Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 49: Vượt tháp (1)


Sau khi trông thấy nàng kia, vị Bắc viện chủ nọ lập tức cau mày, mặt không che giấu sự khó chịu, có chút thâm ý nói:

“Cổ Mị Sanh. Ngươi cũng sẽ biết ngại sao?”

“Đương nhiên rồi. Người ta là nữ nhân đàng hoàng thấu hiểu phép tắc mà.”

Cổ Mị Sanh vẫn với giọng lười biếng nói.

Bắc viện chủ nghe xong thì tức giận nói lớn:

“Cổ Mị Sanh! Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Nếu ngươi thật sự đàng hoàng thì sẽ có những lời đồn kia sao?”

Cũng chẳng lấy gì làm phiền lòng, Cổ Mị Sanh ra vẻ thở dài, nói:

“Bạch Thiên Thù muội muội. Những điều này làm sao muội có thể trách ta chứ. Muội cũng thừa biết là dung mạo của ta quá xinh đẹp mà. Bọn nam nhân mỗi lần trông thấy ta, cặp mắt cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, thậm chí có nhiều kẻ còn buông lời trêu ghẹo, tỏ ý khinh bạc nữa. Thế nhưng ta thân là nữ nhân đã có chồng con, làm sao có thể cùng với bọn chúng…”

Dừng lại một chút, nét mặt có chút u oán, nàng nói:

“Kể từ khi Bạch Lân mất tích, ta chẳng khác gì một quả phụ không người dựa dẫm. Bọn nam nhân kia vì không chiếm được ta nên tung ra những lời đồn thất thiệt để hủy hoại thanh danh của ta… Số ta thật khổ…”

Cổ Mị Sang càng nói giọng càng sầu muộn.

Bắc viện chủ, cũng tức Bạch Thiên Thù, chẳng những không chút nào đồng tình mà còn thêm chán ghét.

Nếu như không phải ngươi lúc nào cũng có bộ dáng lả lơi mời gọi kia thì có ai dám trêu ghẹo Tây viện chủ ngươi. Rõ ràng chính ngươi đã câu dẫn bọn nam nhân đó…

Bạch Thiên Thù “hừ” một tiếng thầm nghĩ.

Bên cạnh, rót một ly trà, Cổ Mị Sanh đưa lên miệng, khẽ nhấp môi.

Nhìn thấy hai vị viện chủ này, vị Ngô trưởng lão đang ngồi gần đó từ nãy giờ cũng chỉ biết thở dài.

Kể từ sau khi Tây viện chủ tiền nhiệm mất tích thì hai người cũng bắt đầu tranh đấu không ngừng kéo dài mãi cho đến tận bây giờ.

Qua một lát sau, khi năm vị viện chủ đã đến đông đủ, Ngô trưởng lão cũng đứng lên, bước ra ngoài quảng trường.

Nhìn hai trăm sáu mươi bảy con người với những gương mặt trẻ trung, có phần hồi hộp khẩn trương nhưng trong mắt tràn đầy nhiệt huyết bên dưới, Ngô trưởng lão có chút cảm khái. Ông nhớ cách đây mấy trăm năm trước, bản thân ông cũng từng đứng dưới đó như thế này…

“Tất cả mọi người im lặng!"

Sau khi tất cả đã trật tự lại, Ngô trưởng lão bắt đầu nói:

“Chắc hẳn các ngươi đang rất thắc mắc về cuộc kiểm tra này… Đúng vậy. Không giống với các lần trước, đây là một cuộc kiểm tra đặc biệt dành cho những đệ tử mới của năm nay. Đương nhiên cho dù thành tích kém đi nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc các ngươi trở thành đệ tử của Đại Nhật Cung. Nhưng mà ta khuyên các ngươi nên nỗ lực hết sức có thể, bởi vì tài nguyên tu luyện sẽ không dành cho những kẻ yếu kém. Hơn nữa, ta bảo đảm chỗ tốt mà các ngươi nhận được từ lần kiểm tra này không phải nhỏ.”

Sau đó, Ngô trưởng lão dẫn các đệ tử đi đến trước một tòa tháp.

Nó cao khoảng bảy mươi mét, có tất thảy mười ba tầng, màu xanh đen trông khá cũ kỹ. Quả thật nhìn nó chẳng có chút gì lộ vẻ khí thế hùng vĩ cả. Nói khó nghe một chút thì chỉ là một tòa tháp rách nát mà thôi.

Nhưng Giang Lưu Nhi tuyệt đối không cho rằng nó là một tòa tháp rách nát vô dụng. Bởi vì nó chính là một kiện Cực phẩm linh khí. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được sự hiện hữu của khí linh bên trong tòa tháp này.

Phải biết rằng để một kiện linh khí sinh ra khí linh tỉ lệ rất thấp. Chỉ có Thánh khí trở lên mới tuyệt đối chắc chắn có được khí linh.

Xem ra Đại Nhật Cung này cũng không đơn giản a.

Giang Lưu Nhi thầm nghĩ.

“Nhìn thấy tòa tháp trước mặt chứ. Nó chính là thứ dùng để kiểm tra thực lực của các ngươi."

Ngô trưởng lão vừa chỉ tay về phía ngọn tháp kia vừa nói:

“… Có tất thảy mười ba tầng. Xông qua được số tầng càng nhiều thì thứ hạng của các ngươi càng cao. Hơn nữa… lợi ích thu được cũng sẽ càng lớn… Ở mỗi tầng đều có một cửa truyền tống ra ngoài nằm cạnh lối vào. Nếu các ngươi cảm thấy không thể vượt qua được thì lập tức dùng nó để truyền tống ra, nếu không muốn chết."

Sau khi ngó thấy các đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng, ông nói to:

“Bây giờ ta tuyên bố, cuộc kiểm tra chính thức bắt đầu!"

Lời vừa dứt, các đệ tử lần lượt tiến vào tháp…

Trong một gian phòng, hơn phân nửa các vị cao tầng của Đại Nhật Cung đều có mặt đông đủ. Tất cả họ đang chăm chú nhìn về một màn sáng trước mặt. Đó là một hình ảnh ba chiều có dạng giống tòa tháp với những chấm sáng nhỏ đang di động bên trong.

“Không biết thành tích cao nhất sẽ là tầng mấy?” Một vị trung niên tầm bốn mươi tuổi nói nhỏ.

“Trung viện chủ. Không biết hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy? Ta nhớ bình thường những chuyện thế này ngài đều chỉ phái Mộc trưởng lão đi thay thì phải."

Một giọng nữ nhân ôn nhu cất lên.

Vị trung niên kia nhìn về Cổ Mị Sanh, tươi cười đáp:

“Những năm gần đây Thu mỗ bận bịu bế quan nghiên cứu Đại Nhật Kinh, thật sự không thể phân thân để lo mọi chuyện trên dưới của Trung viện, đành phải làm khó Mộc trưởng lão xử lý thay. Tiện đây, Thu mỗ ta xin tạ lỗi và mong bốn vị viện chủ thông cảm cho."

“Trung viện chủ ngài quá lời rồi. Tây viện chủ nhỏ nhoi ta đây làm sao dám trách móc ngài chứ."

Cổ Mị Sanh nhu nhuyễn nói.

Một tiếng “hừ” nhẹ chợt phát ra.

Liếc mắt nhìn Bạch Thiên Thù, có chút nhếch môi, Cổ Mị Sanh cất tiếng:

“Thiên Thù muội. Muội nói thử xem hai đứa cháu của muội có thể đi đến tầng mấy?”

“Cháu của ta không phải cũng là con của ngươi sao?”

Bạch Thiên Thù lạnh nhạt nói.

Nghe nàng nói thế, trong mắt Cổ Mị Sanh có chút chán ghét hiện lên nhưng lại lập tức biến mất ngay, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười quen thuộc. Nàng cũng không đáp lại mà tự rót cho mình một ly trà rồi đưa lên môi nhấp khẽ. Động tác quả thật rất ưu mỹ.

Thấy không khí có chút trầm lặng, một cô gái cười nói:

“Theo ta thấy xếp thứ nhất lần này nếu không phải Ngọc Kinh thì không còn ai. Ta đã nhìn nó lớn lên, kể cả ngộ tính hay là nhân phẩm đều không có chỗ nào để chê cả. Thật sự là một mầm móng tu luyện tuyệt hảo."

Khẽ vuốt chòm râu, một lão nhân gật gật đầu tiếp lời:

“Nam viện chủ nói không sai. Ngọc Kinh đích thực là một thiên tài tu đạo hiếm thấy, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày sau nó sẽ là một đời viện chủ tiếp theo, thậm chí còn hơn cả chúng ta."

Những người còn lại đều tỏ vẻ tán đồng. Tất cả đều cho rằng Bạch Ngọc Kinh sau này sẽ là trụ cột chống đỡ Đại Nhật Cung, duy chỉ trừ một người không mấy cho là đúng. Người đó chính là Cổ Mị Sanh.

Nàng lại chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt ẩm ướt kia không biết đang nghĩ gì.

Giang Lưu Nhi lúc này đang ở tầng thứ hai của tòa tháp. Vừa rồi khi cùng các đệ tử khác tiến vào đây, một bầy yêu thú đã xông tới tấn công bọn họ. Cấp bậc của chúng cũng không cao, toàn bộ đều là yêu thú cấp bốn, thực lực chỉ tương đương với Tiên Thiên Cảnh mà thôi.

Nhưng mà đó không phải điều Giang Lưu Nhi để ý đến. Mà thứ hắn quan tâm là sau khi bị giết chết thì chúng lập tức tan biến mất.

Bọn nó cũng không phải chân chính yêu thú thật sự mà chỉ được tạo ra từ năng lượng.

Đó là đáp án của hắn.

Hơn nữa hắn còn phát hiện được năng lượng sau khi những yêu thú kia bị tiêu diệt cũng không hoàn toàn biến mất mà tồn tại dưới dạng linh khí khá tinh thuần. Điều này có nghĩa tu sĩ có thể dễ dàng hấp thu nó mà không cần tốn thời gian khu trừ tạp chất như khi hấp thu thiên địa linh khí hay sử dụng hạ phẩm linh thạch để tu luyện.

Tốc độ tu luyện có thể tăng từ hơn mấy mươi đến gấp trăm lần!

Giang Lưu Nhi thử ngồi xuống tu luyện.

Lát sau, hắn mở mắt đứng dậy. Đúng như suy đoán của hắn, quả thật tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Bây giờ thì hắn có chút hiểu cái “lợi ích” mà vị trưởng lão lúc nãy nói đến.

Đáng tiếc, năng lượng ở đây quá ít... Có lẽ các tầng sau sẽ nhiều hơn.

Nghĩ thế, Giang Lưu Nhi bước tới, đi vào tầng ba.

Khi hắn đến đây thì tất cả các yêu thú đã bị tiêu diệt hết. Xung quanh có hơn trăm người đang ngồi tu luyện. Dĩ nhiên họ cũng biết được tác dụng của những năng lượng tạo thành yêu thú này.

Giang Lưu Nhi cũng không dừng lại mà tiếp tục đi vào tầng bốn.

“G…à…o…o”

Ngay khi vừa mới xuất hiện, một móng vuốt sắc nhọn nhằm vào mặt hắn vồ tới.

“Oanh”

Trúng một quyền của Giang Lưu Nhi, con yêu thú lập tức tan biến, hóa thành một luồng sáng lam nhạt.

Giang Lưu Nhi vội vận hành Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết hấp thu vào cơ thể.

Cũng không phải là hắn ham ăn hốt uống gì mà đó là việc cần thiết trong trường hợp này. Thử nghĩ với gần trăm con người ở đây, họ sẽ để hắn thong thả đánh xong bọn yêu thú rồi chậm rãi ngồi hấp thu năng lượng của chúng để tu luyện sao? Chỉ e là chẳng còn lấy một tia nào cho hắn hít hơi chứ đừng nói gì tu luyện. Bởi vì tất cả những người ở đây đều làm điều như hắn lúc nãy.

Tranh thủ hấp thu được bao nhiêu thì hấp thu!

Chỉ trong thoáng chốc, lũ yêu thú đã bị hạ gục toàn bộ. Dù sao ở tầng bốn này chỉ có yêu thú cấp năm là cao nhất, cũng không khó khăn gì đối với những người đều có tu vi Ngự Không Cảnh trở lên ở đây.

Ngay khi con yêu thú cuối cùng vừa chết, tất cả mọi người lập tức tranh thủ chiếm cho mình một chỗ ngồi hấp thu những năng lượng ít ỏi sót lại.

Sau nửa canh giờ, khi không còn lại chút gì, mọi người bắt đầu đứng lên, tất cả đều nhìn về phía cánh cổng đang sáng trước mặt, có chút chần chừ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Điệp Mộng Hồng Hoa