Đế Cuồng

Chương 25: Gặp Lại Thao Thiết


Vào lúc ba người Độc Cô Minh, Mộng Tiểu Phàm, Sát Tiếu Thiên đang vất vả thí luyện trong cấm khu tiên giới thì Hứa Du lại đang bận bày những trò dâm loạn trong phủ đệ của mình.

- Nào các mỹ nhân, cùng chổng mông lên đi! Ta dừng ở ai thì sẽ thưởng người đó một viên Dục Tú đan.

Hứa Du cởi thắt lưng ra rồi tụt quần xuống, nhìn tiểu huynh đệ hùng dũng chĩa lên khiến các cô gái mặt mày đỏ ửng, gã hưng phấn nói:

- Các nàng nhìn xem, đây là Tru Tiên Quỷ Kiếm của ta, đâm phát nào là tiên huyết thần huyết ma huyết phun ra đến đấy, ai muốn thử kiếm trước?

Một mỹ nữ dáng người mảnh mai đưa bàn tay thon dài vỗ vỗ lên bờ mông mềm mại của mình nói:

- Minh Vương đâm thiếp trước đi, được chết dưới bảo kiếm của chàng thiếp không oán không hận!

- Được, vậy thì ta không nương tay đâu!

Hứa Du cười hắc hắc, làm bộ vận linh lực khiến không gian run lên từng đợt, kế đến dùng bảo kiếm đâm tới khe núi màu hồng đang ẩm ướt của mỹ nữ kia.

- Á, chết ta rồi! Minh Vương ngài thật uy dũng!

Mỹ nữ dáng người mảnh mai gào thét thê thảm vì đau đớn, nhưng điều này càng kích thích Hứa Du hơn.

Gã nắm tóc nàng ta, thân hình co giật liên hồi, cũng cùng xụi lơ ngã xuống, thần huyết màu trắng chảy đầy khe suối ẩm ướt.

Không ngờ một gã thanh niên cường tráng, có tiểu huynh đệ to đùng như vậy lại không kiên trì nổi quá ba hơi thở.

- Minh Vương, ngài khiến ta thật sung sướng...

- Thế gian này chỉ có Minh Vương mới là nam nhân chân chính...

Đám mỹ nữ thân hình loã lồ lại vây xung quanh Hứa Du, miệng không ngừng tung hô nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự khinh bỉ.

Có cô cầm bảo kiếm đang gãy quẹo của Hứa Du ngậm vào, cũng có cô dí sát nhũ hoa màu hồng trên cặp ngực trắng nõn vào mặt gã, bắt đầu trận hoan lạc mới.

Hứa Du thở hồng hộc, mặt mày trắng bệch, tiếp tục chìm vào hoan lạc.

Suốt ba tháng nay chưa một giây phút nào gã ngưng lại thú vui dâm loạn này, đến cả truyền thừa Bất Động Minh Vương cũng muốn quên đi.

- Con bà nó, bây giờ ta đã là Minh Vương vô thượng, cần gì đi chiếm đoạt truyền thừa chứ? Các mỹ nữ cùng tới đây đi!

-----------

Ở Diêm La điện, Độc Cô Minh bắt đầu khoác lên chiến giáp Minh Vương, chuẩn bị tiến vào U Minh quỷ cung dự lễ triều bái.

Vì không còn Trần Mạn Dao ở bên nữa nên hắn rất luống cuống, mất cả canh giờ mới mặc xong y phục.

- Không tệ! Bộ chiến giáp này khiến ta đẹp trai gấp bội phần...

U Minh quỷ cung nằm ở một viên tinh tú cách Minh giới không xa.

Gọi là quỷ cung nhưng thực chất nơi này khá hoang vắng, ngay cả lính gác cổng cũng không có, cũng thiếu đi những tỳ nữ sai vặt.

Nếu không phải từ bên trong toả ra một luồng quỷ khí cường đại vô song đè ép toàn bộ Thập Đại Minh Vương thì chẳng ai dám nghĩ đây là biệt cung của quỷ chủ.

Độc Cô Minh dẫn theo người của Diêm La điện bắt đầu tiến cung.

Đợt tiến cung này số người tham dự rất đông, gần như mấy ngàn quỷ tộc đều cử tộc nhân đến.

Bỗng nhiên có dáng rất quen thuộc thấp thoáng ở cách chỗ Độc Cô Minh không xa, khi hắn xoay đầu nhìn sang thì thấy một thiếu niên áo đen gầy gò đang dẫn theo người của Thao Thiết nhất tộc tiến cung.

Giống như cảm giác được ánh mắt của Độc Cô Minh, thiếu niên áo đen quay đầu nhìn sang, thần sắc có chút khinh bỉ nhưng rất nhanh chuyển thành sự kính trọng, mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục đi vào quỷ cung.

Biểu cảm kia chỉ thoáng qua rất nhanh song vẫn bị Độc Cô Minh nắm bắt.

- Có ẩn tình! Nếu đây là ảo cảnh do hồi ức của Bất Động Minh Vương tạo thành thì thiếu niên Thao Thiết kia hẳn sẽ không dùng ánh mắt khinh bỉ với ta!

Nhìn thiếu niên Thao Thiết vội vã rời đi, Độc Cô Minh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.

- Hừ, ở bên ngoài ngươi dám đá vào mông ta.

Còn ở trong này ta đã có tu vi Đại Đế, xem ta trả đũa ngươi như thế nào!

Đột nhiên ở trung tâm U Minh quỷ cung xuất hiện ba hồi trống vang vọng trời đất, nghe được tiếng trống này, ngàn vạn quỷ hồn trên Minh giới đồng thời gào thét, biểu tình cuồng nhiệt xen lẫn xúc động.

- Chiêu Hồn cổ! Giới bảo của toàn thể Minh giới!

Xếp trên Đế bảo chính là Giới bảo của cường giả cấp độ Giới chủ.

Muốn luyện ra Giới bảo không phải chỉ có thực lực là đủ mà còn cần sự tán thành của sinh linh cả một giới, cùng gia chú nguyện lực vào đó.

Chiêu Hồn cổ là một kiện Giới bảo tuyệt thế vô song, một khi đánh lên có thể khiến sức mạnh của U Minh Quỷ Chủ được cộng minh với Minh giới, chiến lực tăng lên gấp ba bốn lần.

Tất nhiên cái giá phải trả nếu sử dụng lâu không hề nhỏ, sẽ khiến sinh linh toàn giới gặp thương tổn.

Sau khi các Minh Vương và đại diện mấy ngàn bộ tộc của Minh giới đều đã an vị.

Từ trong quỷ cung mới truyền ra tiếng trầm trầm của U Minh Quỷ Chủ.

- Ta triệu tập các vị đến đây là vì sinh tử tồn vong của Minh giới.

Quỷ tộc và Nhân tộc chúng ta đã bị dồn tới bức đường cùng bắt buộc phải phản kháng.

Cái giá phải trả sẽ rất thảm trọng, có thể là bị diệt tộc, cũng có thể Minh giới hoàn toàn diệt vong.

Nếu đồng ý quy hàng, vứt đi uy nghiêm, trở thành nô bộc của tứ giới còn lại thì sẽ có cơ hội giữ được tính mạng, nhưng các ngươi có muốn như vậy không!

U Minh Quỷ Chủ chưa từng lộ mặt, ngoại trừ Thập Đại Minh Tướng ra gần như cả Minh giới chưa từng ai biết được dung mạo thật của y.

- Quỷ giới không thể bị sỉ nhục, tử chiến!

- Tử chiến!

- Tử chiến!

Độc Cô Minh cũng giơ tay gào thét, nhưng mắt không ngừng liếc tới liếc lui dò tìm vị trí của thiếu niên Thao Thiết.

Đúng lúc này, một nam tử dáng người cao lớn, mặc khôi giáp có hai cánh dơi ôm quyền tiến lên.

Đây chính là Biện Thành Vương, người từng hỗ trợ Diêm La rút lui khi hắn trúng phải Hỗn Mang tiễn, bẩm báo:

- Quỷ chủ, Bất Động Vương hình như quá đau thương vì cái chết của Tử Hà Thiên Tôn nên muốn quy ẩn.

- Cái gì? Ca ca muốn quy ẩn?

U Minh Quỷ Chủ mặc dù thân phận cao hơn nhưng tuyệt đối không dám gọi thẳng tên hiệu của Bất Động.

Rõ ràng luôn luôn kính nể người ca ca kinh tài tuyệt diễm này.

Biện Thành thở dài:

- Ta đã hết lòng khuyên nhủ, nhưng Bất Động Vương kiên quyết chối từ!

Trong lòng ba người Độc Cô Minh, Mộng Tiểu Phàm và Sát Tiếu Thiên dâng lên sóng lớn.

Nếu Bất Động Minh Vương không tham gia chiến tranh thì cảnh tượng trong mấy bức thạch điêu ở cổ di tích ngoài đời thực sẽ không xảy ra.

Đồng nghĩa với việc họ sẽ thất bại hoàn toàn.

Sát Tiếu Thiên phản ứng rất nhanh, tiến lên ôm quyền nói:

- Quỷ Chủ, quan hệ giữa ta và Bất Động Minh Vương không tệ, cứ để ta thử khuyên huynh ấy xem!

Mộng Tiểu Phàm cũng không chịu thua:

- Quan hệ giữa ta và Bất Động Minh Vương cũng rất tốt, để ta!

Mọi người trố mắt nhìn hai vị Minh Vương tiến lên dành nhau đi khuyên Bất Động, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đáng kinh ngạc hơn là Diêm La - người thường ngày khắc khẩu với Bất Động cũng bước ra lên tiếng:

- Ta với Bất Động đại ca là sinh tử tri giao, huynh đệ cắt máu ăn thề.

Ta đã từng phát lời thề với trời sẽ vĩnh viễn kề vai tác chiến với Bất Động đại ca, Quỷ Chủ để ta đi đi!

- Cái gì? Diêm La vương nói mình là sinh tử tri giao với Bất Động vương sao? Rõ ràng là dối trá, bọn họ không vừa ý nhau, quan điểm lúc nào cũng trái ngược.

Ngay cả lần trước lúc Bất Động vương đề nghị liên thủ với nhân tộc chống lại tứ giới cũng bị Diêm La vương đứng ra phá rối.

Nghe mấy lời bàn tán xôn xao, Độc Cô Minh không khỏi cười khổ.

Thật không ngờ Diêm La vương lại không được lòng mấy vị Minh Vương khác, thậm chí còn từng chủ trương hoà bình với tứ giới, đứng ngoài cuộc chiến.

- Ta suy nghĩ lại rồi, Quỷ giới không thể chịu nhục.

Ta sẽ chiến đấu đến khi giọt máu cuối cùng chảy cạn, xin các vị hãy tin ta...

Độc Cô Minh gân cổ lên nói, tỏ vẻ hùng tâm tráng chí.

Thiếu niên Thao Thiết đứng ở phía xa thấy vẻ mặt này của hắn liền nhổ toẹt một bãi nước bọt, miệng chửi thầm hai chữ "vô sỉ".

Trong U Minh quỷ cung, Quỷ Chủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:

- Đã vậy ba người các ngươi hãy lần lượt tới khuyên nhủ ca ca ta.

Ai làm được xem như lập được đại công cho Minh giới...

- Tuân lệnh Quỷ Chủ!

Cả ba người Độc Cô Minh, Mộng Tiểu Phàm, Sát Tiếu Thiên đồng thanh hô.

Buổi triều lễ kết thúc, chúng quỷ tộc tản ra trở về nơi ở của mình.

Độc Cô Minh bay lên trên không trung đưa mắt nhìn xuống dò tìm tung tích của Thao Thiết.

Quả nhiên sau một hồi tìm kiếm liền thấy y đang ẩn nấp trong đám đông, thi triển độn thuật bỏ trốn.

Mặc dù Thao Thiết là chân linh có tu vi Đại Đế nhưng còn xa xa mới sánh bằng Thập Đại Minh Vương, rất nhanh đã bị Độc Cô Minh đuổi kịp.

- Hừ, Thao Thiết tiền bối, ngươi làm gì mà chạy như ma đuổi thế?

Cả hai rượt nhau mấy trăm vạn dặm, đến khi Độc Cô Minh đuổi kịp dùng khí thế của mình khoá chặt y lại, Thao Thiết mới quay người giả vờ cười thân thiện:

- Minh Vương có ý gì? Chúng ta không thù không oán, sao lại đuổi ta như kẻ địch vậy?

Độc Cô Minh đi một vòng xung quanh Thao Thiết, không ngừng bẻ khớp tay kêu lên những tiếng rôm rốp khiến y run lên bần bật.

- A, tên tiểu bối dám dĩ hạ phạm thượng, ta giết ngươi!

Thao Thiết hét toáng lên khi bị Độc Cô Minh bất ngờ đá một cước vào mông.

Nhưng ở mộng cảnh này y không phải đối thủ của Độc Cô Minh, hoàn toàn không nhúc nhích nổi dưới uy áp Đại Đế đỉnh phong.

- Hừ, Thao Thiết tiền bối, người thành thật cho ta biết bí cảnh này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao ý thức thật của ngài cũng ở trong đây!

- Còn lâu! Ngươi dám sỉ nhục ta, Bất Động vĩnh viễn không truyền thừa ba đại thần thông cho ngươi!

- Á, tiền bối dám đe doạ ta sao?

Đời Độc Cô Minh hận nhất hai điều, một là bị đuổi giết, hai là bị đe doạ.

Đó là vảy ngược của hắn, kẻ nào dám chạm vào đều sẽ khiến hắn nổi điên, quyết sống mái tới cùng, không chết không thôi.

Chân hắn vung lên liên tục mấy trăm cước vào mông Thao Thiết khiến y la lên oai oái, rốt cuộc chịu thua:

- Ta thua rồi, ngươi muốn hỏi gì!

- Trả lời câu hỏi kia của ta trước đi!

Độc Cô Minh vẫn toả ra khí thế phong ấn bốn phương tám hướng, sợ thiếu niên Thao Thiết chạy mất.

- Hừ, bí cảnh này là do Bất Động dùng Chiêu Hồn cổ huy động toàn bộ tàn hồn và tàn niệm còn sót lại của chúng quỷ Minh giới.

Mượn hồi ức của họ tạo ra một bí cảnh chân thật để thí luyện cho hậu nhân.

Ý niệm của ta cũng có trong đó nên mới huyễn hoá ra bộ dạng này.

Thao Thiết nói ra một bí mật kinh thiên.

- Cái gì? Vậy tức là nói mỗi nhân vật trong đây đều là từ tàn hồn biến thành, hoàn toàn tồn tại sao?

Độc Cô Minh sửng sờ, nhớ đến thiếu nữ Trần Mạn Dao.

Thảo nào hắn cứ có cảm giác thật giả lẫn lộn.

- Không chỉ tàn hồn của Minh giới, mà những binh tướng lục giới, cường giả tiên ma cũng góp phần tạo nên mộng cảnh này.

Nó chính là một đoạn hồi ức từng xảy ra trong lòng họ, nên nói thật cũng đúng.

Nhưng giờ đây bọn họ đã chết, nên ngươi xem là hư ảo cũng không sai!

- Không đúng! Rốt cuộc Bất Động muốn làm gì? Dùng vô số tàn hồn tạo ra thế giới, đây là đại thần thông của Giới Chủ, ông ta làm sao thực hiện được? Chẳng phải ông ta bị đạo thương vĩnh viễn không thể chữa lành hay sao?

Vô số bí mật ẩn hiện khiến Độc Cô Minh cảm thấy rối não vô cùng.

Nhưng Thao Thiết chỉ chịu tiết lộ bấy nhiêu, dù bị đá thêm mấy trăm cái cũng không tiết lộ mảy may.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đế Cuồng