Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 71: Mười Ba Kim Đưa Ra Diêm Vương Cũng Phải Rút Lui


“Ông nội, giúp cháu dạy dỗ anh ta đi, anh ta thật quá đáng!”

Diệp Cấm Thành khẽ lắc đầu: “Là cháu quá đáng, còn chưa rõ tình hình đã ra tay”.

“Không biết đại danh của anh bạn đây là?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Diệp Bắc Minh”.

“Diệp Bắc Minh?”, Diệp Cấm Thành có chút kinh ngạc.

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”

Chàng thanh niên trước mắt chính là Diệp Bắc Minh?

Ông ta có chút bất ngờ.

Chuyện của Giang Nam, Diệp Cấm Thành đã nghe nói qua một chút, mặc dù ông ta không cảm thấy hứng thú.

Nhưng nhân vật khuấy động làm mưa làm gió Giang Nam khiến Diệp Cấm Thành quả thực không ngờ đến.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Ông biết tôi?”

Diệp Cấm Thành cười nói: “Ha ha ha, chuyện anh bạn làm mấy ngày nay, có thể nói là kinh thiên động địa”.

“Lão phu về hưu từ lâu, ở Long Đô cũng đã nghe nói qua một vài sự tích của cậu”.

“Ồ, ra là như vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

Chuyện của mình cũng đã truyền đến Long Đô.

Diệp Như Ca mặt không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc nói: “Vua Giang Nam thật sự chết vì cậu?”

Diệp Bắc Minh không trả lời, nhìn về phía Lý Tu Vinh: “Bác sĩ Lý, phiền ông một chút, biên lai này có phải ông đích thân viết hay không!”

Diệp Như Ca tức giận đến mức giậm chân!

Tên nhãi này dám coi thường cô ta?

Dựa vào cái gì!

Lúc ở Long Đô, bao nhiêu người bạn cùng lứa vây quanh cô ta.

Sao đến vùng quê nghèo hoang sơ như Giang Nam lại có một thằng nhóc nghèo dám thái độ này với cô ta!

Đúng vậy, đánh giá của cô ta về Diệp Bắc Minh chính là ba chữ ‘thằng nhóc nghèo’.

Dù anh ở Giang Nam làm ra một vài chuyện kinh thiên động địa, nhưng đối với nhà họ Diệp ở Long Đô mà nói vẫn chưa đủ nhìn.

Lý Tu Vinh biết thân phận của Diệp Bắc Minh cũng không dám thờ ơ.

Ông ta nhận lấy biên lai, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Là tôi viết”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại: “Ông chắc chắn?”

Lý Tu Vinh trả lời: “Cậu Diệp, tôi rất chắc chắn”.

“Nhìn thấy tờ biên lai này, tôi nhớ ra rồi”.

“Cậu chính là đứa bé năm đó sao? Lúc ấy cậu mắc một căn bệnh nặng, bệnh viện cần truyền máu cho cậu! Tôi nhớ là anh cậu, bố mẹ cậu đều đã thử qua”.

“Nhưng căn bản không hợp! Cuối cùng đã làm giám định DNA, chắc chắn cậu không có quan hệ máu mủ với họ”.

“Tôi biết rồi, cảm ơn”, trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động.

Mình không có quan hệ máu mủ với bố mẹ?

Anh hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

Một khắc cũng không muốn ở lại lâu!

“Chờ chút! Cậu thanh niên, lão phu…”, Diệp Cấm Thành mở miệng, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn rời đi, không có ý dừng lại.

“Aiz, hạt giống tốt, hạt giống tốt!”, Diệp Cấm Thành nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, còn đuổi ra khỏi phòng làm việc, không nhịn được khen ngợi.

Diệp Như Ca lau khô nước mắt oan ức: “Ông nội, ông nói gì vậy?”

Diệp Cấm Thành đánh giá: “Thiên phú người này khác với người thường”.

“Tuổi còn trẻ, ở trên Tông Sư, tuyệt đối là hạt giống tốt”.

Diệp Cấm Thành suy nghĩ, khẽ giơ tay: “Điện thoại!”

Một tông sư võ đạo ở bên cạnh lấy điện thoại ra, cung kính đưa cho ông ta.

“Alo, lão già, tôi tiến cử cho ông một người”.

Người đàn ông trong điện thoại kinh ngạc: “Rốt cuộc là ai có thể khiến ông anh tôi đích thân đề cử?”

Diệp Cấm Thành có chút hưng phấn: “Một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh, tác phong làm việc rất phù hợp khẩu vị của lão phu! Chỗ các ông không phải cần người sao? Phá lệ thu nhận cậu ta đi”.

Người đàn ông trong điện thoại bất ngờ: “Diệp Bắc Minh? Là Diệp Bắc Minh đã quậy tung Giang Nam?”

“Không sai”.

Diệp Cấm Thành trả lời.

Người đàn ông trong điện thoại nói: “Nhưng cậu ta chơi hơi quá đáng, vua Giang Nam… còn có con trai Quân Vô Hối của chiến thần Lăng Phong cũng chết vì cậu ta! Người phía đảo quốc Đông Doanh cũng bị cậu ta giết mấy người, bây giờ cần phải nói rõ”.

“Vấn đề của chiến thần Lăng Phong, để lão phu giải quyết”.

“Còn về người Đông Doanh… Ha ha, cần gì phải nói rõ? Cho họ cút!”

Sắc mặt Diệp Cấm Thành trầm xuống.

Người đàn ông trong điện thoại sững sờ, sau đó cười nói: “Ông anh định đoạt, được”.

Cúp điện thoại.

Diệp Cấm Thành nói: “Bác sĩ Lý, nói tiếp chẩn đoán của ông đi”.

“Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”

Sắc mặt Lý Tu Vinh nghiêm túc: “Ông Diệp, tình hình của ông vừa rồi tôi đã nói qua”.

“Gân mạch tổn thương, cộng thêm bệnh không tiện nói ra trước kia, tình hình rất tồi tệ”.

“Tôi tài hèn học ít, không có cách nào trị tận gốc!”

“Muốn hồi phục, ngoại trừ Quỷ Thủ Thần Y xuất thế, lấy mười ba kim Quỷ Môn ra chữa trị!”

“Quỷ Thủ Thần Y…”, Diệp Cấm Thành có chút khó khăn, không nhịn được than thở một tiếng: “Người đó đã mất tích mấy chục năm rồi, thật sự vẫn còn sống trên đời sao?”

Diệp Như Ca tò mò: “Ông nội, Quỷ Thủ Thần Y nào vậy? Ông ta rất lợi hại sao?”

“Nói thế này đi, chỉ cần còn một hơi thở, Quỷ Thủ Thần Y vẫn có thể cứu sống!”

“Mười ba kim rút ra, Diêm Vương cũng phải lui!”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ