Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 74: 74: Tụ Bảo Các


Hàn Phi truyền tay cho Thiết Lão dâng đến một thanh “Đơn Hệ Bạo Kiếm”.

Hoành Lĩnh vừa đón nhận tới, thì reo lên:

- Điệu Pháp thật ảo diệu, Tụ Hệ Thạch cấp 2, kết hợp với thanh Phàm Khí, tạo ra lực lượng Luyện Khí Cảnh hậu kì, không giới hạn cấp bậc sử dụng.

Trong tay Luyện Thể Cảnh đến Luyện Khí Cảnh sơ kì đúng là bảo vật.

- Hoành mỗ, xin đa tạ Đại Sư!

Hàn Phi thoáng chút ngạc nhiên:

- Các Chủ còn có mảng kiến thức Pháp Trận!

Hoành Lĩnh khẩn trương, thấp điệu:

- Chỉ biết chút vặt vãnh, đến tư cách làm Học Đồ cho Đại Sư Pháp Trận, sợ chưa đủ tư cách.

Thật không dám nhắc đến.

Hàn Phi bộ dáng niềm nở tựa lấy lệ, nhẹ giọng:

- Ta còn có việc hẹn Các Chủ khi khác.

Hoành Lĩnh vẫn đang muốn lời mềm câu kéo, bỗng chốc hụt hẫng, nhưng ngoài mặt vô động, tựa như không:

“Lạc mềm buộc chặt.”

- Đại Sư đi thong thả.

Hàn Phi lạnh nhạt quay lưng, Thiết lão chào vội đuổi theo.

Hoành Lĩnh lặng lẽ đứng một chỗ, trong trong dâng lên sóng gió chờ mong:

“Người này vậy mà phía sau còn có Sư Tôn một thân Pháp Trận kỹ nghệ, không lẽ là vị Đại Sư Pháp Trận danh khí lẫy lừng ở Kinh Đô, đúng đúng, chín phần có lẽ không sai.

Ta càng phải qua lại đều đặn.”

Đại sảnh, hai Quảng Sự bốn Chấp Sự lóng ngóng chờ sẵn.

Trông thấy hai người nọ đi xuống, một Quảng Sự chào đến nói:

- Đại Sư, xin mời theo ta đến một nơi.

Trưởng lão có lời mời!

Lẫn trong đám đông, mấy lão già nhìn lén trước đó, đang cẩn thận quan sát.

Hàn Phi lấy ra ngọc bài “Các Chủ Thượng Khách”, đám người Quảng Sự sắc mặt tím tái, run run cung kính:

- Bọn ta không biết, đã mạo phạm, Đại Sư xin lượng thứ!

Cất đi lệnh bài, cùng Thiết lão rời khỏi.

Đám người Quảng Sự khép nép nhìn theo, hoảng sợ trong lòng còn chưa dứt, bọn hắn làm việc theo ý cấp trên, nhưng làm phiền đến khách của Các Chủ đều khó tránh phạm quy, nặng bị trục xuất nhẹ thì cắt lương tháng.

Mà trước sau muốn yên lành tiếp tục, chỉ đành cắn răng báo là nhận nhầm nhiệm vụ, không thể khai ra đích danh cấp trên.

Mấy lão già trong đám đông lại có đoán định riêng, một lão thở dài:

- Thì ra là Thượng Khách của Các Chủ, bảo sao nhận ra Pháp Trận liên thông kia.

Người khác lại nói:

- Nếu đã là Thượng Khách Tháp, sau cùng không phải giữ chân, muốn gặp liền dễ rồi.

Cả bọn đồng thanh:

- Đúng, đúng.

Mà vẻ mặt mỗi người lại có chút nuối tiếc riêng.

Bên ngoài, bộ dáng Thiết lão thong thả, điệu ngữ lại như lấn lướt thân tình:

- Đại Sư, ngươi đang tá túc chỗ nào, điều kiện sinh hoạt có thuận tiện không, hay là ghé chỗ ta.

Hàn Phi nhàn nhạt đáp:

- Đến chỗ ngươi càng không tiện.

Thiết lão xụ mặt, nhưng lão đã liệu trước:

“Hoàn cảnh tuy chưa thích hợp, song, nước chảy đá mòn.

Ta cứ kiên trì đấy, còn phải chăm chỉ thêm.

Há há..”

Hàn Phi liếc nhẹ góc mắt, tựa đọc được tâm tư kia:

“Lão đầu ngươi, bộ dáng chẳng khác mấy phần tên đại thúc dụ dỗ tiểu cô nương mới lớn làm điều xấu, còn vờ như chính trực ra vẻ gì..

ài..”

Lại không để tâm nhiều, thản nhiên hỏi:

- Nơi nào có Dược Đỉnh tốt, Ngọc Thạch cấp 4 trở lên?

Thiết lão ngữ khí thẳng thớm:

- Tụ Bảo Các! Bảo vật rất nhiều, ta dẫn ngươi đi.

Hàn Phi nhẹ gật đầu, Thiết lão gọi đến cỗ xe mang nhãn hiệu “Liên Chuyển Các”, tiện miệng giới thiệu:

- Trong Nội Thành cấm di chuyển nhanh, trừ khi đi liên Các, tức là phương tiện chỉ chuyên dùng đi từ vị trí trung tâm này đến trung tâm nọ, theo một tuyến đường riêng.

Tuyến đường này là do các nơi kia bỏ ra chi phí xây dựng sự dụng độc quyền lưu chuyển.

Xe kéo này có bốn Khôi Thú bậc nhị giai, tứ chi chắc chắn, nhìn tới liền tin tưởng sức lực cao cấp hơn hẳn một bầy Ngựa khoẻ.

Bên trong thiết kế như phòng ngủ xa hoa, Thiết lão trước tiên liếc nhẹ Hàn Phi thoáng đánh giá mịt mờ gì đó, mới lựa theo loại gọi tới.

Hàn Phi ban đầu chưa rõ, chợt bắt gặp một loại xe khác, bên trong còn có vài thị nữ dáng vóc không tệ, mới ngầm hiểu ra ý tứ của người đồng hành này:

“Nơi này thật biết làm sinh ý, tranh thủ mọi ngõ ngách, khách nhân đi liên Các toàn những kẻ dư giả tài phú, đến tham quan thì ít, mua thêm thì nhiều.

Thiết lão đầu, cũng may ngươi gọi loại xe này, không tính là làm càn quá lố.”

Chưa đầy nửa nén nhang, đoạn đường năm trăm dặm đã qua, ngồi bên trong rất êm không ảnh hưởng bởi tốc độ lao vun vút kia, cỗ xe dừng lại trước một hình thái kiến trúc đồ sộ, sừng sững toà Tháp sáu tầng, cao 800 mét.

Ôm lấy chân Tháp là Lầu Các có mặt tiền rộng ba ki lô mét, sân ngoài vô số cỗ xe, người người tụ tập nhộn nhịp đông đúc.

Trên đỉnh cửa vào, có một chỗ lấp lánh lớn xếp từ nhiều khối Linh Thạch thành hình chữ “Bảo”.

Nơi này trung tâm hàng hoá sầm uất, lính gác võ phục đẹp mắt mặt mũi ai nấy tươi tắn khác hẳn đám lính gác Thành.

Cách vài chục mét lại có một sạp hàng, mỗi nơi một loại vật phẩm, nhân viên hoà nhã tươi vui, ân cần giới thiệu giải thích từng loại cho khách nhân.

Hàn Phi lược qua một ít phòng hộ giáp, khảo giá qua loa, nghe giá cao quá thì lơ đễnh.

Thiết lão rỉ rả một bên:

- Đại Sư, Tụ Bảo Các vật phẩm không thiếu, có điều giá rất cao, vì bọn hắn là bán thương hiệu, bên trên có đánh dấu, đảm bảo chất lượng, hàng hoá bên ngoài đem đến đây, nhận cái dấu ấn kia, sau mang ra ngoài bán lại giá tăng mấy lần.

Hàn Phi gật đầu, nhẹ giọng:

- Chỉ có mấy sạp này thôi sao!

Thiết lão khẩn trương:

- Còn có bên trên, cấp bậc vật phẩm tốt hơn hẳn.

Hai người đi lên, tiện miệng, Hàn Phi nhắc nhở:

- Bên ngoài không cần gọi ta Đại Sư, ta tên Hàn Phi.

Thiết lão hiểu ý, thi lễ đáp:

- Thuận theo Đại Sư, tại hạ tên gọi Bạch Vĩnh Phong, Tộc lão chi hai của Bạch Gia.

Đại Sư tuỳ ý gọi.

Lầu trên là tầng hai của Tháp, lính gác khuôn phép cấp bậc lẫn thái độ đều rất tốt, nhân viên quầy hàng đa phần là nữ, dáng vóc ngoại hình tám phần xinh đẹp, lưu động gợi cảm tựa có chủ ý, tiêu khiển tầm mắt khách nhân.

Một sốt ít khác, là mấy gã trung niên dày dặn kiến thức giám định vật phẩm.

Hàn Phi đảo mắt, nhận diện Ngọc Thạch cấp 3, cấp 4 số lượng rất nhiều, cũng chưa vội mua.

Cùng với Thiết lão tiếp tục tham quan lên lầu ba.

Lượng khách ở tầng này càng thưa thớt, tầng 1 mấy chục vạn người tính là đông nghẹt, tầng hai tầm năm vạn, nơi này chỉ có mấy ngàn.

Chưa kể chủ tài rất ít, đa phần là gia binh theo hầu.

Vật phẩm ưu tú rất nhiều, nhưng nhìn đến giá xem xét tài phú của mình chỉ đủ mua một ít tài nguyên không đáng kể, đành chép miệng cân nhắc.

Thiết lão nhì ra tâm tư, càng nhìn ra cơ hội, ngữ khí nhiệt tình:

- Đại Sư, ta có thể lấy ra lệnh bài Luyện Khí Sư khi mua hàng được giảm giá một phần, Tộc Lão lệnh của Bạch gia đem đi thế chấp cũng mua nợ được trước một ít.

Hàn Phi bật cười, lắc đầu:

- Thiết lão, ngươi đi liên hệ với đám Quảng Sự ở đây xem, có cho phép dùng vật đổi vật không.

Thiết lão mắt loé tinh quang, cúi đầu đồng thuận, nhanh chân rời đi.

Một lát sau, không quá lâu, lão trở lại cùng một nữ tử dáng vóc không tệ, gương mặt trắng mịn, tóc đen ngang lưng, nàng vận bộ váy huyết sắc bó sát, lồ lộ đường vành đai cong vút xuân xanh.

Hàn Phi phải nhìn kĩ mới phát hiện người này đã mấy trăm tuổi, sàng sàng với Thiết lão, công pháp tu luyện Phong Hệ có chút đặc biệt hỗ trợ dưỡng nhan.

Nữ tử vừa đến, giọng thanh lãnh hỏi:

- Ngươi là bằng hữu của Thiết ca?.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đoạt Thế Tranh Thiên