Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 36


Tu sĩ Lâm gia trang từ trong túi lấy ra lương khô, phân cho đệ tử kiếm tông.

Đệ tử kiếm tông vừa cùng hung muỗi một phen ác đấu, nào có tâm tư ăn cái gì? Trong lòng vẫn còn sợ hãi, hy vọng mau chóng rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Chúng đệ tử không dám lấy linh thạch chữa thương, để tránh kéo muỗi vương tới đây.

Bởi vậy bọn họ phải nâng cao tinh thần chiến đấu, kéo lê tấm thân đầy máu, đi theo thị vị Lâm gia trang về phía trước.

Dù tu sĩ Lâm gia trang không muốn mang theo những kẻ thương tích này, nhưng vẫn phải coi trọng mặt mũi Khai Nguyên Kiếm Tông, cũng khó nói lời cự tuyệt.

Thiên Tình đi phía sau Lâm Tử Sơ, cùng đệ tử kiếm tông tán gẫu.

Đệ tử kia là người dẫn đầu đám đệ tử đi đến Kình Thiên Chi Trụ, có tu vi Trúc Cơ cao nhất nên thương thế rất nhẹ, chỉ trầy chút da ở cánh tay.

Hắn cảm kích tu sĩ Lâm gia trang có ân cứu mạng nên đối đãi Thiên Tình cũng phá lệ khách khí.

Chỉ nghe hắn nói:

"Hung muỗi ở Kình Thiên Chi Trụ, từ nhỏ đã thấm linh khí của tiên sơn, ấu thể có ba cây kim ở miệng, linh lực trong cơ thể tương đương với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ."

"Chờ hung muỗi lớn hơn một tí, kim trong miệng lại mọc ra thêm một cái, biến thành bốn cây.

Có bốn cây kim hút máu làm vũ khí, sức chiến đấu tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.

Một con muỗi có bốn cây kim có thể chi huy những hung muỗi có ba cây kim, cho nên được xưng là Trăm muỗi vương ."

"Từ đây suy ra, hung muỗi có năm cây kim được xưng là Ngàn muỗi vương , tương đương với tu sĩ kết đan."

"Có sáu cây kim được xưng là Vạn muỗi vương , tương đương với tu sĩ Nguyên Anh."

"Cái gọi là kình thiên tam hiểm đầm lầy muỗi vương, chính là bắt đầu xuất hiện bốn cây kim trở lên."

Thiên Tình ân một tiếng, nói: "Hung muỗi này thật sự không nhỏ.

Nhưng mà nếu nếu hung muỗi có ba cây kim tương đương với tu sĩ Luyện Khí, vậy vì sao nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy lại không dám đánh lại chúng?"

Theo phản ứng của mọi người, tựa hồ cực kỳ kiêng kị đầm lầy muỗi vương, nhưng như vừa nữa trăm muỗi vương sẽ tương đương với tu sĩ Trúc Cơ.

Khai Nguyên Kiếm Tông bất luận bốc đại một người nào tu vi cũng đều đạt tới Trúc Cơ, từ phương diện tu vi, trăm muỗi vương phải sợ nhân tu mới đúng a.

Tu sĩ dẫn đầu kia thở dài, nói: "Cùng giai đoạn tu vi, nhưng thú lại có lực công kích cường hãn hơn Nhân tộc rất nhiều.

Các trận pháp thông linh của đại tiên tông mấy năm gần đây đều mượn từ mãnh thú có chiến lực mạnh mẽ, bù vào những chỗ thiếu sót của nhân tu đoản.

Huống chi, hung muỗi sống thành quần thể, không tiện hành động, thường tấn công theo bầy khiến người ta khó có thể ngăn cản."

Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, hướng tu sĩ dẫn đầu đang theo sau mình, mỉm cười: "Đệ tử kiếm tông quả nhiên lợi hại! Không biết bái phỏng tiên tông......"

Đang định nói thêm, bỗng túi tiền bên hông của hắn rớt xuống mặt đất.

Giống như một con ếch từ lòng bàn tay muốn thoát ra để trở về hồ nước, túi tiền kia nhảy lên kịch liệt như điên, ra sức chạy về phía đầm lầy.

Thiên Tình phản ứng như chớp, đột nhiên ra tay bắt lấy túi tiền đem về.

Một lần nữa đem túi tiền trên eo, đồng thời dùng ngón tay uy hiếp chỉ vào cái đầu đầy lông của con nhiện bên trong.

Con nhện bị chủ nhân trách cứ, thập phần khó chịu, lại ngại gây chuyện với Thiên Tình, rầu rĩ bò đến khối linh thạch tròn trịa, giãn tám chi ra.

Tu sĩ dẫn đầu rất có hứng thú mà nhìn túi tiền của Thiên Tình, hỏi: "Đây là?"

"Là sủng vật của ta." Thiên Tình thuận miệng đáp, tiếp tục dò hỏi.

Lần này rốt cuộc cũng hỏi tới mục đích của tu sĩ Khai Nguyên Kiếm Tông.

"Không biết bái phỏng tiên tông đến tột cùng là như thế nào? Có cần phải chú ý thứ gì không?"

Tu sĩ dẫn đầu nhìn thoáng qua Lâm Tử Sơ, cho rằng y khó mở lời, liền sai sử Thiên Tình thành tiểu hài tử tới hỏi.

Lâm Tử Sơ thiên tư trác tuyệt, là kẻ dẫn đầu đám tu sĩ cùng thế hệ, nếu có thể bái nhập tiên tông tất nhiên một bước lên trời, thành tựu ngày sau không thể đo lường.

Thật sự Khai Nguyên Kiếm Tông cũng không muốn đồng hành cùng Lâm Tử Sơ, sợ hắn thật sự leo lên Kình Thiên Chi Trụ, trở thành đối thủ không thể khinh thường càng không thể cạnh tranh.

Nhưng mà, coa ai từng nghĩ đến, cuối cùng lại là Lâm Tử Sơ cứu bọn họ đâu?

Tu sĩ dẫn đầu trong lòng thầm than một tiếng, càng không thể giữ lại, không cần Thiên Tình gặng hỏi, liền đem tất cả nói:

"Đoạn thứ nhất của Kình Thiên Chi Trụ chính là nơi linh khí dày đặc nhất Chính Ngô Châu, khắp nơi đều có linh mạch.

Mà nơi bắt đầu linh mạch, đều bị các tiên tông chiếm đóng.

Kình Thiên Chi Trụ rộng lớn vô biên, đoạn này có hàng trăm tiên tông.

Trong đó, Chính Dương Tiên Tông là cánh tay phải của Chính Ngô Châu chính đạo, ngôi vị Tiên Tôn ở đỉnh Kình Thiên Chi Trụ, cũng là từ Chính Dương Tiên Tông tuyển ra."

Bên trong Tiên tông, ấn theo thứ tự, lần lượt là đệ tử nhập môn, đệ tử hạch tâm (nòng cốt), Tiên quân, Tiên Tôn, Tiên chủ.

Tiên quân có thể thu nhận 3000 đệ tử.

Chính Dương Tiên Tôn có bốn vị cùng sở hữu.

Tiếng tăm lừng lẫy như Bạch Tàng Tiên Tôn, Huyền Anh Tiên Tôn, Tiên quân chính là đệ tử của Tiên Tôn.

Đến vị trí Tiên chủ chính là đỉnh cao vinh quang vô hạn của Chính Ngô Châu.

Có hàng trăm tiên tông, mà tiên chủ chỉ có một!

Với việc lựa chọn Tiên chủ, Chính Dương Tiên Tông thà thiếu chứ không ẩu, thà rằng vạn năm không có Tiên chủ chứ tuyệt không làm bừa.

Từ sau đời Đông Côn Tiên chủ, đến nay vẫn không một ai có thể đăng lâm lên vị trí Tiên chủ.

Mà một khi đăng lâm lên vị trí này, người đó sẽ là bá chủ của Chính Ngô Châu chí cao vô thượng, được vạn người ngưỡng mộ,

Mặc dù Đông Côn Tiên chủ tiêu thân đạo vẫn, nhưng Tiên quân vẫn điều động toàn lựa đi tìm Tiểu tiên chủ.

Hàng năm Phượng Chiêu Minh đều dùng mọi biện pháp, thậm chí dựa vào khả năng dịch chuyển không gian của Bất Lạc Hung Diên để tìm kiếm cũng không làm ai cảm thấy kỳ quái.

Chỉ vì tiên chủ địa vị tôn quý, nhi tử này của ngài cũng không tầm thường.

Tu sĩ dẫn đầu nghe nói Lâm Tử Sơ muốn đi bái nhập Chính Dương Tiên Tông, cho nên nói ra không ít Chính Dương Tiên Tông.

"......!Chính Dương Tiên Tông có bốn vị Tiên Tôn, tám vị tiên quân, trong đó, Phượng Chiêu Minh tiên quân đứng hàng đầu trong số các tiên quân.

Mỗi vị tiên quân đều có thể thu nhận 3000 môn hạ.

Nếu được tiên quân thu làm đệ tử, liền trở thành đệ tử hạch tâm.

Chính Dương Tiên Tông hiện có gần ngàn đệ tử hạch tâm, còn nhập môn đệ tử thì nhiều đếm không xuể."

"Để bái nhập là môn hạ của tiên quân Chính Dương Tiên Tông, thực sự khó khăn, phải có chút kỹ xảo.

Thí dụ như Phượng Chiêu Minh tiên quân không hề thu nhận đồ đệ, toàn bộ tâm trí đều dành để trừa yêu và tìm Tiểu tiên chủ, tuy rằng chiến lực tuyệt thế, nhưng thôi không cần suy xét đến.

Còn Bồ Tri Chương tiên quân thì hòa ái dễ gần hơn, trọng dụng nhân tài, Tử Sơ đạo hữu thân hàm Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, không bằng đi đến Bồ Tri Chương tiên quân, tìm kiếm cơ duyên."

Mấy người càng nói càng hăng, tốc độ càng thong thả.

Phía sau Thiên Tình có một tu sĩ, vết thương trên người hắn cũng không tính là trí mạng, miệng vết thương cũng không chảy nhiều máu.

Nhưng không hiểu vì sao, vành mắt thâm quầng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như bị bệnh nặng.

Thân thể hắn run cầm cập, thường thường tuần tra khắp nơi, giống như e ngại cái gì đó.

Vài lần Thiên Tình muốn mở miệng thúc giục hắn đi mau, nhưng lại do dự.

Qua một hồi lâu, tu sĩ tuổi trẻ kia nhận thấy hiện xung quanh không có gì khác thường mới thở hắt ra một hơi.

Trong lòng tuy rằng còn chút lo lắng sợ hãi, đành tự mình an ủi nói: Không sao cả.

Không sao cả, sẽ không có xui xẻo như vậy.

Hắn chỉ thủ kiếm quyết, dùng một chút tiên lực mà thôi.

Cứ việc......!Cứ việc tới khi sư huynh lần nữa cường điệu, tuyệt đối không thể dễ dàng vận dụng tiên lực.

Nếu không sẽ đưa tới đầm lầy muỗi vương.

Cứ việc......!Cứ việc nhớ tới sư huynh cường điệu hóa, tuyệt đối không được dễ dàng vận dụng tiên lực.

Nếu không sẽ đưa muỗi vương dẫn tới.

Đó là sinh vật có năng lực tương đương với tu vi Trúc Cơ trở lên.

Nhưng mà chỉ có một chút tiên lực, sao có thể dẫn muỗi vương tới đây?

Không sai! Không có xui xẻo như vậy đâu, sẽ không dẫn muỗi vương tới đâu.

Tu sĩ kia suy yếu mà cười hai tiếng, đang muốn cùng đồng bạn nói chuyện, bỗng nhiên từ xa nghe được mấy tiếng ong ong, sắc mặt của hắn chợt biến tựa như không còn huyết sắc, nhất thời một mảnh trắng bệch.

Thiên Tình cùng tu sĩ dẫn đầu kia vừa đi vừa nói, không biết vì sao, A Mao treo bên trở nên thập phần điên cuồng, cách một khoảng thời gian, liền đâm vào túi tiền, cầu xin Thiên Tình đem nó thả ra tìm mồi.

Nhưng nơi này quá mức nguy hiểm, muốn ăn cái gì, Thiên Tình cũng có thể tìm giúp nó.

Thiên Tình nuôi lớn A Mao đến tận bây giờ, tình cảm đối với nó rất sâu nặng, rất sợ đánh mất A Mao sẽ không thấy tìm nó nữa.

Bởi vậy cột chặt túi tiền, không cho nó có cơ hội chuồn ra ngoài.

Chỉ thường dùng ngón tay vuốt ve sống lưng con nhện, coi như an ủi.

Nhưng A Mao một chút cũng không cảm kích, khi ngón tay Thiên Tình tới gần, nó liền nhào lên dùng tám chân gắt gao cuốn lấy ngón tay chủ nhân, dùng đỉnh đầu cọ xát ráp túi tiền như muốn cọ lên lòng bàn tay của Thiên Tình.

Thiên Tình buồn rầu vì A Mao không nghe lời, đúng lúc này, bên tai truyền đến cực âm thanh vỗ cánh cực nhẹ, giống như tiếng vo ve của một con muỗi bình thường.

Thiên Tình vừa mới ngẩng đầu, cánh tay đã bị Lâm Tử Sơ chặt chẽ nắm lấy.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Tử Sơ, chỉ thấy y như lâm đại địch, biểu tình ngưng trọng, nhìn lên trời cao.

Trong nháy mắt, y từ sau lưng rút ra Hàn Thử Kiếm, thủ kiếm quyết, đem Thiên Tình kéo lên, ngự kiếm phi hành.

Tốc độ cực nhanh, khiến Thiên Tình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống kiếm.

May mà Lâm Tử Sơ kịp thời ôm eo hắn.

"Sao lại......" Thiên Tình quay đầu lại vừa nhìn, chưa hỏi xong, tròng mắt bất chợt thu nhỏ lại.

Đồng thời kinh hô một tiếng:

"Đầm lầy muỗi vương? Sao lại......!Nhiều như vậy!".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra