Địa Ngục Nhân Gian

Chương 78: Khách tới


Diệp Kiếm Nhất?

Nghe thấy tên này tôi bỗng ngây người, bởi vì cái tên này thật sự quá quen thuộc, chắc chắn tôi từng nghe qua.

Lát sau tôi cũng nhớ ra tại sao tên đó lại nghe quen tai như vậy.

Đó không phải là nội gián của Vĩnh Dạ, kẻ đã phản bội Trương gia, khiến sư phụ tôi lập lời thề năm đó, thiên tài tuyệt thế Diệp Kiếm Nhất sao?

Nghĩ đến đây tôi không khỏi hít sâu một hơi, tại sao hắn lại ở đây?

Hơn nữa còn cố ý tới phòng tôi. Nếu như nói hắn chỉ là nhớ nơi cũ mà qua thăm một chút, có đánh chết tôi cũng không tin. Nhưng trừ lý do này ra tôi cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn tới đây làm gì.

Hiển nhiên chuyện này chắc chắn không đơn giản, phải thương lượng với đại sư huynh một chút mới được.

Lúc tôi đi đến trước cửa phòng đại sư huynh, đang định gõ cửa thì cửa phòng mở ra, đại sư huynh thấy dáng vẻ lo lắng của tôi thì nhíu mày một cái, mở miệng hỏi: “Đệ sao vậy?”

“Diệp Kiếm Nhất!” Tôi lập tức trả lời. “Hắn vừa tới đây, hơn nữa còn tới phòng đệ nhìn ngó một hồi lâu.”

“Diệp Kiếm Nhất?” đại sư huynh ngẩn người, bất chợt cười khổ một tiếng. “Quả nhiên là hắn tới sao?”

“Chuyện gì vậy? Trông huynh có vẻ như đã biết từ trước rồi.” Tôi vội mở miệng hỏi.

Đại sư huynh cười khổ: “Bởi vì chuyện của tông môn, mấy đại gia tộc chúng ta đã liên lạc với người của Vĩnh Dạ, định chất vấn bọn họ chuyện liên quan đến Dương gia thôn.”

Tôi ngơ ngác: “Ý huynh là, đến cả Ngọc Dương sư thúc bọn họ cũng không biết rốt cuộc chuyện ở Dương gia thôn là như thế nào?”

“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là như vậy.” đại sư huynh gật đầu.

“Cho nên ý huynh là, người đại diện cho Vĩnh Dạ có thể chính là Diệp Kiếm Nhất?” tôi nhíu mày.

Đại sư huynh mím môi. “Xem tình hình này có lẽ đúng là như vậy.”

“Vĩnh Dạ làm vậy là muốn ra một đòn phủ đầu với chúng ta. Để cho một kẻ phản bội của Trương gia tới, coi như chưa cần làm gì đã khiến chúng ta mất đi một phần thể diện trước mặt mọi người.” Tôi nhíu mày nói.

“Những năm gần đây Vĩnh Dạ đúng là càng ngày càng không coi người của đại gia tộc chúng ta ra gì, thậm chí có người nói, nếu như Vĩnh Dạ thật sự động thủ như lời chúng tuyên bố thì sợ rằng cho dù tất cả các đại gia tộc chúng ta liên thủ lại cũng không phải đối thủ của chúng. Chẳng qua là bọn chúng không muốn có tổn thất lớn mà thôi.” Đại sư huynh cười khổ một tiếng.

Tôi ngơ ngẩn, không ngờ Vĩnh Dạ lại lợi hại như vậy. Nếu sự thật là như thế thì có lẽ thời gian tôi có thể báo thù còn rất xa, cũng không biết là khi nào. Nhưng cũng may, bây giờ có quyển Hồng hoang sinh tử kinh kia, hơn nữa tôi lại từng uống rượu trường sinh, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi tin chắc chắn sẽ có cách đánh tan Vĩnh Dạ.

Lúc này đại sư huynh cũng mở miệng nói: “Nếu Diệp Kiếm Nhất đã tới xem ra đệ cũng phải cẩn thận một chút, nếu như ta nhớ không lầm, trong mục tiêu của đám người Vĩnh Dạ đó có cả đệ.”

Tôi liền gật đầu: “Đệ sẽ cẩn thận.”

Vậy được rồi, ngày mai sẽ có hội nghị, nếu lần này Diệp Kiếm Nhất đã tới, đệ tử Long Sơn chúng ta nhất định phải tham dự, đến lúc đó đệ cẩn thận một chút.” Đại sư huynh mở miệng nói.

Tôi gật đầu một cái trở về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, đầu óc rối bời. Nói thật, việc Diệp Kiếm Nhất đến đây khiến trong lòng tôi có chút bối rối.

Phải nói sao đây, trong tiềm thức của tôi đã xác định Diệp Kiếm Nhất là người tôi muốn đánh bại nhất trong Vĩnh Dạ, nhưng không biết tại sao, khi nghĩ tới thành tích của hắn tôi lại có chút sợ hãi.

“Sợ cái lông, không phải chỉ là một cao thủ tiên thiên thôi sao, cho ta một năm, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi đạt tới cảnh giới tiên thiên, sau hai năm, đánh bại tên Diệp Kiếm Nhất đó căn bản không thành vấn đề.” Giọng nói của Tiểu Phật Gia truyền tới.

Tôi ngẩn người, cuối cùng cười khổ một tiếng mở miệng: “Hai năm, quá lâu, thế cục hiện tại luôn thiên biến vạn biến, ai biết hai năm sau sẽ phát sinh ra cái gì.”

Giọng bất đắc dĩ của Tiểu Phật Gia truyền tới: “Ngươi đúng là không biết đủ, hai năm quá lâu? Bao nhiêu người tu luyện cả đời cũng không tới được tiên thiên cảnh, ngươi một năm đã có thể đạt tới, còn muốn đòi hỏi gì nữa. Phải biết rằng đại sư huynh của ngươi có thể nói là tu luyện từ nhỏ, đến bây giờ cũng đã sắp hai mươi năm, mà cũng chỉ đến nửa bước tiên thiên thôi.”

Tôi tất nhiên hiểu rất rõ yêu cầu của mình quá cao, nhưng tôi cũng rất rõ ràng, thời gian của tôi không có nhiều, tôi loáng thoáng cảm nhận được, thời gian này Vĩnh Dạ nhất định sẽ có hành động, với thực lực của tôi bây giờ, ngay cả khả năng tự vệ cũng không có.

Nếu đã không có thời gian, vậy hãy tận dụng từng chút một đi. Bởi vậy sau một thời gian ngắn, tôi bắt đầu tiếp tục quá trình đả thông kinh mạch, để tranh thủ đột phá trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng việc đột phá nào có dễ như vậy. muốn đả thông kinh mạch thứ hai so với kinh mạch thứ nhất khó hơn ít nhất mười lần, mà đây mới là mở ra đại chu thiên, quỷ mới biết, muốn đả thông kinh mạch tiếp theo có bao nhiêu khó khăn.

“Ngươi biết vì sao càng tu luyện về sau càng khó không?” lúc này Tiểu Phật Gia mở miệng hỏi.

“Không biết.” Tôi biết Tiểu Phật Gia nhất định là có lời gì muốn nói với tôi.

Đúng như dự đoán, Tiểu Phật Gia rất nhanh liền mở miệng nói: “Đả thông kinh mạch chính là dẫn dắt chính mình tới cảnh giới tiên thiên. Dựa vào lý thuyết của đạo gia mà nói, đứa trẻ mới sinh ra là sạch sẽ nhất. Trên căn bản đứa trẻ vừa mới sinh ra, kinh mạch đều ở cảnh giới tiên thiên, tất cả các kinh mạch trong cơ thể đều thông, nhưng theo thời gian lớn lên, do sinh hoạt ăn uống, kinh mạch trong cơ thể sẽ dần xuất hiện những tạp chất dơ bẩn, ảnh hưởng tới việc tương thông giữa cơ thể và đại chu thiên. Quá trình đả thông kinh mạch thật ra chính là quá trình đem mình từ từ biến thành một đứa trẻ sơ sinh.”

Tôi ngây người. Đây đúng là một lý luận thú vị, vội mở miệng nói: “Tiếp tục!”

“Mà đả thông kinh mạch tương đương với việc đem những thứ dơ bẩn trong kinh mạch tống ra ngoài. Lúc đầu sẽ tương đối dễ dàng, nhưng càng về sau những thứ dơ bẩn kia càng xếp hàng đi ra. Có một số bị đẩy ra ngoài, nhưng có một số sẽ bị ngươi đẩy đến những chỗ khác, mật độ càng lớn, tất nhiên sẽ càng khó dọn dẹp. cho nên càng tu luyện về sau càng khó khăn chính là vì nguyên do này. Tên Diệp Kiếm Nhất đó là một thiên tài, hắn đã dùng một loại phương pháp quỷ dị nào đó để đả thông kinh mạch nên mới có thể sau khi đả thông tiểu chu thiên, nhanh chóng biến thành cao thủ tiên thiên.” Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

“Tại sao?” Tôi vội mở miệng hỏi.

Tiểu Phật Gia cười khẽ một tiếng, “Hắn là tất cả kinh mạch cùng đả thông một lúc. Chỉ cần đạt đến trình độ nhất định thì có thể làm được, nhưng nhược điểm của phương pháp này chính là, trong một thời gian rất dài ngươi so với người bình thường không có gì khác nhau. Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng, chỉ cần có một ngày ngươi đạt đến trình độ đó, chỉ dùng hai ba ngày là có thể đem tất cả kinh mạch đả thông cùng một lúc. Nhưng cách này chỉ những người có ý chí cực kì mạnh mẽ mới làm được, bởi vì một lúc mở ra nhiều kinh mạch như vậy, sẽ đau đớn như sắp mất mạng, hơn nữa nếu tinh thần lực không đủ tập trung, không cẩn thận có thể bị tẩu hỏa nhập ma, toàn bộ kinh mạch đều bị phế.”

Nghe Tiểu Phật Gia nói như vậy tôi cũng hít sâu một hơi. Thì ra Diệp Kiếm Nhất đó tu luyện sáu năm không đột phá, vừa đột phá lại hơn hẳn người khác tu luyện cả sáu mươi năm là vì lý do này.

“Vậy ta có thể dùng cách này không?” Tôi vội mở miệng hỏi.

“Ngươi không cần thức tỉnh Hồng Dược nữa sao? Nếu lựa chọn phương pháp đó, trong thời gian ngắn ngươi không thể đột phá đến đại chu thiên, ngưng tụ ba đóa kim hoa.” Một câu của Tiểu Phật Gia khiến tôi nghẹn lại không nói được câu nào.

Đúng là điều kiện của tôi và Diệp Kiếm Nhất không giống nhau, tôi cần nhanh chóng nhưng lại phải leo lên từng bước một, không giống như hắn, có thể một bước lên trời.

Tiểu Phật Gia nói một hồi lâu nhưng kết quả cũng như chưa nói vậy. Tôi bĩu môi nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Tôi bị đại sư huynh đánh thức, vừa tỉnh dậy nhìn đồng hồ đeo tay đã là tám giờ rưỡi sáng thứ hai, tôi vươn vai một cái mở miệng hỏi: “Phải lên đường rồi sao?”

Đại sư huynh gật đầu nói: “Chính xác là phải lên đường, đi thôi!”

Tôi đứng lên, sau khi tắm qua một chút liền theo đại sư huynh tới Hổ Sơn, khi lên tới Hổ Sơn đã là mười một giờ trưa. Vừa bước vào đạo quan của Hổ Sơn, tôi lập tức cảm thấy bầu không khí nghiêm nghị đập vào mặt mới phát hiện bên trong tụ tập không ít người. Ngồi chính giữa là Ngọc Dương sư thúc, phía sau lưng ông có không ít đệ tử Hổ Sơn mang tên lót chữ Long đang đứng, tôi cùng đại sư huynh cũng hòa vào trong đám đệ tử này.

Đứng ở bên trái là Trần gia của Hoa Sơn, Trương gia Võ Đang, Vương gia Toàn Chân. Bên phải chính là Phật môn, có chùa Lưu Ly của Trung Nguyên, Lạt Ma của Tàng Địa Phật quốc, còn có Nam Hải Bồ Đề môn, coi như trước mắt những người có địa vị trong các đại gia tộc đều có mặt. Chỉ có những gia tộc vừa và nhỏ không tham gia, căn bản những gia tộc nhỏ đó không quan trọng, cũng không có tư cách tham gia hội nghị lần này.

Hai người chúng tôi vừa tới liền thấy người trung niên bên người có đeo một thanh trường kiếm, Trần gia của Hoa Sơn mở miệng nói: “Chuyện này e là có chút mưu đồ phía sau. Người của Vĩnh Dạ vốn âm hiểm xảo trá, cũng không đưa ra lời giải thích cho chuyện lần này, chúng ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ!”

Một vị Trương gia của Võ Đang trong tay cầm phất trần cũng mở mắt nói một chữ: “Đúng!”

“Ngọc Dương đạo huynh, Hổ Sơn của Trương gia là đệ nhất môn phái trong các gia tộc. Đến lúc đó có thể huynh phải dẫn chúng ta đi chinh phạt đám tặc nhân Vĩnh Dạ kia một chuyến!” Vương gia Toàn Chân mở miệng nói.

Phật môn bên kia ai nấy đều nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.

Ngọc Dương sư thúc cười một tiếng, điềm nhiên mở miệng nói: “Đây là việc đương nhiên, gần đây động tĩnh của Vĩnh Dạ thật sự quá lớn, nếu còn tiếp tục như vậy phía chính quyền sẽ không nhịn được, tai họa năm mươi năm trước chắc mọi người còn nhớ chứ.”

Năm mươi năm trước?

Tôi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng biết đó là chuyện gì.

Điều này cũng khiến tôi hiểu ra một chuyện. Huyền môn có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một bang phái, nếu như quốc gia xuất thủ, thì tất cả đều không tính là gì.

“Đúng vậy, nếu như kinh động đến quốc gia, lúc đó kẻ gặp họa chính là những đại gia tộc chúng ta. Bọn Vĩnh Dạ đó vốn không có căn cứ địa, gây ra chuyện cứ trực tiếp chạy là được, nhưng chúng ta còn có gia nghiệp ở đây, hòa thượng chạy được miếu không chạy được.” Người của Toàn Chân bên kia mở miệng nói.

Rất nhanh Phật môn có người không nhịn được lên tiếng: “Thế nào gọi là hòa thượng chạy được miếu không chạy được, người Phật môn chúng ta có làm gì sai sao?”

“Ta không nói các ngươi, các ngươi nhận vơ cái gì!” Đạo nhân Toàn Chân vừa nói lập tức phản pháo lại.

“Đồ mũi trâu!” Bên kia không nhịn được trực tiếp chửi mắng.

Một người mắng, những người còn lại cũng không nhịn nữa, từng con lừa ngốc bên trái, rồi con lừa ngốc bên phải ở đó cãi cọ.

Thật là tốt lắm, người của Vĩnh Dạ còn chưa tới, ngược lại người mình đã tự đấu nhau.

Tôi cười lạnh, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vĩnh Dạ có thể tự do ngoài vòng pháp luật. Đám người kia rõ ràng có chung mục đích nhưng lòng khác nhau, giờ đã là lúc nào rồi còn ở đó nội chiến.

Như vậy mà có thể đánh thắng Vĩnh Dạ mới là chuyện lạ.

Rất nhanh Ngọc Dương sư thúc vỗ ghế một cái, mở miệng nói: “Các vị đạo hữu, đối thủ của chúng ta là Vĩnh Dạ, các vị không nên nhận lầm.”

Bị Ngọc Dương sư thúc nói vậy, những người mới vừa gân cổ cãi nhau kia ai nấy đều đỏ mặt lui về.

“Lần này chúng ta mời người của Vĩnh Dạ tới, dĩ nhiên trước tiên phải hỏi rõ ràng chuyện thôn Dương gia, sau đó chính là muốn hỏi xem rốt cuộc mục đích của chúng trong những năm gần đây là gì, nói rõ ràng từng chuyện, xem rốt cuộc Vĩnh Dạ bọn chúng đang bày trò gì, có thật là chúng coi người trong đạo môn không ra gì hay không?” Ngọc Dương sư thúc hừ lạnh một tiếng nói.

Thử thử thử thử…

Lời của Ngọc Dương sư thúc vừa rơi xuống, một loạt âm thanh kim loại từ ngoài cửa truyền tới, mọi người bên trong đều yên tĩnh lại.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Xung quanh yên ắng, âm thanh ngày một rõ, sắc mặt mọi người lần nữa thay đổi.

Tôi biết có thể đó là người của Vĩnh Dạ tới, không khỏi hít sâu một hơi, nín thở nhìn ra ngoài cửa.

Rất nhanh một trận gió khiến cửa chính mở ra, tôi trông thấy một người đầu trọc mặc trường bào đỏ, trong tay xách một đại thiết thương dài đến hơn hai thước, đầu thương kéo trên đất phát ra tiếng ồn ào, tạo thành một vệt trắng trên nền gạch.

Tên đầu trọc mặt mũi dữ tợn, bắp thịt trên người cuồn cuộn, điểm đáng chú ý là trên cái đầu trọc của hắn lại xăm một đóa sen diêm dúa màu đỏ, bông hoa sen nhìn rất tinh xảo. Một nam nhân thô kệch với một bông sen đỏ tinh xảo ở chung một chỗ khiến thị giác người nhìn có chút chấn động.

“Là Hỏa Long của Vĩnh Dạ, chỉ có mình hắn tới thương lượng thôi sao? Chỉ có một đường chủ e là không đủ!” Mặc dù trước đó bị Hỏa Long dọa cho sợ nói không ra lời nhưng lúc này cũng có người kịp phản ứng lại mở miệng khiêu khích.

Tô hít sâu một hơi, bởi vì tôi trông thấy, từ bậc thang trên cùng kia có một người từ từ xuất hiện, đang từng bước hướng đạo quan đi tới.

Người đó da rất trắng, nhưng mái tóc đen thì rối bù, tròng mắt nhìn qua rất lười nhác, giống như đã nhiều ngày không ngủ vậy. Nhưng có lúc lại có thể cảm giác được một tia sáng lóe lên từ con ngươi của hắn, rất đáng gờm!

“Diệp Kiếm Nhất! Ngươi còn mặt mũi tới đây!” Sau khi thấy rõ hình dáng người kia đại sư huynh đứng bên cạnh tôi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vọt về phía hắn.

Theo sau đại sư huynh còn có mấy vị sư huynh của Hổ Sơn.

“Sư huynh, lâu rồi không gặp, nhưng ta nghĩ chắc ngươi không muốn tự chuốc lấy nhục nhã chứ, như vậy đối với chúng ta đều có lợi!” Một luồng gió nhẹ từ trên người Diệp Kiếm Nhất tràn ra, khiến mấy vị sư huynh đang xông lên lập tức dừng lại.

“Luyện hư hợp đạo! Không thể nào, ngươi đã đột phá tới tiên thiên, liên tục đạt tới cảnh giới hư hợp đạo?” Lập tức có người mở miệng nói.

Luyện hư hợp đạo, tôi ngây người. Nếu như tôi nhớ không nhầm, Ngọc Dương sư thúc hình như cũng mới luyện tới hư hợp đạo!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Địa Ngục Nhân Gian