Độc Lộ Tu Chân

Chương 14: Trấn Áp


Hàng vạn vạn con huyết văn, lít nha lít nhít, đang bay sau lưng Lưu Phong, tiếng kêu vang cả trăm dặm.

Ong! Ong!

Còn bên dưới tường thành, mọi người đang ngơ ngác vì chuyện này, nhưng chuyện này khiến cho họ cảm thấy nguy cơ của cái chết đang đến gần.

Nhưng sau tiếng nói của Lưu Phong, thì hàng vạn vạn huyết văn bắt đầu hàn lâm xuống, bắt đầu tàn sát những nơi chúng đi qua chỉ còn lại bụi bặm, thậm chí chúng còn sinh sản ra thêm thêm vô số con huyết văn, khiến tu sĩ trong thành khiếp sợ.

Còn Lưu Phong thì ngồi trên tường thành, ánh mắt dòm lên Trăng trên trời, không khỏi cười to nói: “Đêm nay vẫn còn rất dài.”

Sau đó, hắn liền đứng lên hai tay dang rộng, hít sâu một hơi, thanh trường kiếm từ đan điền hắn bay ra xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn liền cầm thanh trường kiếm lên, trước mặt hắn liền bắt đầu xuất hiện một lỗ hổng, hắn liền bước chân vào trong, lỗ hổng liền biến mất.

Ngay sau đó, một lỗ hổng mở ra bên cạnh di tích, từ bên trong Lưu Phong bước ra, hai mắt liền nheo lại nhìn về phía di tích bỗng dưng miệng hắn nhe ra, sát khí bắt đầu bộc phát.

Hắn liền duỗi ra song chỉ, thanh âm trầm thấp vang lên: “Huyết Dực Thủ Diệt Chỉ.”

Tay hắn liền xuất hiện một luồng Sát Lục Chi Khí, không gian quanh hắn bắt đầu có dấu hiệu vỡ nát.

Hắn liền chém ra một nhát, luồng huyết sát này khiến đại trận bảo vệ của di tích bị chém làm hai, đại trận liền tan rã mà luồng huyết sát này vẫn còn rất hung mãnh, liền bắt đầu va chạm với di tích.

Ầm! Ầm

Nhưng di tích giống như đậu phụ giống nhau, bị chém làm hai giống như đại trận vậy.

Trên không trung, Lưu Phong nhe răng cười nói: “Ngươi không cần phải ẩn nấp nữa.”

Nhưng không có một thanh âm nào trả lời lại, khiến hắn có chút bực.

Hắn liền nói thêm: “Nếu ngươi không chịu ra thì ta cũng sẽ đánh cho ngươi ra.”

Sau đó, hắn liền cầm lên thanh trường kiếm, bắt đầu chém liên hoàn vào di tích.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau một hồi, di tích liền tràn đầy vết chém, có vết sâu không thấy đáy, trên vết chém liền có hỗn độn chi khí bắt đầu ăn mòn.

Bỗng dưng, có một thanh âm gào thét, vang lên: “Ngươi, tên súc sinh này.”

Lệ quang trên mắt Lưu Phong bắt đầu nồng đậm lên, lưỡi bắt đầu liếm môi, cười nhạt nói: “Ngươi lão quái vật, chết lâu như vậy mà cũng còn ôm hy vọng trùng sinh, nhưng không may mắn cho ngươi là gặp phải ta.

Không biết, thần nguyên của Đại la tiên có hay không bổ dưỡng.”

Thanh âm kia, lại vang lên lần nữa: “Ngươi chỉ là hạ giới tu sĩ, làm sao có thể làm gì được ta.”

Còn bên kia, Lưu Phong lạnh lùng nói: “Chưa đánh mà ngươi đã tự tin, ta không làm gì được ngươi sao.”

Lưu Phong liền bộc phát hắc khí, luồn hắc khí liền xông phá thương khung, Lưu Phong bên trong luồn hắc khí, nhe răng cười nói: “Ngươi chỉ còn là một cái thần nguyên so với tàn hồn đều không tính làm gì, cho dù ngươi là đại la tiên còn sống thì ta cũng có thể trảm sát ngươi dễ dàng.”

Hắn liền giơ tay lên, một luồn hắc khí trộn lẫn sát khí xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau đó, liền biến mất.

Ác Ma Lĩnh Vực: Trảm Tiên Lĩnh Vực

Bầu trời trong vòng ngàn dặm, bắt đầu ngưng kết lại huyết khí bắt đầu cuồng cuộn dâng lên, bắt đầu tràn vào trong các vết chém của Lưu Phong lúc nãy.

Sau hơn nửa nén nhang, một luồn bạch quang phóng lên trên trời, phát ra tiếng sợ hãi: “Tại sao.. Tại sao lại có thể như vậy.”

Còn Lưu Phong lúc này, hắn liền đang nằm trên không trên miệng còn mang theo ý cười nồng đậm.

“Ngươi lúc đầu, không phải mạnh miệng lắm sao.”

Luồn bạch quang kia, liền sợ hãi lắp bắp nói: “Ngươi là ai?”

Lưu Phong liền nghiên đầu, lười biếng nói: “Người đã chết thì không cần phải biết nhiều.”

Sau một hồi, Huyết khí dâng lên nuốt chửng bạch quang, chỉ còn vang lên một tiếng “Khônggg” rồi im lặng.

Còn Lưu Phong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: “Một đại la nhỏ bé, mà dám ở trước mặt ta trang bức.”

Nhưng sau đó, lại liếm môi một lần, nhe răng cười nói: “Không biết bao nhiêu lâu, mới ăn được một bữa ngon như thế.”

Nhưng chưa cười được lâu thì có một đạo xiềng xích từ không gian trói Lưu Phong lại, một phiên ấn từ Viễn Ngoại truyền tống đến áp chế Lưu Phong xuống đất, một tiên linh lăng không xuất hiện, nhẹ nhàng nói: “Ta không ngờ ngươi lại không chết, mà lại hóa thân làm hắc khí, đu bám trên người hắn như vậy.”

Lưu Phong bên kia tức giận, hét lớn: “Không phải là do ngươi ban cho sao, năm đó không phải vì ngươi chém đứt đạo quả của ta, nghiền nát thân thể ta, lưu đày nguyên thần ta vào sa đọa lĩnh vực."

"Khiến cho ta bây giờ, quỷ không ra quỷ, ma không ra ma."

"Làm ta phải sống nhờ trên thân thể người khác.”

Tiên Linh bình tĩnh, nói: “Ma Quân Dạ Lam, nếu không phải khi đó ngươi tội ác ngập trời, thì ta có thể đem ngươi trảm sao."

"Nhưng ngươi bây giờ, cũng không biết hối cải là gì”.

Ta có thể, giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần hai.

Ma quân lập tức, hét lên: “Ngươi dám sao, nếu ngươi làm thế thì, ta cũng sẽ mang theo chủ nhân cơ thể này bồi táng theo.”

Tiên Linh hừ lạnh, hai tay đưa lên niệm: “Trảm Đạo Lĩnh Vực: Chắc Lọc.”

Trong cơ thể của Lưu Phong, hắc khí bắt đầu rút ra.

Sau hơn, nửa nén nhang.

Hắc khí đã được chắc lọc ra khỏi thân thể Lưu Phong, lở lửng trên không, không ngừng biến đổi.

Làn hắc khí, gào thét: “Sao có thể?”

Bên kia, tiên linh chuyển từ biểu cảm lạnh lùng, sang châm biếm, cười nói: “Dạ Lam ngươi đã quá ngây thơ, ngươi chưa từng nghe câu này hay sao."

"Kẻ đi săn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành, kẻ bị săn.”

Còn kẻ ngu ngốc, tự cao tự đại như ngươi, lúc nào cũng tìm đường chết.

Lúc trước, ta đã tha cho ngươi hai lần, không tính toán gì với ngươi.

Tiên linh sử dụng vẻ mặt trào phúng, nói: “Nhưng bây giờ thì khác, ngươi đã quá ba bận, nên ta chỉ còn cách thanh lọc ngươi.”

Không để, Ma Quân phải chờ lâu, tiên linh liền niệm:

“Đệ Nhị Lĩnh Vực: Thanh Lọc”.

Còn Ma Quân bên kia, đâu có ngồi đó chịu chết, hắn liền cấp tốc thu nhỏ hắc khí lao thẳng về phía Lưu Phong.

Nhưng đi được nửa đường, thì bắt đầu thấy cơ thể bắt đầu nhẹ rồi ý thức của hắn liền bị xóa đi.

Chỉ thấy trên không, có một luồn bạch khí đang trôi lở lửng.

Tiên Linh không khỏi cảm khái nói: “Tìm đường chết, vẫn chung quy là tìm đường chết.”

Ngay sau đó, luồn bạch khí đi đến bên tay hắn, liền bị hắn đè lên trên đó mấy quả thần văn.

Liền bắt đầu, lao vào trầm tư, sau đó, bừng tỉnh liền bay chầm chậm lại đến chỗ Lưu Phong.

Hắn giơ tay lên, linh khí bắt đầu tập hợp lại, tạo thành một chiếc bình, tiên linh liền nhét đạo bạch khí vào.

Bỏ chiếc bình xuống cạnh Lưu Phong, liền nói nhẹ: “Giải khai.”

Xiềng xích liền bắt đầu thu lại vào không gian, Phiên ấn cũng tiêu tan thành quang điểm.

Còn Tiên Linh thì, cười khổ: “Lần này chơi lớn, chắc ngủ mười năm tám năm, cũng khó có thể hồi phục a, nhắc mới nhớ, còn đám huyết văn kia, đúng là phiền phức, làm hại ta tốn nhiều thời gian như vậy.”

Sau đó, hắn lấy ra một tờ giấy, bắt đầu viết viết gì lên đó, sau một hồi liền nhét vào áo của Lưu Phong.

Hắn liền nói: “Tạm Bi...”

Chưa nói xong, thì một Thông đạo mở ra kéo hắn vào, biến mất không thấy.

Còn Lưu Phong, thì nằm ngủ giữa di tích bị tàn phá nặng nề.

Năm canh giờ sau, hắn mới mở mắt ra, thì thấy trời sáng, hắn liền ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, nửa ngày trời hắn mới hoàn hồn.

Xung quanh hắn toàn là phế tích, đã không nhìn ra hình dáng gì, trên vết tích vẫn còn hỗn độn khí ăn mòn không tiêu tán.

Điều khiến hắn hết hồn là, tại sao hắn lại nằm ở đây, và đây là đâu.

Hắn liền nhớ, hôm qua nhìn thấy bầu trời đỏ rực rồi không biết gì nữa, sáng dậy đã thấy mình nằm ở đây.

Lưu Phong liền phi hành ra khỏi mặt đất, đứng trên cao quang sát, hắn liền sém một chút liền không nhận ra đây là di tích, bởi vì bây giờ, di tích bị tàn phá đến mức không ra hình dáng.

Sau đó, hắn liền thấy một cái bình nằm ở dưới đất, không khỏi nhả ra tinh thần lực cầm cái bình lên, khi dò xét bên trong chỉ có một đoàn khí trắng, khiến hắn không hiểu thấu.

Hắn liền lắc lắc đầu bay đi, hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía xa.

Khi hắn vừa đi, thì có một đám nhỏ khói đen bốc lên, sau đó biến mất.

Sau nửa nén nhang hắn đã về tới gian nhà trúc, nhưng vừa về, hắn lại chỉ thấy một hoảng đất trống rộng hơn trăm trượng, xung quanh là một mảnh cháy đen.

Không khỏi nổi lên, lo lắng cho hai người Bạch Linh, đến hắn cũng không đoán được là đêm đó lại đến sớm hơn hắn dụ đoán rất nhiều.

Hắn đang suy nghĩ gì đó, thì có một luồng hương thơm bay đến, khiến hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, thì thấy Bạch Linh đang đứng đó, trên tay còn bồng theo con gái nuôi của hắn.

Nhưng trong mắt nàng, liền ẩn ẩn mang theo một cỗ khí tức, đề phòng hắn.

Không khỏi, khiến hắn cười khan, trả lời: “Đêm qua, ta có làm các ngươi bị thương không.”

Nàng phía bên kia lắc đầu, khiến hắn không khỏi thở phào, hắn bắt đầu giải thích.

“Vả là, mỗi ba mươi năm ta lại bị như vậy, bởi vì lúc trước tu môn công pháp này thì bị người ám toán khiến công pháp của ta bị thiếu hụt, đại đạo bị khuyết đi một phần, nên mới dẫn đến tình trạng như vậy a.”

Nhưng mấy lần trước đây, không có như thế nguy hiểm a, đây là lần thứ ba mà luồng hắc khí kia xuất hiện, nhưng khi hắn kiểm tra lại không thể cảm ứng được luồng hắc khí ấy.

Khiến lão Lưu nhà ta, không khỏi đau não không thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Độc Lộ Tu Chân