Đấu Thần

Chương 62: Các Lão


Đả tự: Sided Lovettt

***

Một hàng người quỳ ngay trước mọi người, không khí khiến người khác ngạc thở.

Tam trưởng lão nhíu mày, trầm giọng nói:

- Lão Tứ, theo gia quy, phản bội gia tộc, ý đồ mưu phản, sẽ có kết cục gì?

Tứ trưởng lão thấp giọng nói:

- Giết không tha!

- Tốt!

Tam trưởng lão lớn tiếng quát, nhãn thần của hắn nhìn về phía Lý Dật, cơ hồ muốn xem thử, làm như vậy Lý Dật có hài lòng không:

- Các ngươi đều nhìn rõ rồi, gia tộc có thể cho các ngươi tất cả, nhưng nếu các ngươi phản bội gia tộc, vậy thì các ngươi sẽ mất đi tất cả.

Dứt lời, Tam trưởng lão đón lấy một thanh khảm đao từ tay một thân vệ, chậm rải bước tới những người đang quỳ trước mặt.

Tên này nhìn Tam trưởng lão sắc mặt đầy sợ hãi:

- Tam gia gia, ta là Tinh nhi a! ta là Tinh nhi mà người yêu thương nhất a! người hãy xin Gia chủ đại nhân, xin hãy tha cho ta.

Hắn lại quay đầu lại hướng Lý Hàn liên tục dập đầu:

- Gia chủ đại nhân! Lý Tinh trước nay đều nhất mực trung thành, mong Gia chủ đại nhân minh xét, hãy cho ta một con đường sống!

Hắn vừa dứt lời, những tộc nhân đã bị phong bế khí kình cũng cầu xin tha mạng liên hồi, chỉ có Lý Tiều vẽ mặt xám xịt đờ đẩn vẫn quỳ ở đó, không nhút nhích.

Cảnh tượng này khiến Lý Hàn cười lạnh trong lòng, dỉ nhiên hắn rất rõ, chuyện đêm qua, những người này cho dù không hề tham dự, nhưng e rằng cũng biết được phần nào.

Có điều, hắn chỉ lắc đầu, cười nói:

- Các ngươi không cần cầu xin ta, xử phạt các ngươi thế nào, đều là Tam trưởng lão quyết định. Ta trước nay không lo những chuyện này, nếu Tam trưởng lão bằng lòng tha cho các ngươi, dĩ nhiên ta không có ý kiến, ba vị, ta nói đúng không?

Nhìn thấy vẽ mặt nhạt nhẽo cũa Lý Hàn, trong lòng ba trưởng lão đều lạnh buốt, nhưng họ không dám thể hiện ra, chỉ là khẽ gật đầu.

Một lát sau, Tam trưởng lão thở dài một tiếng, trầm giọng nói:

- Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất còn bắt đầu!

Dứt lời, giơ tay, trường đao trong tay hắn bổ xuống, một đầu người rơi xuống đất.

Tiếng van xin càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, nhưng Tam trưởng lão dường như đều không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ lần lượt giết từng người, cuối cùng, chỉ còn lại Lý Tiều đang quỳ.

Tựa hồ như phát hiện cái chết của mình đã đến, Lý Tiều lại không có chút sợ hãi nào, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, lạnh lẻo nói:

- Tam gia gia, nếu lúc đó các người cùng ra tay, chắc gì đã có ngày hôm nay. Hôm nay các người làm như vậy, sau này vĩnh viển sẽ không có thành tựu gì, hơn nữa ngươi cho rằng hai cha con hắn sẽ dể dàng tha cho các ngươi sao? Lý Tiều đi trước một bước, sẽ ở dưới đó đợi ngươi!

Tam trưởng lão khẽ lắc đầu, nhìn kẻ thiên tài luôn được kỳ vọng này, chợt thở dài một tiếng, nói:

- Thắng làm Vua thua làm giặc, trước nay đều như vậy, đạo lý này, đến chết ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?

Lý Tiều cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta dĩ nhiên hiểu, ta cũng chấp nhận số phận... Chỉ có điều, kết cục số phận của ta, chính là ngày mai của các người, Tam gia gia, ta sẽ đợi người a!

- Phụt...

Nhát dao cuối cùng chém xuống, đầu của Lý Tiều bay lên trời, vết chém ở cổ phun ra máu tươi ồ ạt, cả người Tam trưởng lão đều nhuốm máu.

Thế nhưng, Tam trưởng lão như không phát hiện ra, hắn chỉ chấp tay với Lý Hàn, nhàn nhạt nói:

- Gia chủ đại nhân, xử quyết hoàn tất, ngươi có thể tiếp tục rồi.

Lý Dật nhạt nhẽo nhìn Tam trưởng lão, hắn lại không ngờ rằng lại không cần mình dặn dò, Tam trưởng lão đã có thể làm chuyện này nhanh gọn sạch sẽ như vậy. Xem ra sau này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn với ba lão quỷ này a, bằng không nói không chừng lúc nào đó, họ sẽ cắn ngược lại mình.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, tộc nhân ở chổ đó đều im lặng, cảnh tượng này ẩn chứa ý nghĩa gì, lại phải cần mỗi người họ tự mình hiểu ra.

- Được rồi!

Lý Hàn tựa hồ không nhìn thấy thi thể khắp đất, nhàn nhạt nói:

- Nếu như mọi chuyện đã xong rồi, tiếp sau đây việc quan trọng nhất dĩ nhiên chính là mở Diển Võ Các. Mọi người chắc cũng biết, Diển Võ Các là gốc rể căn bản của Lý gia ta vững chân ở Đế Quốc, vì vậy trước nay đều được canh gác nghiêm ngặt. Thời gian mở trong năm cũng có hạn. Vì vậy các ngươi có ba ngày thời gian, còn việc ba ngày này có thể có được gì bên trong, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi rồi. Nhưng có một chuyện các ngươi cần chú ý, nếu đến thời gian kỳ hạn, còn có người vẩn ở lại bên trong, thì sẽ bị giết tại chổ. Nếu có người cất giấu Công pháp Đấu kỹ Quyển trục bị phát hiện, tội sẽ liên lụy đến người nhà! Các ngươi phải chú ý, đừng bao giờ bị lòng tham của mình che mờ con mắt, làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận không ngớt.

- Rõ!

Một tiếng đồng thanh đáp lại, nhưng so với lần vừa rồi, hiển nhiên đã ảm đạm hơn nhiều. Rỏ ràng cảnh máu tanh trước mắt, đã khiến nhiều người nhiệt huyết lắng xuống.

- Nếu đã vậy! Hãy bắt đầu đi!

Lý Hàn gật đầu, hắn xoay người nhìn lên một mặt vách núi bên khoảng đất trống, nét mặt hiện ra vẽ ngưng trọng khó tả:

- Cung thỉnh chư vị “Các lão" khai các!

Tiếng nói vừa dứt, trên vách núi vốn trơn nhẳn nhụi, chợt có từng nếp gấp lăn tăn như sóng nước. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vòng nếp gấp đó được từ từ kéo ra như chiếc rèm cửa, lộ ra một cánh cửa khổng lồ trên vách núi.

Cánh cổng trực tiếp được xây trên vách núi, chắc rằng kiến trúc phía sau nó được xây dựng trong núi.

Cánh cổng đồ sộ dùng một mặt cửa đồng che lại, trên cửa có hàng chử lớn “Diển Võ Các", cơ hồ như được người dùng ngón tay vận kình lực để viết.

Dường như nhận ra được sự ngở ngàng của tất cả mọi người, Lý Dật khẽ mĩm cười, nói:

- Diển Võ Các là bí mật lớn nhất của Lý gia ta. Nơi này là do cường giả Đấu Hoàng, tổ tiên của Lý gia ta sáng lập, ba chử trên cánh cửa cũng là ông ta lưu lại. Nghe nói, có thể tham ngộ ba chử lớn trên cánh cửa này, vậy thì có thể khiến người ấy có thể đột phá lên cấp Đấu Hoàng.

Nghe vậy, rất nhiều người đưa mắt nhìn lên ba chử lớn đó, từng người đều sững sờ không nói nên lời, cơ hồ muốn tìm bí mật trên ba chử đó.

Lý Hàn nhìn thấy vậy, cũng hiểu ý cười, năm đó ông cũng nhìn cánh cửa này như vậy, chỉ là đến nay cũng chưa tham ngộ ra được cái gì mà thôi.

Lý Dật nhìn lên ba chử lớn được viết xiên vẹo ấy, lặng lẽ xem xét, chử của vị Tổ tiên Lý gia này chẳng ra làm sao, nhưng không biết tại sao, phía trên ba chử lớn xiên vẹo ấy, lại mơ hồ phát ra một uy thế kinh người, khiến người khác phải kính sợ. Cảm giác này khiến Lý Dật sửng sốt.

- Chậc chậc, Tiểu tử, xem ra vị Tổ tiên của Lý gia các ngươi rất ghê gớm a!

Đúng lúc Lý Dật đang sửng sốt, giọng nói của Xà Tôn Giả đã vang lên trong đầu Lý Dật, giọng nói dường như còn có một hàm ý ngạc nhiên không hề che đậy.

Lý Dật thoáng ngây ra, trong lòng vội hỏi:

- Lảo quỷ, nói vậy là ý gì?

Xà Tôn Giả kinh thán nói:

- Vị Tổ tiên Lý gia các ngươi, bút tích để lại kia chí ít cũng có mấy trăm năm rồi, nhưng khí tức ẩn chứa trên chử lại không hề giảm đi, dường như bên trong còn đang phong ấn gì vậy. Nếu như Bản tôn đoán không lầm, vị tổ tiên này của các ngươi rất khổ tâm tỉ mĩ, phong ấn mà hắn để lại, nếu khi Lý gia các ngươi gặp phải tai ương ngập đầu gì, dựa vào phong ấn này, vẫn có thể Đông sơn tái khởi.

Lý Dật dĩ nhiên biết, với nhản lực của Xà Tôn Giả sẽ không nhìn lầm, nghe thấy hắn nói vậy, hắn ngay lập tức lại hỏi:

- Lão quỷ, ngươi nhìn ra bên trong phong ấn cái gì không?

Xà Tôn Giả chần chờ trong chốc lát rồi nói:

- Phong ấn này trừ phi cường hành mở ra, bằng không ai biết được bên trong là gì chứ? Nhưng Bản tôn cảm thấy, bên trong hoặc là Công pháp Đấu kỹ cường đại nào đó, bằng không, có lẽ là một truyền thừa khiến thực lực người đó mạnh lên... chỉ có như vậy mới hợp lý nhất... hơn nữa, tiểu quỷ à, tổ tiên của các ngươi, có thể để lại phong ấn đấu khí này, e rằng hắn không phải chỉ đơn giản là một cường giả Đấu Hoàng a...

Trên cả Đấu Hoàng ư? Chẳng lẽ là Đấu Tôn?

Vậy thì bất cứ người nào trong Đế Quốc Thiên Phong này cũng đều phải ngưỡng vọng a.

Khi Lý Dật đang chưa hết bàng hoàng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh nặng nề lớn vang lên, cánh cửa sắt được chầm chậm kéo lên phía trên, lộ ra một sơn động vô cùng u tối.

Khi cánh cửa được mở ra, một áp lực vô cùng mạnh thoát ra từ bên trong, tiểu bối ở đó đều sắc mặt tái nhợt, một số người tu vi thấp một chút bất chợt phải lui về sau mấy bước.

Ngay cả Lý Dật cũng không chịu được khẽ run người, còn Lý Na Na bên cạnh nét mặt trắng bệt, hiển nhiên vừa rồi khiến nàng rất khó chịu.

Một lúc sau, khí tức cường hản ấy mới từ từ tan đi, tiếng bước chân vang lên. Chỉ thấy hai lão nhân toản thân trắng muốt bước ra sau Diển Võ Các, bộ dạng của hai người này rất bình thường, có lẽ đặt ở bên đường cũng không có người nào nhìn đến lấy một lần.

Thế nhưng, nhìn thấy hai lão đầu này, Lý Hàn, ba vị trưởng lão, cùng một số thành viên cấp cao của Lý gia đều nhất tề thi lễ, trầm giọng nói:

- Bái kiến các lão!

Hai người được gọi là các lão khẽ gật đầu, lúc này, tiểu bối của Lý gia dĩ nhiên đã nhìn ra, thân phận của hai người này ở Lý gia e rằng còn cao hơn cả Gia chủ, ngay lập tức từng người đều cung kính khom người.

Hai các lão thản nhiên đứng đó, con mắt bên trái khẽ nheo lại, khuôn mặt lờ lờ như muốn ngủ, nhưng mắt bên phải lại nhíu lại, nhìn máu vương vãi trên nền đất, nhàn nhạt nói:

- Sau này giết người thì cút ra xa một chút cho ta. Nếu còn có lần sau, sau này các ngươi không cần tới Diển Võ Các nữa.

Dứt lời, hắn cũng không để đám người Lý Hàn có cơ hội giải thích, cơ hồ những nội đấu của Lý gia, đối với họ đều không có ý nghĩa gì.

Nhãn thần của lão chầm chậm lướt qua đám tiểu bối của Lý gia, rồi mới gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Người lần này cũng không tồi, có mấy người cũng có thể tài bồi. Lý Hàn mấy người này sau này ngươi phải bồi dưỡng tử tế, ngươi diệt hết một mạch của A Đại rồi, không bồi dưỡng thêm vài người, thực lực củ Lý gia không phải sẽ yếu đi sao?

Lý Hàn cười khổ một tiếng, nói:

- Các lão, Lý Hàn đã rõ...

Các lão kia gật đầu, nói:

- Được... vậy vào hết đi...

Dứt lời, hai các lão đều chậm bước vào.

Lý hàn liếc nhìn đám tiểu bối đang đờ đẩn người, ho khan một tiếng, nói:

- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không đi vào!

Lý hàn vừa dứt lời, mấy người này không còn ngây ra, từng người đều nhanh chóng đi theo đội ngũ, ngay cả mấy thiếu nữ xung quanh Lý Dật, lúc này cũng đều phấn chấn bước vào, không đến một khắc, trên khoảng đất đầy người, lúc này đã đi qua gần hết.

Nhìn thấy đám người xung quanh càng lúc càng ít, Lý Dật khẽ cười một tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Na Na ở bên cạnh, nhàn nhã nói:

- Đi thôi, Na Na, để ta xem thử trong Diển Võ Các rốt cuộc có thứ gì ghê gớm.

Biết được Tổ tiên của Lý gia có khả năng trên cấp Đấu Hoàng. Lý Dật càng thêm mong chờ vào Diển Võ Các này.

Lý Na Na cơ hồ lúc này mới dứt bỏ tâm trạng nặng nề của mình vừa rồi, nàng mĩm cười ngọt ngào, rồi nhanh chóng đi theo.

Nhìn theo hai người dắt tay nhau đi, ánh mắt của Lý Hàn lộ ra vài phần cổ quái, hắn vội nhìn về phía Diển Võ Các, rồi nhanh chóng bước đến bên cạnh Lý Dật, thấp giọng nói:

- Dật nhi, lát nữa sau khi vào, ngươi phải nhớ kỹ, nơi nào bên trong càng cao, công pháp và đấu kỹ càng mạnh. Nhưng đây là những thứ bình thường, thứ tốt nhất, chỉ có trong tay của hai Các lão. Nếu như ngươi có thể được họ yêu mến, lợi ích không thể tưởng tượng... Ngươi phải nhớ kỹ, hai Các lão đều là cường giả Đấu Vương, ngươi ngàn vạn lần không được đắc tội với họ!

Đấu Vương sao? Xem ra hai các lão này, cũng là một trong những con bài bí mật cũa Lý gia a.

Lý Dật thầm than trong lòng, lúc này đừng nói là Đấu Vương, cho dù là Đấu Sư, cũng là thứ mà hắn ngưỡng vọng rồi.

Nhìn vẽ mặt của Lý Hàn, Lý Dật khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười nhạt:

- Phụ thân đại nhân, Dật nhi hiểu rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu Thần