Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 8283


Chương 82:

“Anh!!!”

Ngụy Yên Nhiên tức giận, lúc cô ta ở Long Đô, kiêu ngạo giống như phượng hoàng trên trời.

Gặp phải một Tống Trường Phong thì cũng thôi đi!

Vậy mà lại có một thanh niên hoàn toàn không biết tốt xấu.

Cô ta oan ức, rưng rưng nước mắt.

Thiếu chút nữa khóc tại chỗ!

Hàm răng cắn vang dội tiếng kẽo kẹt.

‘Khốn kiếp! Ngu ngốc! Người xấu! Cầm thú! Không đúng, anh không bằng cả cầm thú!’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên mắng Diệp Bắc Minh một tràng.

Đối với Diệp Bắc Minh mà nói, anh đang suy nghĩ, sau khi tiến vào Long Đô, làm thế nào xử lý chuyện giữa Diệp Minh Viễn.

Ngụy Yên Nhiên vẫn còn lải nhải ở bên tai anh, đúng là phiền.

Tàu cao tốc đi với tốc độ rất nhanh.

Suốt cả chặng đường Diệp Bắc Minh đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh đã quyết định, sau khi tiến vào Long Đô sẽ trực tiếp đi tìm Diệp Minh Viễn hỏi rõ!

Còn Ngụy Yên Nhiên thì âm thầm oán trách Diệp Bắc Minh cả đoạn đường.

Sau khi tàu cao tốc đến Long Đô, Diệp Bắc Minh xuống xe với tốc độ nhanh nhất.

Lướt qua đám người dài không dứt, đi ra ngoài tàu cao cao tốc.

“Anh chờ chút!”

Ngụy Yên Nhiên theo sau, chạy ra ga tàu.

Diệp Bắc Minh nhướn mày, đứng tại chỗ!

“A!”

Ngụy Yên Nhiên chạy quá nhanh, không ngờ Diệp Bắc Minh lại đột nhiên dừng lại.

Cô ta đụng vào người Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không chút động lòng, nhưng ngực Ngụy Yên Nhiên lại tiếp xúc thân mật sau lưng anh.

Đôi núi kia gần như muốn biến hình!

May là của cô ta là hàng thật, nếu là sản phẩm nhân tạo, e rằng sẽ bị nổ bể ngay tại chỗ!

“Phốc!”

Ngụy Yên Nhiên mông ngã nhào trên đất, đau muốn khóc: “Anh… anh sao lại làm như vậy? Nói đứng lại liền đứng lại, đau chết mất”.

“Có chuyện?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh quay đầu, nhìn Ngụy Yên Nhiên ngồi dưới đất.

Ngụy Yên Nhiên thiếu chút nữa tức chết, cô ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngụy Yên Nhiên cho đến bây giờ không nợ ân tình của người khác, anh vừa cứu tôi, ân tình này tôi phải trả lại cho anh”.

“Không cần”.

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.

Ngụy Yên Nhiên từ dưới đất bò dậy, ngăn Diệp Bắc Minh lại: “Không được, tôi nhất định phải trả!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi nói qua rồi, chuyện vừa rồi tôi không ra tay vì cô”.

“Hừ!”

Ngụy Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt đầy kiêu ngạo: “Tôi biết anh không ra tay vì tôi, nhưng một lần ra tay của anh cũng tương đương là cứu tôi rồi”.

“Tôi cũng đã nói rồi, vì vậy, đây xem như tôi nợ anh một ân tình!”

“Anh đến Long Đô có chuyện gì muốn làm?”

“Hoặc muốn tìm người?”

“Tôi đều có thể giúp anh! Chỉ một lần này thôi, sau lần này chúng ta thanh toán xong”.

Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ động.

Nếu Ngụy Yên Nhiên có thể giúp anh đi gặp trực tiếp Diệp Minh Viễn, đây cũng là một lựa chọn tốt!

“Xịch!”

Đúng lúc này, một chiếc Rolls Royce dừng ở cửa ga tàu cao tốc.

Một ông già từ trên xe bước xuống, mặt đầy cung kính, cúi người chín mươi độ nói: “Thưa cô, xin lỗi, tôi tới trễ”.

Mặt đẹp Ngụy Yên Nhiên trầm xuống: “Ông làm việc thế nào vậy?”

“Máy bay không chờ tôi, trực tiếp bay thẳng”.

“Ở tàu cao tốc, ông có biết suýt chút nữa xảy ra chuyện không?”

“Cái gì? Thưa cô, tình huống gì vậy?”, ông già kinh hãi, vội vàng hỏi.

Ngụy Yên Nhiên rất phiền lòng: “Quay về nói với ông sau!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở miệng: “Tôi quả thật có chút chuyện muốn nhờ cô giúp”.

Ngụy Yên Nhiên nghe xong, lập tức vui vẻ.

Vừa rồi Diệp Bắc Minh còn ngông cuồng tự cao tự đại, nhanh như vậy đã đổi giọng rồi?

Chẳng lẽ nhìn thấy xe mình dùng là một chiếc Rolls Royce?

‘Ha ha, hóa ra cũng là người gió chiều nào xoay chiều ấy, tôi còn tưởng rằng anh có nhiều tính cách ấy chứ! Được rồi, anh giúp tôi một lần, tôi trả anh một ân huệ, từ đây hai chúng ta thanh toán xong’, trong lòng Ngụy Yên Nhiên cảm thấy buồn cười.

“Nói đi, chuyện gì?”, Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp Diệp Minh Viễn một lần”.

“Diệp Minh Viễn?”

Ngụy Yên Nhiên ngơ ngác, sau đó kinh ngạc nói: “Diệp Minh Viễn nhà họ Diệp ở Long Đô?”

“Là ông ta”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Ngụy Yên Nhiên mặt đầy hoài nghi, người thanh niên này tìm Diệp Minh Viễn làm gì?

‘Hừ! Có lẽ chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, nhìn thấy Rolls Royce của tôi nên muốn làm quen chứ gì?”, Ngụy Yên Nhiên bật cười suy đoán.

“Anh quen Diệp Minh Viễn?”

“Không quen”.

“Anh tìm ông ta làm gì?”

“Không liên quan đến cô”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Ngụy Yên Nhiên nghe thấy câu trả lời này thì càng thêm kết luận.

Mục đích của Diệp Bắc Minh!

“Được, tôi giúp anh một lần”, Ngụy Yên Nhiên cười đầy ẩn ý, cô ta xoay người lên xe: “Vừa hay tối nay có một buổi dạ tiệc từ thiện, hơn một phần ba nhân vật nổi tiếng ở Long Đô sẽ tham dự”.

“Tối nay Diệp Minh Viễn có lẽ cũng sẽ đến”.

“Tôi có thể giúp anh nhìn thấy ông ta từ xa một lần, nhưng anh không thể nói chuyện với ông ta, hơn nữa, anh cũng không đến gần ông ta được đâu! Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ”.

“Tôi dẫn anh vào, anh nhìn thấy Diệp Minh Viễn một lần, hai chúng ta hết nợ”.

Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Được”.

Chỉ cần có thể nhìn thấy Diệp Minh Viễn là được.

“Lên xe”.

Ngụy Yên Nhiên mở miệng.

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn bước lên.

Vừa rồi Ngụy Yên Nhiên còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nhìn thấy chiếc Rolls Royce, cho nên mới thay đổi chủ ý..

Chương 83:

Mục đích thật sự của Diệp Bắc Minh chỉ là để đến gần cô ta!

Ngụy Yên Viên là viên ngọc quý trong tay nhà họ Ngụy, được vô số người cưng chiều ở Long Đô, người theo đuổi cũng đếm không kể xiết.

Cô không cho rằng với vẻ đẹp của mình lại không hấp dẫn nổi Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giả bộ lạnh lùng như vậy chỉ là để hấp dẫn cô ta thôi!

‘Ha ha, tưởng rằng tôi là người phụ nữ ngu si hay não tàn trong bộ phim thần tượng? Trò lừa bịp vặt này tôi đã nhìn thấu hết tất cả rồi!’, Ngụy Yên Nhiên cười trong âm thầm.

Trong lòng đầy kiêu ngạo!

Cô cho rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Trong ba phút, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ tìm cơ hội bắt chuyện với cô ta.

Nhưng sau khi Diệp Bắc Minh lên Rolls Royce, anh ngồi vào bên trong, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Năm phút...

Mười phút sau, Diệp Bắc Minh cũng không có ý mở miệng nói chuyện.

‘Ơ? Kỳ quái vậy?’

Trong lòng Ngụy Yên Nhiên tò mò.

Cô ta nhàm chán lướt điện thoại, trên thực tế đang lén quan sát Diệp Bắc Minh: ‘Chẳng lẽ mình đoán sai?’

'Không được! Ngụy Yên Nhiên, làm sao cô có thể có suy nghĩ này, không được rơi vào bẫy của người ta!’

‘Đây là một tên dân chơi thủ đoạn cao! Đáng tiếc người anh đụng phải lại là tôi’.

Ngụy Yên Nhiên thầm nghĩ.

Tốc độ Rolls Royce rất nhanh, bởi vì có giấy phép đặc thù.

Cả đường đèn xanh, sau khi rẽ vài lần, đi đến một khu biệt thự trên đường vành đai.

Xe vừa mới dừng lại.

Một người giúp việc đã ở đây chờ từ lâu: “Chào mừng cô về nhà!”

Ngụy Yên Nhiên đi xuống xe.

Diệp Bắc Minh đi theo xuống.

“Dẫn anh ta đi tắm, đổi một bộ quần áo”, Ngụy Yên Nhiên chỉ vào Diệp Bắc Minh, xoay người đi vào biệt thự.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn phải tắm?”

Ngụy Yên Nhiên cũng không quay đầu lại, giống như một nữ vương: “Hôm nay là tiệc từ thiện, trang phục này của anh không thể đi vào được”.

“Anh không tắm thay quần áo cũng được thôi, tối nay anh chắc chắn không thể nhìn thấy Diệp Minh Viễn”.

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh đồng ý.

Ngụy Yên Nhiên đi về phía biệt thự, khóe miệng nhếch lên nụ cười, khẽ nói: “Oắt con, tôi mà không trị được anh?”

Một giờ sau, Diệp Bắc Minh tắm xong, thay sang một bộ vest sạch sẽ.

Lúc anh xuất hiện trước mặt Ngụy Yên Nhiên, cô ta ngây người!

Đẹp trai!

Quá đẹp trai!

Diệp Bắc Minh ở trên tàu cao tốc để tóc mái che kín hơn nửa lông mày.

Sau khi thay sang bộ vest, còn có chuyên viên cắt tóc tạo kiểu cho anh.

Kết hợp với bộ vest, trong nháy mắt từ một thanh niên trẻ tuổi hóa thành đại thiếu gia nhà giàu!

Đặc biệt là sâu trong mắt Diệp Bắc Minh, dáng vẻ hờ hững và lạnh lùng suýt chút nữa đánh trúng tim Ngụy Yên Nhiên: “Khụ… Anh… quá…”

Chữ ‘đẹp trai’ suýt chút nữa bật thốt lên.

“Có đi hay không?”

Diệp Bắc Minh cau mày.

Ngụy Yên Nhiên nuốt nước miếng, suýt chút nữa bị phát hiện.

Cô ta thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh gấp cái gì?”

“Dạ tiệc từ thiện bắt đầu từ sáu giờ, năm rưỡi chúng ta đến cũng kịp”.

“Bây giờ còn hơn một tiếng nữa, chờ đi!”

Cô ta xoay người chạy về phòng mình, chỉ còn lại Diệp Bắc Minh đứng trong phòng khách.

Một tiếng sau, Ngụy Yên Nhiên lại xuất hiện,

Cô ta thay sang bộ lễ phục dạ hội cao cấp, toàn thân nhìn ra khí chất, giống như đại minh tinh bước ra từ trong tivi.

Cô ta bước xuống từ cầu thang hình tròn trong biệt thự.

Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên.

‘Tên khốn này, không nhìn thấy mình sao?’

Ngụy Yên Nhiên có chút nổi nóng: “Này, anh tên gì?”

Đến bây giờ cô ta cũng không biết tên của Diệp Bắc Minh.

“Điều này có quan trọng không?”

“Được, tôi không hỏi! Đi thôi!”

Ngụy Yên Nhiên chịu khuất phục, cảm giác không vui.

‘Trông cũng đẹp trai, nhưng lại không biết đối nhân xử thế! Tính cách như vậy mà không biết đối nhân xử thể, làm sao lăn lộn được ở Long Đô? Một bình hoa mà thôi’, Ngụy Yên Nhiên âm thầm lắc đầu.

Hai người một trước một sau lên Rolls Royce, đi về phía dạ tiệc từ thiện.

Dọc theo đường đi, Diệp Bắc Minh vẫn không nói câu nào.

Ngụy Yên Nhiên đã bắt đầu hoài nghi bản thân, trong lòng thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ tên nhãi này thật sự đến tìm Diệp Minh Viễn? Thân phận của Diệp Minh Viễn rất cao, ở Long Đô cũng là nhân vật hàng đầu, so với địa vị của bố mình thì còn cao hơn hẳn nửa cái đầu cơ, một tên nhãi Giang Nam làm sao quen biết được Diệp Minh Viễn?’

Ngụy Yên Nhiên không thể nào nghĩ ra được.

Lúc này, Rolls Royce đã tới dạ tiệc từ thiện.

Sau khi Ngụy Yên Nhiên xuống xe đã cảnh cáo một câu: “Anh tùy tiện tìm một chỗ đợi là được, đến lúc đó Diệp Minh Viễn sẽ xuất hiện”.

“Được’.

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn tìm một góc không ai để ý đến ngồi xuống.

Ngụy Yên Nhiên thì vào nhóm thanh niên Long Đô, bắt đầu nói chuyện.

“Yên Nhiên, đó là ai vậy?”

“Trông thật đẹp trai, đến cùng cậu à?”

“Chẳng lẽ là bạn trai của cậu?”

“Ha ha, tầm mắt cậu cao như vậy, Long Đô có bao nhiêu người theo đuổi cậu, cậu đều không chịu, sao hôm nay lại dẫn một cậu nam đến tham gia dạ tiệc vậy?”

Mấy cô gái trong nhóm Ngụy Yên Nhiên đều cười trêu ghẹo.

Bọn họ rất có khí chất, đều là con gái của những người đứng đầu.

Hoặc là xuất thân cao quý, bố mẹ đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Hoặc là đến từ thế gia.

Không có ai là người tầm thường.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ