Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly

Chương 82: Đàm phán dưới bầu không khí hữu nghị (1+2)


Minh Ất chân nhân đi đến bên ngoài phòng Bạch Bạch, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong một đen một trắng, hai tiểu động vật ngủ chung một chỗ. Hai cái thân thể nho nhỏ hô hấp theo quy luật khi lên khi xuống, dường như ngủ đã sâu, khiến trong lòng hắn an tâm một chút.

Nghĩ đến Bạch Bạch tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, lương thiện như vậy, bỗng nhiên chứng kiến ba người ở trước mặt mình trọng thương đổ máu, chắc hẳn cảm thấy rất kinh hãi. Vì vậy Minh Ất chân nhân cũng không có ý đánh thức nàng dậy để hỏi han, thế nên ngoắc gọi Vân Hư trở lại thiên điện cẩn thận hỏi rành mạch chuyện hôm nay từ đầu tới cuối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Vân Hư nhớ tới Quỳnh Nguyệt tiên tử đã dùng thư giả lừa gạt bọn họ xuất môn, nên vội vàng trở về phòng tìm kiếm, đưa tới trước mặt cho Minh Ất. Minh Ất chân nhân mở phong thư ra, phát hiện giấy viết thư rỗng tuếch, một chữ đều không có.

Vân Hư sợ khiếp vía, liền nói:

"Thế này là thế nào?!" Hai tay run run lấy ra tờ giấy kia, lật lên lật xuống hai lần, quả thực trống hơ trống hoác, không có một chữ.

"Các nàng ấy không hề ngu ngốc, đã có ý định lừa các ngươi đi ra ngoài, lập bẫy chặn giết, sao có thể lưu lại vật chứng trên tay ngươi?" Minh Ất nhìn lá thư này, thản nhiên cười cười, trong mắt không hề có nửa phần vui vẻ .

Vân Hư tức giận nói:

"Cũng tại con thật ngu ngốc, không nghĩ tới các nàng sẽ phù phép trên giấy, hiện tại ngay cả chứng cớ cũng không có, nếu không có thể cắn ngược lại các nàng một cái…… đều là do con ngu ngốc!"

Minh Ất chân nhân hình như nửa điểm cũng không khẩn trương, ngẩng đầu nói với Vân Hư:

"Ngươi có trí nhớ tốt, có thể nhớ hôm qua trên thư viết gì không?"

Vân Hư lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng một lần, nói một cách khẳng định:

"Nhớ rõ!" Hắn có biệt tài nếu đã nhìn qua cái gì là nhất định sẽ không quên, trong Thanh Lương Quan hầu như người nào cũng biết.

"Tốt lắm, ngươi nói một lần cho ta xem ."

Minh Ất chân nhân biết rõ sự tình, nội trong một hai ngày tới, người của Thiên đế tất nhiên sẽ tìm tới cửa, cho nên nhất thời phải chuẩn bị. Nói thật, Thanh Lương Quan cũng không sợ Thiên đình, nhưng là cố gắng để bản thân luôn ở bên có lý, như vậy rất nhiều chuyện có thể giải quyết đơn giản, hơn nữa giải trừ hậu hoạ.

Bạch Bạch một đêm gặp ác mộng liên tục, nhất thời mơ tới Quỳnh Nguyệt tiên tử bị cụt tay, rồi mơ tới ngày đó hai nữ xà yêu bị chém đầu, nên buổi sáng tỉnh dậy có chút mệt mỏi, uể oải tinh thần. Ngược lại, tiểu Hắc cực kỳ hưng phấn, đáng tiếc thương thế của nó chưa lành, hoạt động có chút bất tiện, nếu không nó phải hoa chân múa tay vui sướng, nhảy lên nhảy xuống sung sướng một phen.

"Ngày hôm qua thực vui sướng, nhìn hai ả xấu nữ nhân bay rớt ra ngoài, lại bị thổ huyết còn thêm bị rìu chém đứt tay chân, đáng đời! Ha ha ha! A ô…… Meo meo ô!" Tiểu Hắc cười quá lớn tiếng, động đến thương thế, nhịn đau không được kêu lên một tiếng.

"Đổ máu thật là khủng khiếp!" Bạch Bạch nhớ tới lòng còn sợ hãi.

"Ngươi yên tâm đi! Các nàng là tiên nhân, chỉ cần không bị chặt đầu, các bộ phận khác còn có thể mọc lại, so với con gián còn kiên cường hơn."

"Thật không? Làm tiên nhân tốt như vậy a! Khó trách Phụ thân mụ mụ muốn cho ta thành tiên……" Bạch Bạch nghĩ đến bản thân đã bỏ lỡ cơ hội thành tiên, trong lòng liền buồn bực.

"Có Minh Ất chân nhân là sư phụ của ngươi, chỉ cần ngươi tu luyện chăm chỉ, sớm muộn gì cũng thành tiên!" Tiểu Hắc nói vậy có chút chua xót, nó ở Thanh Lương Quan chờ đợi đã hai, ba trăm năm, cũng không thể trở thành đệ tử của Minh Ất chân nhân, hồ ly ngốc nghếch này thật tốt số!

Một mèo, một cáo đang nói chuyện, Vân Hư một tay bưng khay, một tay đẩy cửa, tiến đến nói:

"Bạch Bạch, ngươi đã tỉnh? Vừa vặn, sư phụ đã trở lại, đang muốn tìm ngươi hỏi chuyện."

Vừa nói vừa đem khay đặt trước mặt tiểu Hắc, ý bảo nó đem chén thuốc trong khay uống bằng hết.

"Sư phụ đã trở lại?!" Bạch Bạch vui vẻ nhảy vào lòng Vân Hư. Sư phụ đã trở lại, đám người xấu cũng không dám lại đến khi dễ bọn họ!

Vân Hư vừa cười vừa vuốt ve nàng, trong gian phòng của Bạch Bạch bình thường cửa sổ đều là mở rộng, căn phòng sáng ngời dưới ánh mặt trời, Vân Hư đột nhiên cảm giác được ánh mắt thần quang của Bạch Bạch, rõ ràng chỉ có người tu đạo pháp lực cao thâm mới có được thần thái như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Minh Ất chân nhân ở đại sảnh nhìn thấy Bạch Bạch, cũng phát hiện điểm dị thường của nàng, duỗi tay ôm nàng đến trước mặt, dựa theo phương pháp mấy ngày qua mà đả thông kinh mạch cho nàng. Khi pháp lực vừa mới xâm nhập vào thân thể của nàng, liền cảm giác được chân nguyên trong kinh mạch Bạch Bạch dư thừa, dường như giống tiên nhân đã tu luyện ba ngàn năm!

Vẻ mặt Minh Ất chân nhân nghiêm trọng, từng chút từng chút vận pháp lực, dựa theo kinh mạch toàn thân của Bạch Bạch, cẩn thận dò xét ranh giới hư ảo trong cơ thể nàng, phát hiện bên trong còn dư rất ít dược lực, hơn nữa chỗ dược lực này dường như có tính chất gần giống công pháp Bạch Bạch tu luyện hàng ngày, hơi dẫn đường thêm chút là có thể để nàng sử dụng, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Hắn chẳng qua mới rời đi ba, bốn ngày, làm sao thân thể của Bạch Bạch lại thay đổi hoàn toàn như vậy?!

Vân Hư nhìn thần sắc sư phụ càng lúc càng nghiêm trọng, cho rằng bệnh tình Bạch Bạch chuyển biến xấu, lo lắng đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, lại không dám tùy ý mở miệng quấy rầy sư phụ, chỉ hận mình không thể thay thế tiểu sư muội gánh chịu sự đau đớn này.

Minh Ất chân nhân chậm rãi thu hồi tạy trên người Bạch Bạch, trầm giọng hỏi:

"Bạch Bạch, ngươi thành thật trả lời sư phụ, mấy ngày gần đây, có từng gặp qua người nào, lại hoặc nếm qua cái gì kỳ quái không?"

Bạch Bạch ngỡ ngàng lắc đầu:

"Bạch Bạch rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ở trong Thanh Lương Quan luyện công…… Có phải là Bạch Bạch luyện sai rồi không?"

Minh Ất chân nhân đột nhiên nghĩ đến chính mình cho Bạch Bạch ăn đan dược, lại hỏi Vân Hư:

"Đan dược kia cho Bạch Bạch ăn lúc nào?"

Vân Hư nói:

"Là ngày sư phụ đi, ngày ấy liền cho tiểu sư muội ăn, ngoài ra bắt đầu từ ngày đó còn cho tiểu sư muội tu luyện công pháp. Sau đó mỗi ngày đồ nhi đều điều dưỡng mát xa cho sư muội, ngoại trừ kinh mạch căn cơ khôi phục tốc độ cực nhanh, còn lại cũng không phát hiện có gì không ổn."

Minh Ất nhíu mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ là viên đan dược mẫu thân lưu lại kia thật sự là ngoại trừ cường kiện kinh mạch ra, còn có tác dụng dung hợp công lực? Dù sao đan dược chỉ có một viên, ngoại trừ Bạch Bạch, chưa có người nào thử qua công hiệu như thế nào…

Minh Ất từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy có gì đó quan trọng bị bản thân xem nhẹ, nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì, Vân Hư đã được mình nghiêm lệnh sẽ không dò xét ranh giới hư ảo Bạch Bạch, mà trước đây mỗi ngày Bạch Bạch đều là do mình chiếu cố, xảy ra vấn đề trong khoảng thời gian mình đi vắng, vì vậy lại hỏi Bạch Bạch:

"Ngươi nghĩ lại cẩn thận, mấy ngày nay sư phụ vắng mặt, có phát sinh sự tình đặc biệt gì hay không?"

Bạch Bạch há to miệng thở dốc, đột nhiên nghĩ đến ngày đó, âm thanh kỳ bí ban đêm, cùng con sâu nhỏ cắn nàng một nhát khiến nàng đông cứng, do đó vội vàng đem sự tình kể lại một lần.

Vân Hư vừa nghe, khẩn trương nói:

"Bạch Bạch, phát sinh chuyện như vậy, sao ngươi không nói với sư huynh, con sâu màu xanh nhất định là Hàn Huyết Tích. Bình thường tiên nhân nếu bị nó cắn, đều toàn thân lạnh cứng, còn người trần thì e mạng nhỏ cũng khó giữ!" Hắn vừa nói vừa muốn ôm lấy xem thương thế của Bạch Bạch.

"Bạch Bạch hiện nay vẫn khỏe mạnh, ngươi gấp cái gì?" Minh Ất chân nhân không biết nên cười hay là nên giận, bình thường tiểu đồ đệ trầm tĩnh là thế, đụng phải chuyện của Bạch Bạch lại xúc động thành như vậy?

Vân Hư cũng tỉnh ngộ thấy bản thân có chút khẩn trương, ngượng ngùng mà thu hồi tay.

Tuy rằng không rõ tại sao Bạch Bạch bị Hàn Huyết tích cắn, một chút chuyện này đều không biết, nhưng lúc này thấy thần sắc sư phụ buông lỏng, hẳn là chuyện tốt.

Hàn Huyết Tích cắn Bạch Bạch một nhát, chỉ sợ vừa vặn kích thích dược lực trong ranh giới hư ảo tiết ra ngoài, dựa vào thuyết pháp của Vân Hư, cũng may mắn Bạch Bạch kỳ ngộ, pháp lực tiến nhanh, nếu không lúc ba người Quỳnh Nguyệt tiên tử bao vây tấn công, chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma, đến lúc đó cho dù trừng trị bọn Quỳnh Nguyệt tiên tử, cũng không cách nào trả lại cho vợ chồng Bạch Nguyên Tùng một nữ nhi.

Tuy nhiên Minh Ất chân nhân cảm thấy sự tình trên người Bạch Bạch rất có chút ít quỷ dị, nhưng là kết quả như thế, cũng tính là chuyện tốt. Vì vậy ngẩng đầu đối Vân Hư nói:

"Bạch Bạch được kỳ ngộ, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, ngươi làm sư huynh phải cố gắng nhiều hơn, nếu không sẽ không bằng tiểu sư muội."

"Cái gì?!" Vân Hư đầu đầy dấu chấm hỏi, Bạch Bạch cũng tỏ vẻ mặt khó hiểu.

Minh Ất chân nhân mỉm cười nói:

"Bạch Bạch ngươi chẳng những căn cơ khôi phục, pháp lực so với trước kia tiến triển rất nhiều, chỉ cần Thiên đế cho phép, lúc nào cũng có thể vào danh sách thần tiên, trở thành tiên nhân."

"Thật sao?!" Bạch Bạch cảm thấy vận khí như vậy quá tốt, tới quá đột nhiên, quá mức mộng ảo, quả thực làm cho người khác khó có thể tin, vừa mới tu luyện mấy trăm năm, hiện giờ nàng biết pháp lực đã khôi phục, so với trước kia còn mạnh hơn?

Vân Hư thấy Bạch Bạch rất cao hứng, nhưng nghĩ lại thì lại trở nên lo lắng:

"Quỳnh Nguyệt tiên tử bởi Bạch Bạch mà bị thương, nàng ta là ái nữ của Thiên đế , Thiên đế làm sao chịu cho Bạch Bạch thành tiên?"

Bạch Bạch sững sờ, sợ hãi nói:

"Quỳnh Nguyệt tiên tử…… Nàng, nàng là bị muội đả thương?"

"Bạch Bạch đừng sợ, là nàng ta gieo gió gặt bão, muội chẳng qua là tự vệ mà thôi!" Vân Hư không nhẫn tâm khiến Bạch Bạch tự trách, vội vàng thay nàng giải thích.

Minh Ất chân nhân liếc mắt Vân Hư, nghiêm mặt nói:

"Bạch Bạch tuy là pháp lực tiến bộ rõ ràng nhưng còn không hiểu được cách vận dụng, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu không được dạy bảo tốt, sau này dễ dàng gây tai hoạ. Lần này là người không biết không có tội, lần sau nếu là như thế, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba, ngươi thân là sư huynh đã không thèm khuyên bảo, còn có ý dung túng, phải chăng những điều sư phụ ngày xưa dạy bảo ngươi đều là gió thoảng bên tai?"

Vân Hư khó bị sư phụ nghiêm dạy như vậy, lập tức cúi đầu nhận sai.

Bạch Bạch kẹp giữa hai thầy trò bọn họ, vẻ mặt vô tội hết nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, nghĩ muốn thay Vân Hư cầu tình, lại sợ làm sư phụ tức giận.

Với bộ dạng này, ai có thể trách cứ nàng? Huống chi nàng vừa trải qua kinh hãi không ít.

Minh Ất chân nhân nghĩ còn có nhiều sự tình phải xử lý, liền để cho Vân Hư mang Bạch Bạch về.

Đến lúc chiều, Thái Bạch kim tinh cùng bốn người đã tìm tới cửa, Minh Ất chân nhân thoải mái phân phó đồng tử đưa bọn họ dẫn vào gặp ở chính sảnh.

Cự Uy Tinh Quân, cùng vợ chồng Thiên Lôi Điện Mẫu vừa thấy Minh Ất chân nhân tựu giống như fan thấy thần tượng bình thường (lời tác giả, ta không có nói quá), chỉ hận không có giấy bút xông lên phía trước xin thần tượng kí tên. Thái Bạch kim tinh là phụng mệnh Thiên đế tới trách mắng sau đó thảo luận chuyện nhân tình, mắt thấy đồng bọn đối với Minh Ất chân nhân từ tốn như nước, một chút cũng không thay ông dẫn vào chuyện chính, đành phải ho khan hai tiếng, không nể mặt nói:

"Nghe đại danh Thanh Lương Quan đã lâu, cũng biết đệ tử của Thanh Lương Quan trong tam giới cũng được tôn sùng không ít, nghe nói vài ngày trước đó có thu nhận thêm một đồ đệ mới……"

Minh Ất chân nhân thái độ vô cùng khiêm tốn:

"Người lão tinh quân nói chính là Bạch Bạch? Nàng tuổi trẻ kiến thức nông cạn, để cho các vị tiền bối chỉ giáo một lần cũng tốt." Phất phất tay đối đạo đồng Huyền Thư bên cạnh, nói:

"Đi gọi Bạch Bạch tới thỉnh an các vị tiền bối."

Thiên Lôi Điện Mẫu chờ mặc dù có chút ghét bỏ Thái Bạch kim tinh quá nôn nóng, nhưng cũng muốn xem vị "anh hùng thiếu niên"", người "tay vung lên" một phát đã đánh hai vị công chúa nhà mình cùng võ sĩ giáp vàng bay ra ngoài, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly