Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 32


Bất Lạc Hung Diên là một loại chim rất đặc biệt.

Từ lúc vừa sinh ra, đã có thể bay lượn trên không trung.

Lớn hơn một chút, đã tiến gần đến đỉnh núi của Kình Thiên Chi Trụ.

Có thể nói, sự sinh trưởng của nó thể hiện khoảng cách với đỉnh núi.

Sống được càng dài, cách đỉnh càng gần, và ngược lại.

Đây là một loại ác điều từ khi ra đời sẽ không bao giờ hạ xuống đất, vĩnh viễn bay về phía trước.

Nó lấy tu sĩ làm thức ăn, lại rất ít khi chủ động bay vào vách núi tìm mồi.

Lông vũ ẩn sức mạnh siêu nhiên, có thể dịch chuyển không gian.

Da thịt cứng rắn, được xưng là Bảo Khí, gân huyết chứa linh, có thể dùng làm dược vật.

Chính vì những đặc điểm đặc biệt đó, Bất Lạc Hung Diên, được tu sĩ bên ngoài gọi với cái tên kình thiên chi bảo *, Chính Ngô kỳ quan .

*kình thiên chi bảo: Báu vật của bầu trời

Thiên Tình ngửa đầu về phía trước nhìn thử, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy phía trên có mấy chục cái màu đen khổng lồ, có cánh và đuôi rất dài, quay chung quanh Kình Thiên Chi Trụ, bay lượn loạn xạ.

Vì mây mù che lấp, lúc này Thiên Tình nhìn thấy chẳng qua là một góc của Bất Lạc Hung Diên.

Dù vậy, số lượng ác điểu rất lớn, vẫn khiến Thiên Tình ngạc nhiên.

Đôi tay hắn ôm chặt eo của Lâm Tử Sơ, cố gắng ngửa đầu xem kỹ, không biết vì sao, trái tim nhảy thình thịch, một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên sinh ra.

Hắn tựa hồ......!

Tựa hồ đã gặp qua loài chim này ở nơi nào đó!

Nhưng dù cố hết sức suy nghĩ, Thiên Tình lại không nhớ ra rốt cuộc là gặp qua khi nào.

Tiếng kêu vang vọng từ ác điểu bay lượn trên bầu trời, Lâm Tử Sơ thay đổi hướng của thân kiếm, đồng thời nói: "Tối nay không thể đi nữa, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục."

Chúng tu sĩ Trúc Cơ sôi nổi đáp Rõ, từ bên ngoài vách núi Kình Thiên Chi Trụ vang vào sơn động.

Kình Thiên Chi Trụ linh khí nồng đậm, nhiều kỳ hoa dị thảo, đại thụ cao tận trời.

Núi rừng nhiều dã thú, ban đêm đặc biệt nguy hiểm, nên mấy ngày gần đây tu sĩ Lâm gia trang đều là ban đêm lên đường, ban ngày lại vào núi nghỉ ngơi.

Vừa vào trong núi, liền nghe được tiếng lang ngâm hổ gầm, chợt thấy nơi xa có ánh lửa trại hiện lên.

Trương Nhân Trí nói: "Ở chỗ này cũng dám đốt lửa trại, không sợ gọi tới dã thú sao?"

Thịnh Phong nói: "Sao không tiến đến nhìn một cái."

Đồng thời nhìn Lâm Tử Sơ, muốn nghe ý kiến Thiếu trang chủ.

Lâm Tử Sơ theo bản năng nhìn Thiên Tình, chỉ thấy Thiên Tình nhíu mày từ vách tường trong núi nhìn lại, tựa hồ còn muốn lắng nghe âm thanh của Bất Lạc Hung Diên bên ngoài.

Đã nhiều ngày luân phiên lên đường, ngày đêm đảo loạn, ban ngày chỉ nghỉ tạm trên ngọn cây, Thiên Tình gầy đi rất nhanh, khi quay đầu lại liền thấy, xương gò má hiện lên đường cong rõ ràng.

Lâm Tử Sơ trong lòng thở dài, nói: "Tiến lên nhìn xem, nếu không sao, cũng ở chỗ này hạ trại."

Mọi người đi về trước trăm bước, có một nam tử trẻ tuổi quát: "Ai? Nơi này là nơ nghỉ chân Khai Nguyên Kiếm Tông, các ngươi nhanh chóng rời đi đi."

Thịnh Phong nói: "Chúng ta là tu sĩ Vạn Thủy thành Lâm gia trang, may mắn được gặp đệ tử kiếm tông, muốn ở gần đây nghỉ chân."

Ngữ khí nam tử trẻ tuổi chần chờ, hỏi: "Các ngươi chính là thủ hạ củaLâm Tử Sơ?"

Mọi người thấy hắn gọi thẳng tên Lâm Tử Sơ không khỏi quá mức thất lễ, nhưng nghĩ rằng đệ tử này biết đến danh hào của Thiếu trang chủ, mà tuổi tác còn nhỏ, không muốn cùng hắn chấp nhặt.

Có người nói: "Đúng vậy."

Kia thiếu niên nói: "Ta đi hỏi sư ca ta một chút, các ngươi ở đây chờ đi."

Ngôn ngữ rất không khách khí, Trương Nhân Trí căm giận nói: "Chỉ là một đệ tử nho nhỏ kiếm tông, sao lại cao ngạo như vậy ——"

Lời còn chưa dứt, Thịnh Phong liền đã đánh gãy, nói: Được rồi, đừng lại gây thêm chuyện cho Thiếu trang chủ."

Trương Nhân Trí sắc mặt đỏ lên, nghĩ đến cái gì đó, lại tái nhợt, hắn cúi đầu không nói, trong lòng sinh ra cảm giác hối hận.

Lâm Tử Sơ lẳng lặng nhìn Thịnh Phong, vẫn không nói chuyện.

Đệ tử trẻ tuổi của Khai Nguyên Kiếm Tông rất nhanh liền trở lại, nói: "Sư huynh nói các ngươi có thể ở gần đây nghỉ chân, nhưng phải cẩn thận dã thú, nếu gặp chuyện nguy hiểm, cứ tự mình giải quyết."

Lời này thật thô lỗ.

Khai Nguyên Kiếm Tông đến Kình Thiên Chi Trụ, Lâm gia trang bọn xuất phát từ lễ nghĩa nên bước lên chào hỏi một tiếng, không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời như thế.

Nghe nói tông chủ của Khai Nguyên Kiếm Tông trước khi quy thiên có dã tâm rất lớn, ý đồ tấn công lên Kình Thiên Chi Trụ, ở trước cái tên kiếm tông đề thêm từ tiên .

Lời đồn có thể không đáng tin, nhưng đều có nguyên do, xem đệ tử kiếm tông kia ngôn hành cử chỉ, liền thấy mầm biết cây, nói có dã tâm cực lớn, đã là khách khí rồi.

Lâm Tử Sơ không để bụng chuyện gì khách sáo chuyện gì lễ nghĩa, hắn cùng Thiên Tình đi đến góc yên tĩnh, dựa thụ mà ngồi.

Thiên Tình kề sát Lâm Tử Sơ, hỏi: "Đại ca, mới vừa rồi nhìn thấy Bất Lạc Hung Diên, thật sự chỉ Kình Thiên Chi Trụ mới có?"

"Ân."

Thiên Tình hỏi: "Vậy......!Vạn Thủy thành không có sao?"

"Tất nhiên," Lâm Tử Sơ nói: "Vật ấy sinh ra ở Kình Thiên Chi Trụ, chết ở Kình Thiên Chi Trụ, trăm triệu năm qua, chưa từng ở chỗ khác bắt gặp qua Bất Lạc Hung Diên."

Thiên Tình gật đầu: "Có thể là ta nhớ lầm, đại ca, ngày mai tiến vào đoạn thứ hai của Kình Thiên Chi Trụ, lại không thể ngự kiếm, chính là muốn chúng ta phải leo núi sao?"

Lâm Tử Sơ ân một tiếng, dặn dò: "Bước vào đoạn thứ hai, nhất định phải tập trung leo lên, nếu không sẽ rơi xuống vách núi.

Còn không cũng là rơi vào đàn ác điểu, đến lúc đó chắc chắn bị phân thực, xương cốt không còn."

"Vâng, ta được rồi."

Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng vuốt tóc Thiên Tình, nhưng rất nhanh lùi tay về, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì tốt."

Thiên Tình nhìn hắn hơi mỉm cười, chợt nghe bên tai có tiếng ác điểu kêu to, vì thế nhíu mày nhìn ra vách núi bên ngoài.

Bất Lạc Hung Diên miệng dài răng nhọn, toàn thân đen nhánh, bộ dạng xấu xí.

Nhưng tiếng kêu lại uyển chuyển du dương, có thể so với tiên nhạc.

Thiên Tình ngưng thần lắng nghe, trong lòng lại là cảm giác quái dị này, không thoát ra được.

Đỉnh núi Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Ngoài các, có hai tiên đồng thấp bé dùng tơ hồng vấn tóc, tay cầm phất trần, lau chà thềm đá bạch ngọc.

Hai người sắc mặt trắng nõn, ghé vào cùng nhau, không tiếng động vui cười.

Tiên đồng mặt đối mặt, nhìn như đang ở nói chuyện, nhưng lại không phát ra một chút tiếng động nào.

Có lẻ nhị vị tiên đồng e sợ quấy rầy thượng nhân, liền dùng truyền âm chi thuật, không tiếng động nói chuyện với nhau.

Đang nói chuyện hang sau, chợt nghe một người khác truyền âm từ nơi xa vọng đến:

"Giỏi nha! Thanh Phong, Minh Nguyệt, hai người các ngươi dám lười biếng ở đây, không sợ tiên quân trách cứ, phạt các ngươi đi Tọa Vong Phong diện bích sao?"

Nhị vị tiên đồng gọi là Thanh Phong Minh Nguyệt nghe vậy cả kinh, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người sau đang tới, liền thả lỏng.

Thanh Phong nói: "Sương Diệp, đừng tới hù dọa bọn ta nữa.

Mấy ngày gần đây tâm tình tiên quân rất tốt, không có nhàn tới trách phạt hai người chúng ta đâu."

Tiên đồng Sương Diệp đại hỉ, nói: "Lời đồn này là sự thật? Tiên quân......!Tiên quân quả thật đã tính ra......"

Nói rồi, âm thaanh bỗng nghẹn ngào, trong mắt hàm nhiệt lệ, nhất thời không nói nên lời.

Sương Diệp vừa rồi mặt cười tủm tỉm, bỗng nhiên rơi lệ, cảm xúc biến hóa như xem kịch, nếu là người khác thấy được, khẳng định là không thể lý giải, nhưng mà Thanh Phong, Minh Nguyệt lại hiểu rõ, lần lượt nắm lấy tay Sương Diệp, truyền âm nói với Sương Diệp đang không nói nên nói.

"Đúng vậy! Tiên quân đã tính ra rồi, Tiểu tiên chủ đang ở nhân thế, chưa tới một tháng, liền có thể tìm về làm chủ Chính Dương Tiên Tông!"

Đôi tay Sương Diệp run rẩy, hai hàng nước mắt cuồn cuộn mà chảy xuống.

Thanh Phong, Minh Nguyệt là thủ các tiên đồng của Phượng Chiêu Minh tiên quân, có bổn phận chăm sóc Tiểu tiên chủ.

Nhưng năm đó nghiệt long tác loạn, tiên chủ ngã xuống, chỉ còn lại một nhi tử, nay không biết rõ tung tích.

Mười mấy năm qua, đối với tiên nhân mà nói, bất quá chỉ trong chớp mắt.

Nhưng với Sương Diệp, lại lâu vô cùng.

Hắn nghẹn ngào hai lần, hỏi: "Tiên quân có từng nói với hai người các ngươi nhắc tới tiểu công gia sao? Hắn thân thể tốt không? Hắn một mình bên ngoài......!Có......!Có bị ủy khuất không?"

Thanh Phong, Minh Nguyệt nhìn hắn mỉm cười, không tiếng động lắc đầu.

Trong lòng đều rõ, tiểu công gia từ nhỏ phải ở bên ngoài, so với dưỡng trong Chính Dương Tiên Tông, làm sao có thể không chịu ủy khuất.

Nếu đã như thế, vậy thì đợi hắn trở về, chắc chắn sẽ huy động nhân lực toàn tông.

dốc sức đền bù.

Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Trong nội các, có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tao nhã ngồi xếp bằng trên ngọc đài, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn người mặc hồng bạch nhị sắc khoan bào hoãn mang, lông mày có màu đỏ thắm, giống như nửa mặt của cá âm dương.

Nam tử kia tay phải thủ Trấn Tà quyết, biểu tình nhìn như bình tĩnh, nhưng thần thức lại như muốn xâm nhập luyện ngục vô biên.

Nhương Tà Các yên tĩnh không tiếng động, nhưng bên tai nam tử lại có hàng tỉ u linh kêu khóc, ngăn cản tiên quân thi triển tiên thuật.

Y phục Phượng Chiêu Minh không gió tự động, hắn nhíu mày, phân biệt những tạp âm lẫn lộn vào nhau.

Trong đầu hiện lên vô số mảnh nhỏ thời gian.

Từ lần đầu tiên bắt đầu tính toán, Phượng Chiêu Minh không ngừng thôi miên bản thân, cứ như liên tục đã 23 ngày.

Khóe miệng hắn tràn ra một ít máu, tiên quân biết được, nếu lại dừng, chỉ sợ tiên lực lập tức khô kiệt.

Nhưng mà mấy ngày nay, trừ việc biết không lâu có thể nghênh đón Tiểu tiên chủ trở về, hắn không thể tính ra bất cứ tin tức hữu dụng nào nữa.

Hắn không cam lòng dừng lại như vậy.

Không biết qua bao lâu, Phượng Chiêu Minh thu hồi tiên thuật, thình lình mở to đôi mắt, trong mắt ánh tinh quang lưu chuyển.

Hắn ho nhẹ một tiếng, tay phải với tới bút, trên giấy chậm rãi viết một chứ.

—— Tình.

Khi Phượng Chiêu Minh suy tính, mỗi ngày nghe được 129.600 chữ.

23 ngày này, ngày ngày lắng nghe, ngày ngày suy tính.

Một chữ tình này, là Phượng Chiêu Minh từ duy nhất hắn nghe được quá hai lần.

Nhưng mà tiên quân cũng không xác định, từ này cùng Tiểu tiên chủ rốt cuộc có quan hệ gì.

Phượng Chiêu Minh viết xong từ này, lẳng lặng nhìn trong chốc lát.

Rồi sau đó đứng lên, đẩy ra cửa các ra, bước ra ngoài..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra