Đệ Cửu Môn

Chương 37: 37: Trước Giờ Khai Chiến


Một lúc sau, 5 người Lạc Giai đã quay về, dễ dàng qua khỏi ánh mắt của kẻ theo dõi, vào trong căn cứ.

Lúc này ở trong phòng, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô bé nhìn khoảng chỉ 8,9 tuổi vừa mới xuất hiện trong phòng này.

Không hiểu nguyên nhân tại sao cô bé lại ở đây.

Sau khi nghe Sayo nói thì mới biết là Lạc Giai lên kế hoạch cứu cô bé này ra khỏi nơi vừa rồi.

Sau khi hỏi cô bé tên gì, mới biết cô bé tên Anna, cô bé cùng với nhiều cô gái trong làng nghe nói có cơ hội lên đế đô để kiếm tiền liền theo 1 chiếc xe ngựa vào hoàng cung, nhưng chưa hiểu chuyện gì thì đã bị đưa vào chỗ kia.

Nghe thấy câu chuyện của cô bé, 3 người Tatsumi cũng cảm khái, 3 người ban đầu cũng nuôi ý định vào đế đô để kiếm tiền Nhưng đến đây, giờ mới biết nơi đây lại không tốt như mình nghĩ.

Lạc Giai lúc này liền xoa đầu cô bé nói:

“Em còn nhỏ như thế này sao lại nghĩ đến việc vào đế đô làm việc chứ.”

Lúc này cô bé mới khóc to lên, kể về việc cha cô bé mất sớm, chỉ có mẹ nuôi cô bé nhưng lại đang bị bệnh nặng.

Cô bé muốn vào đế đô 1 phần cũng vì kiếm thầy thuốc cho mẹ mình.

Mọi người nghe được liền cảm khái.

Yanda và Sayo cũng có chút muốn bật khóc.

1 người vừa mất mẹ, 1 người mất mẹ từ nhỏ.

Cả căn phòng trở nên buồn man mác.

Lạc Giai suy tính, liền nói:

“Đừng khóc nữa, đầu tuần sau anh sẽ đưa em về nhà, bệnh của mẹ em, anh có thể điều trị.”

Cô bé nghe vậy liền vui vẻ nói:

“Thật không?”

Lạc Giai liền nở nụ cười tươi nói:

“Anh chưa bao giờ biết nói xạo cả.” Lời này hắn đã nói quen miệng đến mức không biết ngại là gì.

Nghe vậy cô bé liền vui vẻ.

Sau khi nói Luna dẫn cô bé đi ăn uống nghĩ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại 5 người.

2 người Yanda, Sayo nước mắt vẫn còn lưng tròng.

Đợi 2 người dần bình tâm, Tatsumi lúc này chợt có 1 thắc mắc muốn hỏi:

“Alan đại ca, sao anh ở bên dưới mà vẫn có thể biết được việc Anna đang bị lăng nhục ở tầng 2?”

Nghe thấy câu hỏi này, Lạc Giai khẽ giật mình, vấn đề này nếu nói thẳng ra là hắn có thể nhìn thấy, thì có những vấn đề có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch.

Căn nhà này là có không ít phụ nữ đấy.

Hắn liền nói xạo:

“Là ta nghe thấy, ta nghe thấy tiếng Anna cầu cứu phát ra trên tầng 2.

Đó là năng lực đặc thù của ta.”

— QUẢNG CÁO —

Tatsumi gật đầu.

Sayo lúc này nghe thấy bỗng có chút cảm giác không đúng, rõ ràng Alan đại ca có thể chỉ ra đúng căn phòng.

Nếu chỉ nghe thôi sao có thể chuẩn xác như vậy.

Nhưng suy nghĩ chút, liền không lên tiếng.

Để mọi người không chú tâm vào vấn đề này, Lạc Giai liền đánh lạc hướng:

“Thứ 7 này ta đã giao hẹn gã tóc mai bạc đánh bài, hôm đó chúng ta sẽ ra tay.

Hừ, nơi đó vừa dùng để buôn người, còn sử dụng để kinh doanh mại dâm, hãm hại những người vô tội.

Nên tiêu diệt càng sớm càng tốt.”

4 người Yanda khẽ gật đầu, rất đồng ý, nhưng sau đó nhớ đến 6 người phi phàm kia.

Khuôn mặt hiện vẻ lo lắng.

Nhìn bọn họ phản ứng, Lạc Giai liền trấn an:

“Yên tâm, chúng ta có đồng minh.”

4 người nghe vậy liền quay lại nhìn Lạc Giai.

Không biết những người gọi là đồng minh đó là ai.

Lạc Giai quay lại nhìn Tatsumi, Yanda nói:

“Chuẩn bị 5 cái mặt nạ, 5 bộ trang phục dạ hành.

Đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên.”

Sáng hôm sau, sau khi nhắc nhở mọi người luyện tập.

Hắn ẩn mình thoát ra ngoài, tránh né người theo dõi.

Chữ “Mệnh” trong mắt sáng lên, trong mắt hắn hiện ra những sợi tơ màu đen xám, dọc theo sợ tơ, hắn nhanh chóng lướt theo những sợi tơ này, di chuyển ra khỏi phố Ingen.

Tại 1 quán “Bar” trên phố Lund.

Hắn nhìn thấy từ xa, Leone đang uống bia với 1 nhóm người, cười nói rất là vui vẻ.

Hắn khẽ thì thầm:

“Nữ nhân này ăn nhậu cả vào ban ngày sao?”

Hắn liền từ từ lướt đến.

Một lúc sau, Leone liền ngửi được 1 mùi quen thuộc.

Cứ mỗi lần ngửi thấy mùi này thì lông tơ nàng lại dựng đứng lên.

Nàng nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng chào từ biệt mọi người.

Bắt đầu di chuyển ra ngoài.

Đi đến 1 khu đất hoang dã, trước mặt nàng vẫn là thanh niên mang mặt nạ sắt, mang áo choàng phủ kín người.

Như vẫn còn tức giận chuyện cũ, Leone khẽ nói:

“Kẻ trộm vặt kia, ngươi đã đến.”

Lạc Giai nhìn nàng, sau đó dùng giọng nói trêu tức:

“Ngươi mới là kẻ trộm.

Nếu lúc này ta đưa thông tin cho ngươi, không biết là ngươi có tỉnh táo ghi nhớ nỗi không.”

— QUẢNG CÁO —

Leone biết là hắn đang nghĩ gì.

Nàng chợt cười duyên 1 cái, nhẹ nói:

“Ta cứ nghĩ ngươi là kẻ lạnh lùng, không nghĩ là lại biết trêu chọc người khác.

Thật tò mò muốn biết dưới lớp mặt nạ đó là khuôn mặt như thế nào.

Có phải là do quá xí trai quá mới phải đeo mặt nạ phải không?”

Nói xong câu đó, nàng liền đơ miệng, nàng quên mất, tên trước mắt cực kỳ nguy hiểm lại chọc giận hắn.

Lạc Giai không muốn dây dưa vấn đề này, liền nói:

“Vào vấn đề chính, ta đã có thông tin tình báo về bọn buôn người.”

Lúc này Leone chợt tập trung để nghe rõ, dần dần nghe hắn nói, nàng liền há miệng hỏi lại:

“Cái gì, 7 người phi phàm sao?”

Leone thực sự ngạc nhiên, số lượng này không hề nhỏ.

Thực sự tổ chức Night Raid của nàng, hiện tại cũng chỉ có 7 người.

Mà ở đây 1 nhóm buôn người mà cũng đã có đến 7 người phi phàm.

Leone chợt nói:

“Cái này là không nói quá lên chứ.”

Lạc Giai không muốn mất thời gian giải thích.

Liền ném ra ảnh của 7 người đó.

Đó là ảnh mà tối hôm qua hắn tự họa ra từ suy tưởng.

Hắn nói:

“Đây là ảnh của 7 tên đó, ta chỉ biết trước mắt, tên đầu trọc có thể sử dụng lửa, cô gái phương đông có thể dùng âm công, thân thủ rất lợi hại, có ẩn giấu thủ đoạn không rõ.

Đáng lưu ý nhất chính là tên tóc mai bạc, đội mũ áo thuật kia, ta suy đoán năng lực của hắn là có thể hoán đổi vị trí vật thể lẫn nhau, tuyệt đối phải lưu ý hắn, có thể hắn còn có năng lực khác.”

Leone cầm lấy ảnh, liền gật gù, ảnh mặc dù họa ra nhưng lại vô cùng sinh động.

Sau đó kinh ngạc:

“Hoán đổi vị trí vật thể sao? Làm sao lại có năng lực kinh khủng như vậy, ngươi đùa sao?”

“Ngươi có thể chọn tin hoặc không tin.” Lạc Giai lạnh lùng đáp.

Lạc Giai khẽ hỏi tiếp:

“Ngươi có thể huy động bao nhiêu người?

Leone thầm tính toán, vấn đề này nàng phải hỏi ý kiến của Najenda nhưng đại khái cũng đoán được liền nói: — QUẢNG CÁO —

“Có thể ít nhất là 5 người.”

Lạc Giai khẽ gật đầu:

“Ít nhất trong 5 người phải có 2 người mạnh hơn ngươi.

Được rồi, kế hoạch là như thế này, ....”

Leone nghe thấy 1 hồi liền gật gù, thầm nghĩ kế hoạch không sai.

Dựa theo kế hoạch này thì bên nàng hoàn toàn có thể bảo vệ được lực lượng.

Lạc Giai sau khi nói xong liền nói:

“Nếu không có vấn đề gì, thì ngày mai chúng ta gặp lại.

Ta đi đây.”

Leone chưa kịp nói thêm, thì Lạc Giai đã biến mất như tan biến vào không khí.

Một lúc sau, cảm thấy an toàn, Leone bắt đầu di chuyển, trở về căn cứ Night Raid.

Vài giờ sau, ở cách đế đô 20km về phía Bắc, trong bóng tối chỉ có vài ánh sáng le lói, giọng Najenda cất lên:

“Leone, cô nghĩ gã đeo mặt nạ kia có thể tin tưởng được không.”

Leone liền nói:

“Tôi cảm thấy hắn là 1 người giống chúng ta, chuyện gia đình Aria và khu Rowel có thể thấy lốm đốm.”

Lúc này 1 giọng nữ trẻ trung nhưng có chút lạnh lùng vang lên bên dưới:

“Em nghĩ việc này chúng ta nên tham gia.”

Xung quanh cũng không có tiếng phản đối, lúc này Najenda mới trầm tư quyết định.

“Chúng ta sẽ tham gia, tham dự lần này sẽ là 5 người Bulat, Akame, Leone, Sheele, Mine.

Nên nhớ mọi người chú ý an toàn, nếu cảm thấy nguy hiểm, phải nhanh chóng rút lui.”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đệ Cửu Môn