Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 44: Tỷ đệ tương ngộ


"Soát hồn"

Diệp Phàm trực tiếp chụp tay lên trên đầu hai nam tử của Quang Minh Hội, sử dụng soát hồn thuật.

Từng luồng thông tin như thủy triều lọt vào trong đầu hắn, Diệp Phàm chỉ lựa ra một vài điều hữu ích, còn lại trực tiếp mạt sát.

Kí ức của hai người này phi thường đơn giản, từ nhỏ đến lớn thời gian sống và tu luyện tại Quang Minh phân hội là chủ yếu, kinh lịch nông cạn, Diệp Phàm chỉ dùng hai phút liền đọc xong.

Thở dài thất vọng, hắn từ hai người biết được Quanh Minh Hội giao nhiệm vụ cho bọn hắn tới đây thu thập một thứ gọi là «Dấu ấn của Chúa». Thế nhưng hai người này hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của ám môn.

Người vừa rồi ra tay di chuyển bàn thờ lại là nữ tử kia.

Hắn ngưng tụ một tia Hồn Hỏa trên đầu ngón tay, hướng về hai bãi huyết nhục bất động trên mặt đất mà phất tay một cái.

Một đốm lửa lập lòe xuất hiện trên không trung, nhanh chóng bén vào người bọn họ, bùng lên mà đốt tẫn, sau đó tan đi, đến tro bụi cũng không để lại, phảng phất như từng xuất hiện qua.

Hồn Hỏa, là một thiên hỏa xếp hạng thứ 157 trên bảng dị hỏa, tuy thứ tự không cao, thế nhưng Diệp Phàm cực kỳ yêu thích.

Sở dĩ bị xếp hạng trung hạ là do Hồn Hỏa lấy tinh thần lực làm dẫn, tinh thần lực có mạnh thì Hồn Hỏa mới mạnh.

Tu sĩ thông thường tinh thần lực so sánh với linh (tiên) lực tại cùng một cảnh giới liền thật bạc nhược, Hồn Hỏa không khởi nên tác dụng gì lớn.

Diệp Phàm tương phản, tinh thần lực có thể nói gấp ba tu vi cảnh giới, do vậy Hồn Hỏa trong tay hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.

Alexis hoảng sợ nhìn một màn vừa rồi, không tin được vào mắt mình.

Hai cái Tông Sư nháy mắt bị một thiếu nữ hạ gục không nói, thiếu niên này một cái phất tay chi gian liền tạo ra một ngọn lửa, làm sự tồn tại của bọn họ biến mất khỏi thế gian này.

Bực năng lực này quá khủng bố, Alexis không tìn ra nổi một tia ý niệm phản kháng.

Thấy Diệp Phàm hướng nàng đi tới, Alexis mặt tái mét, lúc này sử dụng thứ tiếng Lạc Việt mười phần thuần chủng cầu xin:

"Đừng giết ta, ngươi muốn biết điều gì ta đều nói hết!"

Nữ nhân ánh nhìn cầu khẩn, chi gian còn thấy nước mắt đảo quanh, khuôn mặt đáng thương hề hề...

Hình ảnh nhu nhược động lòng người, tạo ra cảm giác khiến người ta muốn ôm lấy nàng vào lòng ma bao bọc cùng che chở.

Diệp Phàm thế nhưng ánh mắt vô bi vô hỉ, tựa như không nhìn thấy hành động của nàng, lòng bàn tay chuẩn bị chụp xuống mà lục soát hồn.

Trong mắt hắn, nàng tuy có vài phần tư sắc, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Nếu đã truy đuổi Linh Nhi, cho dù là Linh Nhi cố tình để cho họ truy đuổi, liền sẽ là địch nhân của hắn, mà đã là địch nhân, nếu không có đặc thù lý do, liền cần thiết chết.

Hắn liền như vậy bá đạo, như vậy vô lý, bởi hắn không chỉ là Diệp Phàm, hắn còn là Diệp Trường Sinh.

Đối với người thân cùng nữ nhân, hắn là Diệp Phàm, có thể hạ mình, tựa như khi trên tàu mát xa chân cho Cung Hàn Nguyệt.

Thế nhưng đối với người ngoài, hắn là Diệp Trường Sinh, là chúa tể cả Tiên Giới.

Cho dù trọng tu, thế nhưng hắn sẽ không vì mình tạm thời nhỏ yếu mà để bản thân ủy khuất.

Tùy tâm sở dục, thuận theo bản thân, đó mới là điều Diệp Phàm theo đuổi.

...

Nhìn thấy bàn tay to của Diệp Phàm chuẩn bị đặt lên đầu mình, Alexis liền nhắm chặt đôi mắt, hai tay buông thõng nhận mệnh.

Hóa ra, cũng có người sẽ không vì nàng là mỹ nhân mà nương tay, Alexis cười khổ mà nghĩ.

Bất quá, đến giờ nàng vẫn không hiểu vì sao Diệp Phàm lại ra tay với mình.

Một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, nàng lẩm bẩm, là vì tiểu loli kia sao?...

Chỉ là, đợi một lúc lâu, vẫn không thấy có gì xảy ra, Alexis nội tâm nghi hoặc, hai con mắt hé ra một đường nhỏ xíu, lén nhìn xung quanh.

Nàng cổ quái nhận ra, Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng.

Tuy khoác áo chùng bên ngoài, thế nhưng nàng không cài khóa a, mà bên trong nàng mặc một cái váy mỏng cổ trễ, trước ngực khe rãnh mê người như ẩn như hiện.

"Ngươi muốn gì?" - Alexis không nhịn được rùng mình hỏi.

Chả nhẽ, hắn định gian rồi mới sát nàng!?

"Nữ nhân, nửa miếng ngọc bội trước ngực ngươi từ đâu mà có?" - Diệp Phàm ánh mắt lóe qua một vệt phức tạp, đạm mạc hỏi.

"A!" - Alexis sững sờ, sau vài giây mới hoàn hồn trả lời - "Miếng ngọc bội này là gia gia cho ta, hắn nói tại Lạc Việt còn một cá nhân cũng sở hữu một nửa còn lại của miếng ngọc bội. Hắn còn nói, về sau nếu tìm được chủ nhân của một nửa còn lại, liền đi theo người này, người này về sau liền là đệ đệ của ta"

"Gia gia của ngươi tên là gì" - Diệp Phàm hỏi, không nhận ra trong lời nói của hắn đã có chút dồn dập cùng gấp gáp.

"Hắn không nói tên thật cho ta biết, liền bảo ta cứ gọi hắn là Diệp gia gia" - Alexis lâm vào hồi ức, ưu thương nói ra.

Nàng không hiểu vì sao Diệp Phàm hỏi những điều này, thế nhưng nàng dù sao cũng sắp là một cái người chết, có nói cho hắn cũng vô phương.

"Vậy ngươi tên là gì?" - Diệp Phàm mày nhăn càng khẩn.

"Alexis..." - Alexis đáp.

"Nói cho ta tên thật của ngươi!" - Diệp Phàm ngắt lời.

Alexis nghi hoặc nhìn Diệp Phàm, lắc lắc đầu:

"Đó là tên thật của ta..."

"Đúng rồi!"

Bất chơt, nàng liền reo lên.

"...Ta còn một cái tên khác, đó là tên gia gia khi nhận nuôi đã đặt cho ta, là Diệp Vân Phi"

Diệp Phàm ánh mắt lập lòe, tựa hồ suy nghĩ điều gì.

Cung Hàn Nguyệt nhận ra hắn khác thường, từ phía sau lưng tiến tới ôm lấy hắn.

Ngay sau đó, nàng sắc mặt liền trở nên cổ quái, có chút không yên tâm, cánh tay càng thêm xiết chặt nam nhân.

Nhận ra nàng lo lắng, Diệp Phàm hồi tỉnh lại, vỗ vỗ tay nhỏ của mỹ nhân, thở dài một tiếng, câu thông tới Âm Dương Phủ

"Linh Nhi!"

"Chủ nhân ca ca, ngươi gọi Linh Nhi có chuyện gì?"

Tiểu loli nhảy nhót hiện ra, cái đầu nhỏ nghiêng lệch sang một bên, ngón tay đặt lên môi ra vẻ khó hiểu.

Diệp Phàm truyền một chút thông tin sang đầu nàng.

"Ta không thể giết nàng, thế nhưng có thể trừng phạt nàng theo ngươi mong muốn" - hắn nói.

"A! Chủ nhân ca ca không cần phải trừng phạt Alexis tỷ tỷ nha! Nàng là người bảo vệ không cho phép hai tên kia có hành động biến thái với Linh Nhi sau khi họ bắt được Linh Nhi a! Với cả tỷ tỷ ấy từ đầu liền không muốn bắt lại Linh Nhi, tất cả là do hai tên nam tử sâu mọt kia thôi ~"

Linh Nhi dùng sức lắc cái đầu nhỏ, hết lời nói tốt về Alexis.

Diệp Phàm nghe vậy, thờ phào, liền vui mừng đáp ứng Linh Nhi rồi.

Chỉ cần nàng không cảm thấy bất mãn liền hảo.

Hắn dời sự chú ý của mình quay về thế giới bên ngoài, lắc cổ tay một cái, một miếng ngọc bội liền xuất hiện.

Này rõ ràng là một nửa miếng ngọc còn lại, kết hợp cùng với nửa miếng ngọc trước ngựcAlexis đeo liền có thể thành một miếng hoán chỉnh.

Khẽ thở dài, chung quy thân nhân không thể không nhận, Diệp Phàm liền giơ miếng ngọc ra trước mặt Alexis.

"Đây là..." - Alexis cái miệng nhỏ há tròn, thần sắc không thể tin tưởng được - "...nửa miếng ngọc bội còn lại?

Lúc nói, nàng không nhịn được run rẩy, hai tay cẩn thận tháo dây nửa miếng ngọc bội đeo trên cổ, nâng niu cầm lấy nửa miếng ngọc mà ráp với phần trên tay Diệp Phàm.

Miếng ngọc hoàn chỉnh tạo thành hình một con rồng cùng một con phượng quấn lấy nhau, bên trên là hai chữ: Phi Phàm.

Nửa miếng ngọc của Diệp Phàm giữ chính là chữ Phi, còn một nửa của Diệp Vân Phi đeo là chữ Phàm.

"Vậy ra... ngươi là ta đệ đệ?"

Alexis run run hỏi.

Diệp Phàm có chút không tình nguyện gật đầu.

Bất kể hắn cảm xúc có phức tạp đến đâu, nhận thân là cần thiết phải làm, nếu không hắn sợ về sau sẽ có ngày hối hận.

Hắn khi mở ra thời không chi lộ đã tự hứa hẹn sẽ không lại tạo ra bất kỳ nuôi tiếc nào.

"Từ giờ, ngươi gọi là Diệp Vân Phi, cái tên Alexis liền bỏ đi" - hắn nói.

Một đời trước, hắn căn bản không biết mình còn có một cái tiện nghi tỷ tỷ, vì vậy sẽ không chủ động đi tìm.

Có thể thấy, một lần này hắn quay về, bánh xe vận mệnh đã có nhiều sự kiện lệch khỏi con đường vốn có.

Bất quá, với điều này, Diệp Phàm không để tâm, hắn vốn kể từ khi bước chân vào thời không chi lộ đã là nghịch thiên, giờ cũng chỉ thêm cải mệnh mà thôi!

"Ân, nghe ngươi nói là" - Diệp Vân Phi nhu thuận gật đầu, không có một chút giá đỡ của tỷ tỷ.

Đùa gì vậy, nàng nếu không có cái danh hiệu này, liền bị Diệp Phàm giết lúc nào không hay, làm sao dám đem nó ra để dọa ngược lại hắn?

Nàng còn không muốn chết sớm, ai dám bảo đảm nếu nàng là tỷ tỷ hắn liền không giết nàng?

Diệp Phàm nhìn cái tỷ tỷ tiện nghi này vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, liền tiến tới kéo nàng lên, thuận tiện giải trừ giam cầm tu vi cho nàng.

Quay lại nhìn cánh cửa sập bằng đá, hiện tại Diệp Phàm không có tâm tình đi xem xét đằng sau nó có gì.

Nhanh chóng di chuyển lại bàn thờ để che giấu ám môn, Diệp Phàm nhàn nhạt nói:

"Đi thôi, về khách sạn, ngay mai lại tới... Ngươi liền không cần theo chúng ta, nếu muốn thì ngày mai liền quay lại đây"

Câu sau, hắn hướng lão giả công đạo.

Lão giả từ lúc hắn xử lý hai tên nam tín đồ Quang Minh Hội đến khi hắn nhận một cái tiện nghi tỷ tỷ đều luôn chứng kiến, thế nhưng từ đầu tới cuối, lão sắm vai nhận vật quần chúng một cách cực kì xuất sắc.

Riêng với thái độ như vậy, Diệp Phàm liền không ngại đưa hắn một hồi tạo hóa, dù sao nhìn hắn Diệp Phàm cũng khá vừa mắt.

...

Lão giả nghe được Diệp Phàm nói vậy, ánh mắt lập lòe một mạt kinh hỉ được che giấu cực hảo, gật đầu rồi chủ động đi trước, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Có bản thân hắn mới biết, nãy giờ hắn chấn kinh đến mức nào khi chứng kiến năng lực của Diệp Phàm

Chỉ là, mặc dù trong lòng phất lên bao nhiêu sóng to gió lớn, lão giả thủy chung không hé miệng nói nửa lời.

Hắn biết một đôi nam nữ trước mặt mình chiến lực thực sự chỉ sợ cường hơn cái thân già nửa bước xuống lỗ của hắn quá nhiều, tốt nhất là giả vờ mắt mù tai điếc.

...

Cung Hàn Nguyệt thân là nhị tiểu thư tại Cung gia, sẽ không thiếu tiền, ba người trực tiếp lựa chọn thuê một phòng Hoàng Gia trong khách sạn năm sao.

Lúc này tuy đã quá nửa đêm, thế nhưng là khách sạn, tại quầy tiếp tân sẽ luôn có phục vụ.

Thu tục làm không mất bao lâu, ba người liền được phục vụ viên đưa lên tận phòng.

"Tỷ phu, ta cùng Vân Phi tỷ tỷ đi tắm, cấm ngươi nhìn lén nga!"

Vừa vào tới, Cung Hàn Nguyệt liền kéo lấy tay Diệp Vân Phi, làm cái mặt quỷ với Diệp Phàm mà nói.

(Chương xong)

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đô Thị Vô Địch Tiên Đế