Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 99: 99: Câu Kéo


Nhị lão nhìn đến bất giác loá mắt, cảm xúc trước đó chẳng qua một chút tự tôn Đại Sư danh vị, bỗng dưng xuất hiện một kẻ ngoại hình không hợp lý, lời lẽ quá mức trong lĩnh vực có thể chấp nhận.

Bọn hắn ít nhiều cũng lão niên bôn tẩu, dăm ba người trẻ nói hay hơn làm đã gặp gỡ đến nhàm mắt.

Ức chế nhất thời không tính là chèn ép người tài.

Mọi tâm tư bàn ra vụt tắt, Uông lão chộp lấy Kim Đao vuốt ve, gật gù thẩm định kèm tán dương:

- Đao dài ba thước, bản rộng năm thốn, cân lượng vừa tay tăng lực công sát, Ngân Khí thượng phẩm không khuyết một li.

- Đúng là Bảo Khí hiếm thấy, ta muốn tham lam sở hữu.

Hải lão chăm chú món kia, phấn khởi reo lên:

- Món phòng hộ này là Nội Giáp! Nội Giáp có độ co giãn ai cũng dùng được..

ta muốn mua nó.

Nhị lão tít mắt say mê, bất chợt đồng dạng giật mình nhớ ra điều gì, ú ớ nhìn qua Hoành Lĩnh tựa như muốn xác thực hai vật này đích thị Hàn Phi rèn.

Hoành Lĩnh không lạ ý tứ nọ, cười nhẹ gật đầu.

Nhị lão chấn động ngã bổ ra ghế, mấp mấy đôi môi không nói thành lời.

Điều bọn hắn nghĩ là kĩ nghệ quá vượt trội khiến bất ngờ dồn dập khó thông.

Hàn Phi vờ lớ ngớ:

- Ồ, hai vị xúc động đến vậy là ý gì!

Vừa nói vừa đánh mắt lườm qua Hoành Lĩnh một lượt.

Hoành Lĩnh nhảy dựng, run nhẹ tự biết thái độ kia là quở trách chính mình không tinh tế ngay từ đầu.

Bần rần chột dạ, Y hắng giọng phá vỡ không khí khó xử, mắt lại không nhìn trực diện ai, thái độ lãng tránh trách nhiệm, ngữ điệu có phần vội vã:

- Uông Đại Sư, Hải Đại Sư..

Hai món đồ này do Hàn Đại Sư vừa luyện.

- Hai vị có điều chưa biết, Lão Sư của vị nhân tài mới nổi trong Luyện Khí Các ta cũng là Hàn Đại Sư đây.

Ngắn gọn hai câu hắn vờ như xung quanh là tiên cảnh an bình, bước ra ngắm ngía hai món bảo khí không dám quan tâm đến ai.

Hoành Cát Lân kinh hoảng ngã ngửa ra sàn, miệng há mắt trợn ruột gan lạnh toát.

Nhị lão xấu hổ lưỡi như lọt vào cổ họng càng lúc càng sâu, Hoành Cát Lân lo được lo mất run giọng hỏi:

- Gia gia lời này là thật?

Hoành Lĩnh đang núp mình nghe gọi đến tức giận quay qua mắng:

- Tiểu tử hư đốn, ngươi còn dám nói, không mau tạ lỗi với Đại Sư!

Hoành Cát Lân thẳng lưng đứng dậy, hướng đến bày ra hối lỗi, chưa kịp nói gì.

Hàn Phi chặn tay:

- Người chưa biết, không tính thành tội.

Việc Các Chủ nhờ đã xong, ta còn bận nơi khác, lúc này phải đi rồi.

Buông xuống vò rượu, quay lưng đi.

Hoành Lĩnh trước một cái chớp mắt dặn lòng cố thủ một bên không xen vào cục diện nọ, cho đám người thượng khách tự dàn xếp tâm lý với nhau.

Hắn thân chủ nhà mặt mũi cần nhất là phải sạch, không thiên vị bất cứ bên nào.

Lúc này nhận thấy đối phương chủ động tạm gạt qua oán vặt, dời gót.

Nhất thời lo mình thiếu lễ, vội đến dâng ra phần chi phí tài nguyên, mượn cảnh tỉ tê thêm đôi lời.

Nhị lão tâm trí co lại nhận ra bản thân sai sót cư xử không phải, hiện tại không thấp điệu chữa trị mối liên kết về sau dễ gì gặp lại, Hải lão chủ động mềm lời:

- Hàn Đại Sư, là ta không có mắt đã ngạo mạn xúc phạm ngươi!

Uông lão càng thấy tự trách, ngữ khí buồn khổ:

- Ta nhìn bề ngoài, ếch ngồi đáy giếng, thật đáng xấu hổ!

Hoành Cát Lân mạnh dạn bán quỳ ôm quyền, mếu máo:

- Đại Sư, ta đồng dạng mắt mù.

Đem tầm nhìn hẹp xét đoán điểm cao sơn.

Xong một câu ngữ điệu chuyển sang gào khóc:

- Đại Sư, ngươi hãy dùng một chưởng mà đánh ta cho hạ giận.

Nhị lão lẫn Hoành Lĩnh hơi sững người trước thái độ kia, bình thường Y có phần sốc nổi cũng không tính là yếu mềm, xem ra thật cảm thấy áy náy.

Ba người lắc đầu thở dài.

Hoành Cát Lân trong dạ ngẫm nghĩ:

“Vị Đại Sư này kĩ nghệ quá cao, đến hai người Thượng Khách đồng thời tám phần thấp điệu.

Ta không chân thành nhận lỗi e là xấu mặt gia gia.”

Hàn Phi thấu tỏ ý vị của bọn hắn:

“Ách..

không lẽ cho là ta nói suông, ghi hận bỏ vào trong lòng sau này tính.

Cũng khó tránh hàng Danh Sư thứ bọn hắn trọng nhất là mặt mũi, tài phú thập phương đến cũng nhìn trọng lượng mặt mũi kia mà kí gửi.

Ta lại không nằm lẫn trong đám người đó, một chút tiểu tiết thường gặp, đáng trách..

trách trăm năm e chưa đủ.”

Hắn cũng thở phù một hơi, lắc đầu xác thực lại lần nữa cho đám người nọ yên tâm, không quên chỉnh ngữ độ khéo phù hợp tình huống, hiền lương nói:

- Hoành công tử quá lời rồi, hai vị Đại Sư võ giả không đấu không quen biết, hiểu lầm trước đó bỏ qua đi.

Ba người nọ nhận diện yên ổn đứng gọn sang một bên, thành kính thêm một khấu đầu khép lễ.

Hàn Phi thu tài nguyên từ chỗ Hoành Lĩnh, bộ dáng tựa xắp rời đi thật, kèm lời nhắc thêm:

- Trước đó ra hai điều kiện, điều thứ hai muốn việc ta đến Luyện Khí Các không rò rỉ ra ngoài.

Hoành Lĩnh hơi bất ngờ vẫn gật cười hứa hẹn:

- Cẩn tuân Đại Sư!

Nhị lão thì thầm:

- Ngươi xem Hàn Đại Sư khí độ cao nhân, chỉ lo thiên hạ biết quá nhiều về mình.

Hải lão thu liễm động tác tự tại, hướng Hoành Lĩnh rỉ rả:

- Các Chủ bên này còn hai phần tài liệu, hay nhờ Hàn Đại Sư chiếu cố luôn, kì thật bọn ta kĩ nghệ thấp kém thời lượng không có nửa tháng khó lòng hoàn thành tỉ lệ thượng phẩm cũng không chắc năm phần đạt được.

Hoành Lĩnh vẻ mặt khó xử.

Cũng may Hàn Phi xua tay từ chối:

- Tại hạ thật sự có việc bận, hiểu rõ tấm lòng hai vị với Các Chủ, ta lại thấy nên để hai vị tự luyện tiện thể nâng cao kĩ nghệ bản thân.

Nhị lão khẽ nhìn nhau, chợt tinh ý nghĩ đến điều gì, đồng thanh nửa lời cảm kích:

- Đa tạ Đại Sư cho bọn ta cơ hội!

Hoành Lĩnh chú tâm suy nghĩ liền thấu:

“Đây là bảo hai vị kia cứ luyện, khó hiểu chỗ nào hỏi đến, hắn sẵn sàng chỉ ra thủ pháp.”

Lời niềm nở chúc mừng lại vờ như vô tư lỡ miệng:

- Hàn Đại Sư còn Hồng Gia kia thì sao? Nếu ngươi muốn Luyện Khí Các ta sẽ trở mặt tám phần!

Nhị lão nghe ra tình huống liên kết, khẩn trương nắm bắt.

Hải Lão mở đường từ chỗ Hoành Lĩnh:

- Các Chủ, ngươi nói Hồng Gia nhị phẩm thế gia cả gan dám đối đầu với Hàn Đại Sư sao!

Uông lão hăng hái:

- Hàn Đại Sư, Hồng Gia đó ngươi giao cho ta xử lý, xem như bồi lễ bất kính vừa rồi với ngươi.

Hàn Phi tiếu ý thoáng qua ánh mắt, lẽ nào không hiểu ba kẻ này một bộ kết hợp trước sau, Hoành Lĩnh cố nói ra cho hai lão đầu xông xáo rút gần khoảng cách, càng cho hắn có thêm chân tay sai sử, sau này Luyện Khí Các dễ lôi kéo Y hơn.

Gương mặt vô động, tâm thái bình thản:

- Chỉ là chút chuyện nhỏ ta tự giải quyết được, chư vị có lòng rồi, ta vẫn xin cảm tạ!

- Ta đi trước, gặp lại chư vị sau.

Bốn người đều hiểu “lạc mềm buộc chặt” hết cách câu kéo, đồng dạng cung kính tiễn.

Uông lão vẫn còn áy náy, hờn trách Hoành Lĩnh:

- Các Chủ, vị Đại Sư này ngươi biết rõ, từ đầu không nhắc nhở, một hơi giấu diếm khiến bọn ta chịu cảnh đen mặt.

Hải lão ủ rũ ngữ điệu ngầm tức tối:

- Các Chủ, vị Đại Sư này có lai lịch thế nào phiền ngươi nói rõ, đừng che giấu nữa!

Hoành Lĩnh cười gượng, chắc giọng:

- Phía sau người này còn một vị Luyện Khí Thuật cấp bậc Tông Sư đồng dạng là một Pháp Trận Đại Sư.

Ta biết một phần từ miệng Y, khẳng định một phần.

Nhị Lão, Hoành Cát Lân nghe qua chấn động muốn ngất xỉu..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đoạt Thế Tranh Thiên