vẫn phải cùng Phượng Chiêu Minh tiên quân tu tập.

Phượng Chiêu Minh tiên quân vốn là đại đệ tử mà Đông Côn Tiên chủ đắc ý nhất.

Bởi vì từ trước đến nay ngài ấy chưa từng thu đồ đệ, tiểu công gia là thủ đồ đầu tiên của tiên quân.

Huống chi, thể chất Phượng Tiên Quân tương tự người, đều là đơn hỏa thể chất, so với Bạch Tàng Tiên Tôn, càng thêm thích hợp.

Này không phải rất tốt sao?"

Thiên Tình gật gật đầu, hỏi: "Hắn rất lợi hại sao?"

Sương Diệp mỉm cười nói: "Chủ tu của Phượng Tiên Quân chiến ý, chiến lực trác tuyệt.

Mọi người đều tôn hắn là người có chiến lực đệ nhất Chính Ngô Châu, cường hãn không có đối thủ.

Tiểu nô dù chưa từng có vinh hạnh xem tiên quân đối chiến, nhưng sự lợi hại này, nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra."

Chỉ ít ỏi vài câu, đã kích đến Thiên Tình nhiệt huyết dâng trào, hắn vốn còn tâm tính thiếu niên, nghe vậy cười nói: "Ta cần phải xem mới rõ được."

"Đúng vậy.

Thời gian không còn sớm nữa, tiểu công gia, có muốn đi nghỉ ngơi không?"

"Ừm."

Thiên Tình đem mấy khối đá xanh kia nắm trong tay, phóng tới bên gối, xoay người sờ sờ A Mao đang nằm ở trên giường.

Phần lưng A Mao có một vết sẹo dữ tợn rất đáng sợ, nhưng nhờ linh dược chữa trị của Chính Dương Tiên Tông, vết thương đã nhanh chóng đóng vảy khép lại.

Chỉ là lần bị thương này, nguyên khí A Mao bị tổn hao rất nhiều, không thể bò lên đầu vai Thiên Tình nữa, chỉ có thể nằm đợi ở trên giường.

Cảm giác được chủ nhân nằm trên giường, tám chân của A Mao múa may chạy loạn, chui tới chui lui.

"A Mao," Thiên Tình dùng ngón tay sờ sờ nó đầu, nhắm mắt lại, nói: "Sấu Hỉ sẽ lập tức đến đây, ta sẽ sớm biết chủ nhân của Cương Mão là ai."

Ngôn ngữ Thiên Tình mang ý cười, hỏi: "Ngươi có vui không?......!Ta cực kỳ vui mừng."

Tay phải Sương Diệp vung lên, dập tắt ánh sang đang chiếu khắp căn phòng của bảo châu, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Bên kia, Lâm Tử Sơ được đệ tử Chính Dương Tiên Tông dẫn dắt, một mình đi ra khỏi tông môn của Chính Dương Tiên Tông.

Y lang thang không mục tiêu mà đi xuống núi, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, linh lực trong cơ thể càng lúc càng không thể khống chế.

Loại cảm giác này đối tu sĩ có được Hàn Long Ngọa Tuyết Thể mà nói rất nguy hiểm, nếu là lúc trước Lâm Tử Sơ sẽ lập tức dùng ngân châm ngăn cản linh lực bạo trướng, nhưng mà hôm nay, y lại không làm như vậy.

Y biết, dùng có tiếp tục dùng ngân châm, cũng không còn có chút tác dụng nào nữa.

Bởi vì Lâm Tử Sơ đã đem đồ vật kia cho Thiên Tình.

Kế tiếp, phải đi đâu?

Đúng rồi, hắn tới Chính Dương Tiên Tông, có hai cái mục đích.

Một là bái phỏng tiên tông, bái sư tu tập.

Hai là chữa khỏi bệnh đau đầu của Thiên Tình.

Hiện giờ cái mục đích thứ hai đã thực hiện được, như vậy nên đi đến bái phỏng tiên tông mới đúng.

Lâm Tử Sơ thất tha thất thểu đi vài bước, bởi vì tinh thần không tập trung, bỗng nhiên bị vướng thứ gì đó, ngã xuống mặt đất.

Y ngã mạnh xuống mặt đất, rồi lăn vài vòng, mới dừng lại được.

Lâm Tử Sơ chật vật nằm ngửa trên mặt đất, phế phủ chợt bị khí lạnh đánh úp khiến y hắn không thể kiềm nén mà lớn tiếng ho khan, y ho rất dữ dội, nhưng không biết từ lúc nào, lệ đã rơi đầy mặt.

Hàn ý khó nhịn tựa hồ muốn đem đầu óc của y đông cứng lại.

Trước khi lâm vào hôn mê, sâu trong nội tâm Lâm Tử Sơ, tựa hồ vẫn còn một thanh âm vang vọng.

Ta chưa từng nghĩ sẽ rời xa hắn.

Nơi ta cần đi hẳn là Chính Dương Tiên Tông, chỉ có thể từ xa nhìn thấy hắn đã là rất tốt rồi.

Chỉ cần không bị hắn phát hiện......!Ta muốn gặp hắn.

Cách đó không xa, một tiểu hài nữ hướng bạch y nữ tu nói: "Sư phụ, Lâm ca ca bất tỉnh, chúng ta có thể đến giúp huynh ấy không?"

Bạch y nữ tu thở dài, nói: "Thôi, thôi.

Nếu ta đã cứu hắn một lần là có duyên, lần thứ hai này, cũng không thể không cứu.".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra