Đấu Thần

Chương 53: Điên cuồng càn rỡ


Lý gia chỉ còn lại vài người, đều đã là tinh anh trong những tinh anh của chi thứ Lý Gia. Ngoài mấy tộc thúc biểu huynh Lý Dật không nhìn ra thực lực cao thấp ra, mấy người còn lại, đều là cường giả Đấu Giả đỉnh phong. Nhân vật như vậy, có thể đạt đến mức này, trong lòng dĩ nhiên sẽ có mốt sự cao ngạo. Bắt họ và những người khác cùng bao vây tấn công với một kẻ trong như chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả, họ cho dù thế nào cũng không thể làm ra được những chuyện như vậy.

Huống hồ thực lực của Lý Dật đã khiến họ hết sức chấn động, nếu là bao vây tấn công mà có thể giành được thắng lợi thì thôi, nếu như bị đánh bại, vậy thì họ tuyệt đối sẽ bị mất mặt vô cùng.

- Lý Dật Thiếu gia, nếu nhưu lúc này người lui xuống, ta sẽ không ra tay.

Một nam tử sắc mặt âm trầm đi lên trước một bước, trong tay hắn không có bất cứ vũ khí gì, chỉ có điều chỉ chưởng của dôi tay lại vô cùng to lớn, hiển nhiên thứ hắn chuyên tu là một Đấu kỹ uy lực cường hãn nào đó của Lý Gia.

Lý Dật khẽ nhíu mày, người này tuy chỉ là đứng ở đó, nhưng lại tạo cho hắn một cảm giác áp lực khó tả, cũng hông biết hẳn là bị biểu huynh lợi hại của 1 chi thứ nào, chỉ có điểm này không hề gây trở ngại cho Lý Dật. Hán chỉ lắc đầu, lộ ra một nụ cười tươi tắn, nhàn nhạt nói:

- Người thấy rằng trong tình hình này ta còn có thể lui không?

Người này đưa mắt nhìn quanh, sau đó thở dài một hơi, nói:

- Đích thức không thể nào... Có điều ta cũng không muốn chiếm lợi thế hơn người, thứ ta tinh tu Đấu kỹ đồ thủ, ta cho ngươi thời gian lấy vũ khí.

Lý Dật lẽ nào lại chịu mất đi khí thế vào lúc này, hắn khẽ lắc đầu, nói:

- Không sao, đối với ta mà nói, có vũ khí hay không cũng giống nhau, chúng ta không cần thiết phải khách khí như vậy!

Người này cũng không khuyên nhiều, nhạt nhẽo gật đầu, nói:

- Cũng tốt, nếu đã vậy, xin Lý Dật Thiếu gia cẩn thận.

Dứt lời, chỉ thấy chỉ chưởng của hắn đã phóng ra một luồng đấu khí hỏa hồng sắc nhàn nhạt, giống như ngọn lửa khoog ngừng bay lên. Lý Dật trông thấy vậy đã nhận ra, đây chính là Hỏa Vân Quyết tổ truyền của Lý Gia.

Hỏa Vân Quyết được lưu truyền rộng rãi trong Lý Gia, người tu luyện nó rất nhiều, cũng là một bộ Công pháp vô cùng ghê gớm.

Đứng nguyên tại chỗ, chỉ chưởng của người này vụt chuyển, tay phải đã chém nghiêng một nhát, bổ vào người Lý Dật. Chỉ nghe thấy một trận am thanh xé gió, đấu khí hồng sắc ngưng kết thành một lưỡi đao sắc bén, chém xéo về phía Lý Dật.

Cảm nhận được khí thế kinh hồn xé rách không khí, khóe mắt của Lý Dật nhướng lên, sau đó cơ thể hắn lui về sau nửa bước, tren tay phải hiên ra một tia đấu khí hắc sắc, cũng chém nghiêng lại về phía trước.

Ầm~~

Hai luồng đáu khí đâm vào nhau trong không trung, phát ra một tiếng nổ lớn, nhưng rõ ràng đấu khí đâm vào nhau trong không trung, phát ra một tiếng nổ lớn, nhưng rõ ràng đấu khí của Lý Dật yếu hơn vài phần, hắn khẽ nhíu mày, không cầm được phải lui về sau nửa bước.

Đây chính là lần đầu tiên Lý Dật phải lui về sau kể từ khi đặt chân vào đại sảnh này, cũng là lần đầu tiên hắn lựa chọn cách đánh đối chọi trực tiếp. Chỉ là lần này, đã khiến khí huyết ở ngực hắn nhộn nhạo, miệng cơ hồ đang rỉ ra mùi vị của máu.

- Cường giả Đấu Giả đỉnh phong, quả nhiên không giống với đám phế vật bình thường.

Lý Dật thầm than:

- Chỉ có điều... Đấu Giả, rốt cuộc cũng chỉ là Đấu Giả mà thôi!

Vừa nghĩ tới đây, Lý Đật bất giác bật cười, hắn giống như đang tự châm biếm mình, lẩm bẩm nói:

- Xem ra, quả nhiên ta không thích hợp để đối chọi trực tiếp, vì vậy, ngươi vẫn nên chú ý đi!

Vừa dứt lời, cơ thể của Lý Dật bổ lên trước nhanh như thiểm điện, người này khẽ nhíu mày, hai tay khép lại rồi khẽ vung ra, lại một đạo đấu khí nữa chém về hướng Lý Dật.

Cơ thể của Lỹ Dật cơ hồ trong nháy mắt đã lách sang bên trái, đạo đấu khí sượt qua khuôn mặt hắn, khiến mấy sợi tóc đang tung bay của hắn bị cắt mất một đoạn, nhưng cho dù là vậy, tay phải của hắn đã hạ thẳng xuống ngực của người này một cách quỷ dị.

Rắc~~

Một âm thanh khẽ vang lên, Ngực của người này bị hõm mạnh xuống, thất khiếu của hắn cùng lúc rỉ ra các tia máu nhỏ, lui về sau mấy bước, lại thổ ra một bụm máu tươi.

Sắc mặt của Lý Dật lộ ra một vẻ đầy ý vị, nhưng lòng bàn tay phải của hắn cũng bị co giật một trận, cơ hồ không chịu được phải run lên.

Cường giả Đấu Giả đỉnh phong kia quả nhiên không thể khinh thị, mình tuy một chiêu đả thương hắn, nhưng lại bị lực phản chấn lại, tay phải nhất thời đã mất đi chiến lực.

Tình huống này khiến Lý Dật lòng thầm se lại, mình đã chiến đấu đến bước này, sao có thể trong lúc then chột nhất lại rút lui.

- Đưa đao!

Cuối cùng, hắn thả ra một câu nói nhạt nhẽo.

Tiện tay tiếp lấy trường đao của Lý Na Na ném tới, tay trái của Lý Dật khẽ rung lên, trường đao đã được hắn quét ra một đường ánh sang hình vòng cung đẹp mắt.

Trong đại sảnh vang lên một trận cảm thán. Vừa rồi tay phải của Lý Dật dung kiếm, đã vô cùng ghê gớm, nhưng lúc này tay trái hắn đổi đao, chỉ khẽ rung một cái, khí thế lại không thua gì với vừa rồi.

Kỳ thực đối với Lý Dật mà nói, tay trái hay tay phải cũng không có quá nhiều khác biệt. Người thường có lẽ chỉ quen dung một tay, nhưng ở kiếp trước Lý Dật sớm đã khắc phục được khuyết điểm này, và sau khi hắn đến thế giới này, công phu này của hắn cũng không bị bỏ phí.

Dao vừa vào tay, trên người Lý Dật đã phát ra một luồng sát ý kinh người, hắn nhìn mấy người còn lại ở trước mặt, nhàn nhạt nói:

- Cùng lên hết đi, đừng lãng phí thời gian của ta!

Hai người đứng ở phía trước đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của đôi bên đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên người vừa rồi bai jtraanj đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên, lúc này họ mới quan sát vị Thiếu gia Lý Gia trước mặt này, tay của họ cùng lúc đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Keng~~

Một âm thanh trong trẻo vang lên, đao keiems chạm vào nhau giữa không trung, bắn ra một chuỗi tia lửa, trong hai người đó chỉ có người bên trái đã ra tay trước, người bên phải chỉ nheo mắt nhìn, cơ hồ còn muốn nhìn ra trong đao pháp của Lý Dật có sơ hở nào.

Thế nhưng lúc này thế đao của Lý Dật lại khác với kiếm pháp quỉ dị gãy gọn vừa rồi, thế đao của hắn trải dài vô tận, mỗi một đòn tấn công không thể không khiến người khác dốc toàn lúc đề phòng, thậm chỉ không có chút sức lực thửa nào để tránh né, chỉ có thể toàn lực chống đỡ.

Lý Dật chém liền tới ba đao, người trước mặt đã bị bức lui nửa bước, thế đao ban đầu dài ngoằng chợt rút lại, lung đao khẽ đập vào bên trái, vừa đúng đập vào cổ tay của người đó, ngay lập tức tay phải của hắn run lên, trường kiếm trong tay đã bị rơi xuống đất.

Lần này tuy rằng không khiến hắn bị thương, nhưng người này lại lộ ra sự kinh ngạc, không hề có chút suy nghĩ tiếp tục chiến đấu nào.

Chục diện ngay lập tức bị dừng lại, Lý Dật chậm rãi thu đao, chỉ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt trên mặt, người bại trận sắc mặt lúc đó tái, cuối cùng cười khổ một tiếng, rồi sau đó lui về sau.

Lý Dật cười lạnh một tiếng, trường đao trong tay vụt xoay chuyển, rồi lại chém lại về phía trước.

- Đủ rồi!

Chỉ nghe thấy một âm thanh chợt quát lên, người quát không phải là ai khác, chính là Đại Trưởng Lão của Lý Gia.

Sắc mặt của Đại Tưởng Lão lúc này đã vô cùng khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Dật bách bộ hoành hành mà vô cùng giận dữ, nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống hắn từng miến một. Nhãn thần Đại Trưởng Lão lộ ra sư thâm sâu, có thể thấy trong lòng hắn lúc này vô cũng phức tạp.

Mạc Dịch ngồi trên vị trí thượng tọa, hết sức thấu hiểu suy nghĩ của Đại Trưởng Lão.

Đại Trưởng Lão một lòng muốn để chi thứ của Lý Gia đăng đại vị trí Gia Chủ, vốn dĩ còn cho rằng dòng chính của Lý Gia đã bị tụt dốc, Lý Hàn đã không có người kế nghiệp sau này, vậy thì muốn đăng vị Gia Chủ, cũng không có quá nhiều khó khăn.

Thế nhưng không ngờ lúc này, tên Lý Dật nổi danh là phế vật của Lý Gia lại có thể hiện ra một thực lực như vậy. Với độ tuổi của Lý Dật, lại có thể giết rồi đánh lui được gần tram thân vệ của Mạc Gia, trong đại sảnh ngay cả đánh lui xong mấy chục người của Lý Gia cũng không hề lộ ra hiện tượng sắp thất bại nào, thiên tư như vậy, đã là kỳ tài trăm năm khó gặp. Trừ phi có người giết được hắn tại chỗ, nếu không, trong Lý gia còn ai dám hy vọng đứng trên hắn? Ngôi vị Gia Chủ Lý Gia chắc chắn không thể ai ngoài hắn!

Đồng thời lúc này trong lòng của Mạc Dịch cũng vô cùng phức tạp, vốn dĩ Long Gia có một Long Ngạo Thiên, đã khiến trong lòng hắn không được thoải mái, nhưng lúc này Lý Gia lại xuất hiện một Lý Dật cơ hồ còn trên cả Long Ngạo Thiên. Có sự xuất hiện của hai nhâm vật này, lúc này có lẽ còn chưa nhìn ra được điều gì, nhưng mấy mươi năm sau, Mạc Gia chắc chắn sẽ bị đè đầu. Cảm giác này khiến Mạc Dịch ngoài sự khó chịu, cũng có thêm mấy phần suy nghĩ. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán, đem nay có nên từ bỏ việc hợp tác với bốn lão quỷ kia, chuyển thành hợp tác với Lý Hàn, phòng sau này sẽ không bị Lý Gia đè ép đến chết.

Suy nghĩ phức tạp này vụt hiện ra trong đầu của Mạc Dịch, ngay bản thân hắn cũng có vài phần không dám tin.

Về phần Lý hàn lúc này cũng đang cười mỉm. Hôm nay ông xuất hiện ở Mạc Gia, cũng đã chuẩn bị vô số đường rút lui, tính rõ trong các trường hợp, mình cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động. Nhưng không ngờ người con trai phế vật của mình lại có thể lấy một chọi trăm, bộc lộ ra thực lực kinh người như vậy. Từ nay mấy lão quỷ ở chi thứ kia còn có thể lấy cái gì ra để đấu với mình? Dù gì Lý Tiều được xem trọng nhất ở chi thứ, lúc này đã là một phế nhân, còn Lý Dật, mới là một thiên tài trên đời này khiến mọi người kinh ngạc nhất là của Lý Gia.

Chỉ chưởng của Lý Hàn đã chầm chậm lưu động đấu khí, hắn đã quyết định chủ ý, hôm nay nếu như có người dám động đến con trai mình, vậy thì hắn sẽ cho đối phương hối hận vì mình đã đến cái thế giới này.

- Lý Dật, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Đại Trưởng Lão sa sầm sắc mặt, trầm giọng hỏi.

Hắn vốn định hạ lệnh cho toàn bộ người còn lại cùng lao lên giết, nhưng nhớ lại thân thủ của Lý Dật vừa rồi, trong lòng hăn chợt cảm thấy lạnh buốt. Nếu mấy người còn lại của mình đều bị bại, vậy thì đời này của mình đừng mong hỏi đến bị trí Gia Chủ kia nữa.

Lý Dật không ngờ Đại Trưởng Lão quát ngừng mình lại, có điều lúc này tuy sắc mặc không biểu lộ sự mệt mỏi, nhưng trên thực tế chân mình đã mềm nhũn, thể lực của hắn sớm đã quá cực hạn, nếu không phải còn đấu khí để duy trì, nói không chừng bản thân đã bị quỵ xuống không biết bao nhiu lần.

Dù gì, giết gần trăm người, rồi lại chém mấy chục người, không nói ai cũng là trên mức Đấu Giả, cho dù là một trăm người bình thường đứng ở đó cho ngươi chém, cũng đã chém đến mỏi lả tay rồi.

Cơ hội hiếm có như vậy, Lý Dật dĩ nhiên không thể bỏ qua, hắn đứng vững người, nhãn thần hưỡng về Đại Trưởng Lão ở phía xa, mỉm cười nói:

- Đại Trưởng Lão nói đùa rồi, vấn đề này ta phải hỏi ngược lại ngươi mới đúng, Đại Trưởng Lão thân là Thủ tịch Trưởng Lão của Lý Gia, chức trách chính là bảo vệ Lý Gia, bảo về truyền thủa của Lý Gia. Nhưng Đại Trưởng Lão lại mốn để Lý Dật ta nhập vào Mạc Gia, từ nay tuyệt mạch dòng chính của Lý Gia ta… Không biết Đại Trưởng Lão ngươi muốn thế nào?

- Đại trưởng lão ngươi lại năm lần bảy lượt sai người đến thích sát ta, đêm nay vốn dĩ ta không muốn xuất hiện, nhưng ngươi lại để tên phế vật này mang theo hai tộc thúc đến giết tận vào phòng ta. Nếu không phải ta may mắn, lúc này chẳng phải đầu đã rơi xuống đất rồi sao? Không biết hành vi như vậy, Đại Trưởng Lão ngươi muốn làm thế nào?

- Đại trưởng lão lại mượn chuyên ba tháng trước, muốn bức phụ thân đại nhân của ta vào thế bí, phải nhường vị trí Gia Chủ cho ngươi, Vì điều này ngươi lại không tiếc để người ngoài đến Diễn Võ Các của Lý Gia ta tùy ý lựa chọn Đấu kỹ Công pháp trong đó. Lẽ nào ngươi không biết, những bộ Đấu kỹ Công pháp đó chính là gốc rể để Lý Gia đứng vững được nghìn năm nay sao? Ngay cả gốc rể cũng thể bỏ, không biết, Đại Trưởng Lão ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào?

Hai bên lúc này đã sớm trở mặt, từng câu từng chữ của Lý Dật đều đánh vào chỗ đuối lý của Đại Trưởng Lão, nói mà khiến hắn tối sầm mặt. Phải biết rằng những chuyện như vậy, đã khiến hắn và Đại Trưởng Lão hoàn toàn mất đi khả năng có thể hồi chuyển lại, ý đồ bức đến đường cùng.

Cơn lửa giạn vốn đang được Đại Trưởng Lão đè nén, ngay lập tức bị mấy câu nói của Lý Dật điểm ra mà bùng phát, hắn nghiến răng cười lạnh, cuối cùng trong mắt hiện ra một tia hồng quang, sát cơ bị hắn đè ép lại, chợt dâng trào cuồn cuộn lên đầu.

Lúc này trong mắt hắn ngoài nụ cười nhàn nhạt của Lý Dật ra, sớm đã không còn thứ khác.

- Càn rỡ! Hỗn xược! Đáng chết!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu Thần