Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 53: Phò mã


Trong một căn phòng khá là khang trang, nhìn hơi giống phòng của thiếu nữ, Lâm Phong tỉnh dậy, cảm thấy một trận suy yếu trên cơ thể, hắn chỉ có thể mở mắt còn toàn cơ thể thì bị băng bó khắp người, cử động thôi cũng đã khó khăn rồi chứ đừng nói đến ngồi dậy. Đây là nhờ có hiệu quả trị liệu hỗn độn song thạch thai nếu không thì Lâm Phong còn phải nằm trên giường dài dài.

Lâm Phong nhớ lại một đòn kia đã là mạnh nhất của mình rồi, không biết kết quả ra sao liệu có giúp được Vũ Ngưng hay không, dù sao hắn cũng đã tận lực rồi tất cả còn lại đều dựa theo duyên phận vậy.

Vừa mở mắt ra Lâm Phong liền thấy một mùi hương ập vào mặt, không cần đoán cũng biết Vũ Ngưng đang ngủ gục ngay trên giường của hắn.

Lâm Phong quay mặt qua một bên liền thấy khuôn mặt trắng trẻo, non nớt mang theo chút vui vẻ đang ngồi ngủ gục bên cạnh hắn, nếu vậy chắc là mình hôn mê cũng khoảng hai ngày rồi.

Trong nội tâm Lâm Phong lúc này khá vui vẻ vì giúp được Vũ Ngưng, hắn không động tâm gì với Vũ Ngưng mà hắn xem Vũ Ngưng như một người muội muội của mình.

Đừng nhìn Lâm Phong mới 12 tuổi nhưng tâm hồn của hắn đã là 17 18 tuổi rồi, khi nhìn thấy một cô bé đáng thương hắn liền muốn bảo bọc nàng như một người muội muội mà thôi, lại nói... nàng rất giống Thanh Ngọc.

Thế là Lâm Phong quay sang bên cạnh nhắm mắt lại ho một tiếng, hắn không muốn làm Vũ Ngưng xấu hổ.

Nghe được tiếng ho của Lâm Phong, Vũ Ngưng liền bật dậy, thấy Lâm Phong chưa phát hiện mình thì thở phào nhẹ nhõm, nếu hắn thấy bộ dạng của mình thì xấu hổ chết đi được, dù cho phụ hoàng cùng Lâm gia chủ đã đồng ý nhưng nàng vẫn là một cô bé ngây thơ a.

-Ngươi tỉnh rồi hả, ngươi cảm thấy trong người thế nào, có cần gọi thái y hay không.

-Không cần đâu, cuộc chiến kia kết quả thế nào rồi, còn nữa ta hôn mê mấy ngày rồi.

Vũ Ngưng đỏ mặt, theo nàng nghĩ thì Lâm Phong thích nàng rồi, lại còn rất quan tâm nàng nữa.

-Trận đấu kia kết quả là ngươi cùng Điền Thắng lưỡng bại câu thương, ngươi bị thương nặng hơn Điền Thắng rất nhiều nhưng mà ta đã xin phụ hoàng chọn ngươi rồi.

Càng về sau Vũ Ngưng nói càng nhỏ, đôi tay nhỏ xíu cọ cọ vào nhau rất dễ thương nói tiếp.

- Ngươi hôn mê hai ngày, những người khác của Lâm gia đều trở về Lâm gia rồi, chỉ còn Lâm gia chủ cùng Lâm Khang trưởng lão vẫn ở lại hoàng cung đợi ngươi tỉnh lại.

Đúng như dự đoán hắn đã hôn mê hai ngày còn kết quả lưỡng bại câu thương cũng đã được Lâm Phong tính toán đến, ngoài mặt hắn là ngưng khí tầng 3 nhưng mức độ linh lực của Lâm Phong lại đạt tới ngưng khí tầng 5 của người khác, như vậy hắn chỉ vượt cấp chiến đấu 2 cấp chứ không quá khoa trương là vượt tới 4 cấp độ nhỏ.

Hơn nữa Lâm Phong có lợi thế đó là người khác không biết lá bài tẩy của hắn là phong ấn thuật nên mới có thể phong ấn tới 6 thành tu vi của Điền Thắng, từ đó một chiêu cuối cùng sẽ ở trạng thái cân bằng.

Chắc hai ngày này Vũ Ngưng vẫn luôn chăm sóc mình, dù sao hắn đã là phò mã trên danh nghĩa rồi, hơn nữa Lâm Thiên cũng nghĩ hắn có tình cảm với Vũ Ngưng nên để Vũ Ngưng một mình chăm sóc hắn là điểu hiển nhiên.

Thật ra Lâm Phong đã suy nghĩ cho Lâm Thiên rất nhiều mới quyết định giúp Vũ Ngưng, dù sao Lâm thiên cũng là cha của hắn không thể vì Vũ Ngưng mà làm hại Lâm Thiên được.

Suy đi tính tại Lâm gia không chỉ là gia tộc tu chân bình thường mà một số người càng là học giả làm quan trong triều đình Phong quốc nên việc Lâm gia kết thân với hoàng thất cũng không phải là việc gì xấu lắm. Đồng thời Lâm gia hiện nay không mạnh bằng tam đại gia tộc còn lại nên nếu có hoàng thất chống lưng thì cũng tốt.

Còn đối với Vũ Ngưng ở nơi này không tiện nói cho nàng biết mục đích của hắn nên hắn chờ đợi cơ hội thích hợp giải thích sau. Tóm lại tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát, Lâm Phong tuyệt đối không làm gì có lỗi với Thanh Ngọc cả.

-Vũ Ngưng công chúa, nhờ ngươi cho gọi cha ta, báo với hắn là ta tỉnh lại rồi. Còn nữa, vụ việc lần trước ta xin lỗi, lúc trước do ta quá nông nổi rồi.

Vũ Ngưng thấy Lâm Phong có vẻ khách khí với mình hơi buồn một chút, lúc này nàng có hơi không chắc chắn Lâm Phong ra tay là vì hắn thích nàng hay không nữa. Bất quá nàng là một người thông minh, dù thế nào Lâm Phong cũng giúp đỡ mình nên đáp ứng ngay.

Chỉ một lát sau Lâm Thiên cùng Lâm Khang đã tới rồi, Lâm Thiên cười ha hả:

-Phong nhi, ngươi có biết là hai ngày này Vũ Ngưng luôn bên cạnh chăm sóc ngươi không. Ngươi đó, kiếm cho cha một nàng dâu thật tốt.

Trưởng lão Lâm Khang cũng cười cười phụ họa. Vũ Ngưng bên cạnh thì đỏ mặt xấu hổ.

-Bái kiến thái thượng trưởng lão, lần này chẳng qua là con may mắn mà thôi, cha không thấy con của cha lại bị đánh tả tơi nằm trên giường đây hả, chỉ kém chút liền bị đánh cho tàn phế luôn rồi.

Nghe vậy Lâm Thiên không trêu chọc Lâm Phong nữa quả thực khi Lâm Phong lên đài thi đấu Lâm Thiên rất sốt ruột, không biết con của hắn có mệnh hệ gì không, may mà Lâm Phong không bị thương tổn đến căn cơ, chỉ bị gãy một tay cùng với nội thương nặng một chút. Bên hoàng thất lại cấp cho Lâm Phong thuốc trị thương rất tốt nên hắn không cần lo lắng nữa.

-Được rồi, nói chuyện chính sự trước, cha bàn bạc với hoàng đế hôn sự của con với Vũ Ngưng thế nào rồi.

Lâm Phong rất lo lắng hai bên chấp nhận làm lễ kết hôn ngay bây giờ thì hắn sẽ có lỗi với Thanh Ngọc, nhưng nếu hắn từ chối thì hoàng thất sẽ bất mãn có cớ gây sự với Lâm Phong, lại nói hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu kết hôn rồi bỏ mặc Vũ Ngưng thì Lâm Phong cũng không làm được.

Lâm Thiên nói lên ý tưởng của mình:

-Hoàng đế cùng với cha bàn bạc vì hai ngươi còn rất nhỏ nên việc hôn sự này chỉ trên danh nghĩa mà thôi, đợi vài năm sau hai đứa lớn lên một chút rồi cũng không muộn, hơn nữa con cũng có một suất tham gia cuộc thi săn thú giữa 5 quốc gia lớn năm sau nên còn rất nhiều việc phải làm a.

Đây là lần thứ hai Lâm Phong nghe về cuộc thi săn thú nhưng hắn không hiểu có nghĩa gì, đợi lúc về nhà rồi hỏi lão cha vậy, còn việc hôn sự đúng là hợp ý hắn, việc tu chân đòi hỏi thời gian rất dài, sau một thời gian không ai biết mọi chuyện như thế nào nên từ từ thu xếp cũng được.

Vũ Ngưng nghe Lâm Thiên nói vậy hơi ỉu xìu xuống, quả thực từ khi Lâm Phong lên đài thi đấu vì nàng nàng đã không muốn ở lại hoàng cung, một nơi chỉ toàn là toan tính, nơi này vốn không phù hợp với nàng nhưng nàng không thể làm khác được. Lâm Phong nhìn thấy tâm tình của Vũ Ngưng trầm xuống liền hiểu, hắn mở lời:

-Cha, người có thể nói với hoàng đế ta muốn mang theo Vũ Ngưng về Lâm gia cùng sống chung không, dù sao nàng cũng là vị hôn thê của con a, hơn nữa cần có thời gian mới có thể xây dựng tình cảm.

Lâm Thiên ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Phong, không lẽ tên tiểu tử này không nhịn được liền muốn thịt công chúa rồi, bất quá hắn đã mở miệng thì Lâm Thiên cũng đành chiều ý Lâm Phong.

Vũ Ngưng không biết ý nghĩ của Lâm Phong nhưng vui mừng vô cùng, hắn gọi mình là Vũ Ngưng rồi, hơn nữa còn muốn mang theo mình về ở chung, không biết Lâm Phong tính làm gì nhưng khi ở bên cạnh Lâm Phong Vũ Ngưng cảm thấy rất thoải mái, không còn chịu áp lực từ hoàng tộc nữa nên nàng rất hy vọng phụ hoàng nàng đồng ý.

Sau khi Lâm Thiên cùng Lâm khanh đi gặp hoàng đế, Lâm Phong cùng Vũ Ngưng trò chuyện một chút, lúc này Lâm Phong mới hiểu Vũ Ngưng cực khổ như thế nào, từ nhỏ khi mẹ nàng sinh nàng liền lâm bệnh nên nàng bị sinh sớm hơn một tháng, mẹ nàng cũng vì sinh ra nàng mà qua đời.

Từ đó Vũ Ngưng khi sinh ra đã yếu ớt, được thái y chữa trị cơ thể bình thường nhưng lại không có khả năng tu luyện, tại đây tu luyện là hấp thu linh khí thiên địa là một việc nghịch thiên nhưng đồng thời cũng là thuận thiên mà đi, từ khi sinh ra đã trong tình trạng "không đầy đủ" thì không thể nghịch thiên mà muốn thuận thiên cũng không được.

Lớn lên thiếu vắng mẹ, cha thì lại vì nàng không thể tu luyện nên không dành thời gian cùng nàng nhiều mà chỉ giao cho bà vú nuôi nàng lớn khôn, khi lớn lên nàng phải học đủ thứ lễ nghi rồi sau cùng bị gả cho một người nàng không thích để vững chắc giang san. Cũng may hiện tại Vũ Ngưng đã được Lâm Phong giúp đỡ nếu không thì cuộc đời nàng quả thực là một chuỗi bi kịch, sinh ra trong gia đình quyền quý nhưng lại quá bi kịch.

Một lát sau thì Lâm Thiên đã quay trở lại, nói rằng hoàng đế đã cho phép rồi.

Thật ra Phong Quân chẳng quan tâm Vũ Ngưng ở đâu, bây giờ nàng đã là vị hôn thê của Lâm Phong trên danh nghĩa thì ở Lâm gia cũng được, chỉ cần sau này Lâm gia ra sức trợ giúp hoàng thất là được rồi. Mặt khác Phong Quân cảm thấy Lâm gia là lựa chọn tốt nhất vì Lâm gia đang bị suy yếu hơn các nhà khác nên Lâm gia càng cần hoàng thất hơn, đồng thời hắn còn nhìn trúng tiềm lực của Lâm Phong, cơ trí, tài năng, khiêu chiến vượt cấp đây đều là những yếu tố làm nên một yêu nghiệt.

Một ngày sau, Lâm Phong đã có thể đi lại nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, Lâm Phong cùng Vũ Ngưng dưới sự hộ tống của hoàng thất về tới Lâm gia bình yên vô sự, tại đây đương nhiên là Vũ Ngưng cùng sống với hắn rồi, hắn không muốn mang Vũ Ngưng về Lâm gia rồi bỏ mặc nàng ở một xó, ít nhất trong mắt người khác hai người là phu thê.

Dù sao thì chỗ ở của Lâm Phong rất lớn, mỗi người ở một phòng cũng không có vấn đề gì nhưng trước hết hắn phải giải thích cho Vũ Ngưng đã, nếu không nàng lại suy nghĩ lung tung thì rất tội nghiệp cho nàng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đỉnh Phong Chí Tôn