Dữ Đạo Hữu Duyên

Chương 9: Hoài dương tà lâm (1), đất trời biến chuyển


Đường nhỏ sâu thẳm, giữa núi rừng lại có chim chóc hót vang, loại chim này lông xám toàn thân, bộ dáng cũng bình thường.

Trương Nhược Trần không biết chúng tên gì.

Lần này tu vi của y đã tăng lên, đúng là đi nhanh được hơn rất nhiều, có điều y đi cả nửa ngày rồi vẫn không đến được thành Hoài Dương, thậm chí còn cách mấy chục dặm đường mới đến được thành Hoài Dương.

Thành Hoài Dương là nơi như thế nào?

Nghe sư phụ nói thành Hoài Dương là thành trì phồn hoa nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm lại đây, tấc đất tấc vàng, rực rỡ muôn màu, muôn hình vạn trạng.

Nghe Vương tiên sinh nói Hoài Dương là thành trì phồn hoa nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm lại đây, mỹ nữ như mây, yêu kiều diễm lệ, xinh đẹp tuyệt trần.

Có điều Trương Nhược Trần cũng không vội.

Bởi vì... Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời treo trên cao, ánh nắng cũng dịu hòa.

Nắng ấm gần tháng tư khiến không khí mát mẻ hơn, cảm thụ loại khí trời khác lạ này xong thì thấy đúng là rất thích hợp để đi ngủ.

Tốt nhất là nên đặt một cái ghế tựa dưới gốc đại thụ trong đình viện, an tĩnh chìm vào giấc ngủ say tại nơi đấy.

Tất nhiên người đang còn bận rộn, đường cũng đang còn dài, cái cách sống kiểu tây này Trương Nhược Trần chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi, còn phải đi tiếp nữa này.

"Tà đạo, dám thay trời đổi đất!"

Nhưng mà ngay lúc này thì trên thành Hoài Dương lại vang lên một tiếng hét đinh tai nhức óc như muốn đâm thẳng lên chín tầng mây, càn quét tám phương, còn mang theo uy thế vô biên, khắp cả đất trời trong chốc lát tối lại.

Loại tối này không phải tối đen đến nỗi đưa tay năm ngón cũng không thấy, mà là một loại bóng tối lờ mờ âm u, đất trời tựa hồ đã trở nên nhạt nhòa đi, mắt thường vẫn thấy rõ mọi thứ nhưng lại có cảm giác hít thở không thông tràn ngập trong tâm linh của mỗi người.

"Mẫu thân, con sợ..." Trong phủ Thân vương ở thành Hoài Dương có một nữ hài nhỏ đáng yêu đang ôm chặt lấy mẫu thân của mình, run lẩy bẩy cả lên, đối với sự chuyển trời trước mắt này thì nó theo bản năng cảm thấy e sợ.

"Đừng sợ đừng sợ, mẫu thân ở đây, mẫu thân luôn ở đây."

Một phu nhân xinh đẹp ôm chặt lấy nữ hài nhỏ kia rồi an ủi nó, phu nhân này thoạt nhìn thì tầm khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thân thể đầy đặn, thần thái cũng vẫn còn.

Trong lời nói của bà như đang cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh hơn, bà sợ đả động đến tâm linh hài tử của mình, nhưng thân thể lại không ngừng run rẩy được.

Bà vẫn nhớ rất rõ, ba mươi năm trước đã có một người quỷ dị giáng xuống phủ Thân vương.

Ngay sau lúc bà phái người đi giết nữ nhân Triệu Ngưng Sương kia.

Người quỷ dị kia đã đại sát bốn phương, giết chóc không ngừng khiến cả phủ Thân vương máu chảy thành sông, tối tăm không có ánh mặt trời, lúc đó bầu trời của cả Hoài Dương ngập tràn sắc máu đỏ, tựa như là một ngày máu vậy.

Phụ thân cùng ca ca của bà cũng đã chết.

Rốt cuộc vẫn nhờ lão Thân vương đã sắp nhập diệt (2) ra tay mới khó khăn lắm đánh lui hắn ta được.

Có điều lão Thân vương đã nhập diệt ngay lúc đó.

Nghe nói lúc ấy khắp cả Đại Đường đều nổi giận, ngay cả Hình bộ thượng thư Ngụy Vô Đạo cũng đích thân ra tay, đạp phá hư không đi đuổi giết mà cũng không thể bắt hắn ta về quy án được.

Ba ngày sau Ngụy Vô Đạo ngược lại lại mang thương tích trở về, sau khi quay về thì Ngụy Vô Đạo đến Thượng Thư tỉnh (3) trước rồi sau đó mới đến Ngự Thư phòng để báo cáo nhiệm vụ.

Sau đó cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Chẳng qua sau này người quỷ dị đó cũng bật âm vô tín, không còn xuất hiện ở nhân gian nên mọi người vốn cũng đã tự xem rằng người quỷ dị này sẽ không xuất hiện lần nữa.

Nhưng lại không ngờ hôm nay người kia lại xuất hiện.

Còn mang theo uy năng vô biên tới đây.

Là trời muốn diệt phủ Thân vương sao?

Cũng không hiểu phủ Thân vương đã chọc trúng người tàn ác này ở chỗ nào!

"Tà ma ngoại đạo, dám cả gan đụng vào phủ Thân vương ta, phải chết!"

Lúc này trong phủ Thân vương có một ánh đao màu vàng rạch phá bầu trời, sáng chói lóa mắt, lực lượng cực đoan sắc bén đã ngưng tụ thành ý đao tàn ác chẳng gì sánh kịp, ngay cả hư không đang mờ tối cũng bắt đầu rạn nứt.

Ánh đao này chính là của đương kim thế tử phủ Thân vương của Đại Đường - Lý Hạo.

Lý Hạo là một đại nhân vật có một không hai, dù phụ thân gã đã nhập diệt trong trận chiến kia nhưng gã lại tự dựa vào sức mình chống đỡ rất nhiều khiêu chiến khác, hơn nữa hai mươi năm trước đã đến phía bắc dùng một đao chém chết con Viêm long Hóa Linh cảnh thuộc long tộc ở Bắc Vực.

Quan thêm ba năm nữa Lý Hạo lại cùng thiên kiêu đạo môn Thanh Dương Tử quyết chiến trên không, xuất ra chiêu cuối cùng thắng hiểm, sau này đứng trên đỉnh cao của thế hệ thanh niên cùng lứa.

Vài chục năm nay gã chưa từng ra tay lần nào, thế mà bây giờ lại xuất thủ, vừa ra đã là một đao trảm trời, rung động lòng người.

"Hừ, có Lý thế tử ở đây, người quỷ dị kia chắc chắn sẽ phải đền tội."

Trong thành Hoài Dương có vô số người ngẩng đầu lên nhìn ánh đao xé không kia, ai cũng vững tin rằng Lý thế tử nhất định sẽ quét ngang hết thảy địch nhân như trước đây.

Ánh đao màu vàng chém cao đến mấy trăm trượng, có thể nói rằng quỷ thần cũng khó cản.

Mà người quỷ dị đứng trên mây kia lại chẳng chút hoang mang nào, hắn ta nâng tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống dưới, ánh mắt lãnh khốc, đôi con ngươi vô tình.

"Chí tà, cửu cực vô đạo!"

Có bàn tay bỗng áp xuống.

Có tà ý chí cao giáng thế.

Ngàn vạn luồng tà khí xám xịt trống rỗng bốc lên, tà khí mênh mông vô ngần, trong tích tắc ngưng tụ lại trên lòng bàn tay của người quỷ dị kia.

Sau đó lại chỉ trong chớp mắt bộc nổ ầm vang, thế mà lại hóa thành một bàn tay to lớn xám xịt che khuất cả bầu trời.

Dưới bàn tay đầy tà khí bức người này tựa hồ ngay cả cửu thiên thập đạo cũng phải cúi xuống trước hắn ta.

Ánh đao màu vàng đụng độ với bàn tay xám xịt, khiến bàn tay ấy hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau nó đã bị một chưởng lớn ấy đánh cho vỡ nát, hóa thành từng mảnh vụn vỡ như hạt mưa rồi tiêu tán trong đất trời.

Không chỉ con ngươi Lý Hạo co rút lại mà toàn bộ người trong thành Hoài Dương cũng không tránh khỏi lo lắng, bọn họ không dám chắc được.

Một chưởng này mà giáng xuống thì liệu thành Hoài Dương còn tồn tại nổi không?

Thái Thú (4) Hoài Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt thâm trầm, nắm chặt lại hai tay, móng tay bấu vào trong da thịt cũng chẳng hề hay biết.

Ông đang nghĩ nếu Lý thế tử thất bại thì thành Hoài Dương có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn này không?

Rốt cuộc mình có nên ra tay hay không?

Với sự việc ba mươi năm trước đại nhân Ngụy Vô Đạo mang trọng thương trở về thì thật ra ông đã loáng thoáng đoán được vài phần.

Kẻ đứng sau người quỷ dị này có thể là Tà Vương không?

Nhưng một mình Tà Vương cũng không thể khiến đại nhân Ngụy Vô Đạo bị thương nặng đến thế được.

Vậy còn kẻ nào khác? Là đại nhân vật trong Cửu U ra tay ư?

Không thì tại sao khắp cả Đại Đường đều im lặng.

Thái Thú Hoài Dương không dám nghĩ tiếp nữa, ông sợ tất cả chỉ là do mình tự dọa bản thân mà thôi.

Lắc lắc đầu, dùng tâm thần để cảm nhận toàn bộ bách tính trong thành Hoài Dương, ông thấy rằng linh hồn của toàn dân Hoài Dương lúc này đang run rẩy.

"..."

Ông thân là quan phụ mẫu lại để bách tính toàn thành hoảng sợ đến thế đúng là thất trách.

Trong tích tắc này thì tâm tư của Thái Thú Hoài Dương không biết đã chuyển bao nhiêu lần, cuối cùng lại bỗng cắn răng một cái, ánh mắt sắc lẹm, kiên định tín nhiệm như trước.

"Ngày xưa ta từng lập thệ, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ... Bây giờ ta không thể phạm đạo tâm nhân nghĩa được."

Ông là đệ tử nho môn, lúc đầu đã lập thề với các vị Nho thanh rằng muốn lấy dân làm nghĩa vụ của mình.

Tiến lên một bước, hét lên một tiếng thật dài, sau đó lại có một nhánh lớn màu mực xuất hiện sau lưng của Thái Thú, hạo nhiên (5) vô ngần, ngàn năm chẳng suy.

"Nho đạo chí thượng, một nét Xuân Thu đậm màu mực!"

Thái Thú khép tay thành kiếm, lấy đất trời làm giấy, dùng khí hạo nhiên làm bút, dùng ý hạo nhiên phụ trợ niệm, múa bút như rồng rắn, viết nên chí pháp đại nho.

Một dãy nho tự hơn trăm trượng, hạo nhiên vô ngần tiếp đón chưởng tay che trời kia, trong nháy mắt cả hai giao kích thì có ngàn cơn gió lốc bốc lên mạnh mẽ giữa đất trời.

May mà thành Hoài Dương có pháp trận hộ thành mới miễn cưỡng ngăn chặn được dư chấn lần này.

Mà Lý Hạo thấy Thái Thú Hoài Dương ra tay giúp đỡ cũng bắt đầu xuất hết chiêu át chủ ra.

"Võ đạo riêng ta, tám phương vô cực động càn khôn!"

Một đao ảnh tàn ác vô cùng to lớn bỗng ngưng thành thực thể sau lưng Lý Hạo, hai tay Lý Hạo nắm trường đao nâng lên quá đỉnh đầu, bổ xuống một cái vang ầm, đao ảnh to lớn kia bổ về phía người quỷ dị.

"Đại nghiệp thiên thu, viết thảo (6) là xong, trăm triều luân trải, một bức đã rõ!"

Thái Thú Hoài Dương lại ra tay lần nữa, ông cưỡng ép xuất khí hạo nhiên trong người ra, thi triển một trận pháp ông vẫn chưa hoàn thiện.

Một bức tranh lớn lại hiện ra sau lưng Thái Thú Hoài Dương, liếc nhìn qua thì thấy trong tranh có chim thú cỏ cây, có thương khách cùng tiểu thương... Cũng có cả vương triều thay đổi.

Người quỷ dị thấy hai luồng sức một võ một nho vô cùng mạnh mẽ đang sát phạt đánh tới thì trong mắt cũng trầm xuống, nhưng không hề lùi bước.

Nâng tay phải lên rồi từ từ nhắm mắt lại, sau đó ngay lúc đôi mắt đã khép thì tay phải bỗng đánh vào trán, toàn thân người quỷ dị kia run rẩy lên, khóe miệng còn có tơ máu chảy ra.

Trong nháy mắt phía trên bầu trời rộng lớn kia lại có một con mắt mở to ra, tròng mắt màu vàng óng, lạnh lẽo chẳng hề có tia nghĩa tình nào, cao cao tại thượng nhìn xuống hết thảy thế gian này.

Tâm linh của toàn bách tính thành Hoài Dương lúc này đều đã bị chấn động đến sợ hãi, không thể nói, không thể nghĩ, cũng không thể tưởng tượng được.

"Không!"

Sau đó, một luồng ánh sáng u ám xám xịt bắn ra từ trong con mắt kia, trong phút chốc lúc Lý Hạo chưa dám tin thì nó đã đánh tan hai đạo công kích của Lý Hạo cùng Thái Thủ Hoài Dương.

Đất trời kinh hãi, trong vòng mười dặm quanh phủ Thân vương đã mất hết sinh cơ, trong đó có cả một phu nhân xinh đẹp tay ôm chặt một cô bé nhỏ đáng yêu, trong lúc đang bỏ trốn thì đã tan thành khói bụi.

Ngay cả thế tử Lý Hạo kỳ tài ngút trời cũng nhập diệt ngay tại chỗ dưới một kích này.

Ngay lúc người quỷ dị kia lại dời con mắt chẳng chứa chút tình cảm nào nhìn về phía Thái Thú Hoài Dương đang trọng thương.

Thì một luồng kiếm khí hạo nhiên ở ngoại không chém đến phía người quỷ dị.

Lại có một bàn tay xé trời bắt lấy hắn ta.

...

***

(1) Tà lâm: nôm na ý chỉ sự trằn trọc khó khăn của các vị trưởng quan.

(2) nhập diệt: là cách gọi cái chết của những cao tăng, Phật Đà, thánh giả.

(3) tỉnh: là một cơ cấu hành chính thời xưa.

(4) Thái Thú: Là chức trưởng quan cao nhất trong một quận/thành thời xưa.

(5) hạo nhiên: cương chính phóng khoáng.

(6) viết thảo: là một lối viết Hán tự của Trung Quốc.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Dữ Đạo Hữu Duyên