Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 53: Nhận tội


Nana cầm trong tay bình thuốc đưa ra trước mặt hỏi Mạc Nhiên.

"Ngươi biết đây là gì không?"

Mạc Nhiên vẫn cứng cỏi trả lời:

"Ta không biết cũng không cần biết."

"Vậy sao? Tiểu Vũ tỷ!"

Tiểu Vũ hiểu ý đón lấy bình thuốc từ chỗ Nana rồi mở nắp đưa lại gần Mạc Nhiên, cô ta lập tức hoảng hốt.

"Mạc Nhiên, cô nói cô không biết. Vậy ta nói đây là thuốc mê, cô tin không?"

"Sở Phượng Na con hồ ly tinh. Ngươi định làm gì?" Mạc Nhiên hoảng loạn hét lớn.

Nana bình tĩnh đưa mắt cho Tiểu Vũ, chỉ đợi có thế Tiểu Vũ ngay tức khắc đổ thứ trong bình ra trên người Mạc Nhiên, cô ta tránh né nhưng không kịp rồi. Tức thì một tiếng ngựa hí vang cả khu dạy học, từng tiếng vó ngựa hung hăng bước đi trên hành lang, tiếng bước càng tới gần, Mạc Nhiên càng hoảng loạn.

Đám học sinh kinh ngạc đưa mắt nhìn đến nơi cửa lớp, một cái chân ngựa dũng mãnh bước vào, tiếp theo là đầu nó rồi dần dần hiện ra, con vật toàn thân bao trùm bởi lớp lân phiến màu đỏ, bờm của nó đỏ sẫm bay lên như một đám lửa đang cháy sáng, con vật đưa mắt căm hận hung dữ nhìn Mạc Nhiên.

"Là, là hồn thú Huyết Lân Mã!"

Đám học sinh hoảng sợ la lớn, chạy đến trong góc đứng cùng nhau mà run cầm cập. Huyết Lân Mã nổi tiếng hung hăng, ngạo mạn không thể thuần phục.

Huyết Lân Mã bước chậm về phía Mạc Nhiên, cô ta giờ bước cũng không thể bước, sợ hãi tột cùng hét lên:

"Đừng, đừng để nó đến gần ta. Ta xin các người."

Nana vẫn chưa buông tha, tiếp tục dò hỏi.

"Ngươi biết thứ thuốc đó là gì sao?"

"Biết, ta biết, là Dục Thú Hương, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên hại ngươi. Tha cho ta, đừng để nó đến gần ta, xin ngươi."

Nana đã có được câu trả lời, lớn tiếng cười gọi con hồn thú đang hung dữ phát hỏa.

"Được rồi tiểu Hồng, trở về đi thôi."

Tiểu Hồng? Trong đầu những người quen biết Nana là hắc tuyến dăng đầy rồi, Nana đặt tên thật là ba chấm.

Tiểu Hồng nghe Nana gọi, lập tức thay đổi thái độ vui mừng quấn quít chạy đến chỗ Nana, Nana cười.

"Haha, ta biết ngươi có công, mau trở về."

Tiểu Hồng ngẩng đầu hí một tiếng dài rồi mới biến mất trước sự kinh ngạc của đám học sinh. Nana trong mắt bọn họ đích thị là một ma nữ rồi, hồn thú Huyết Lân Mã thế mà cũng thần phục cô ta, còn là tiểu Hồng.

Nana nhìn Mạc Nhiên rồi nhìn đám học sinh lớn tiếng nói:

"Các ngươi nghe cả rồi, Mạc Nhiên thuê người hại ta, còn cho ta trúng Dục Thú Hương, tác dụng các ngươi biết rồi đấy. Ta bị ném trong rừng Lạc Nhật giữa bầy thú dữ, cũng may ta phúc lớn mạng lớn gặp được một vị phong hào đấu la cứu giúp. Nếu không ta đã là thịt nát xương tan."

Dụng Dục Thú Hương ném vào rừng Lạc Nhật, hậu quả đám học sinh tự mình nghĩ được, bọn họ cũng không phải ngốc.

Mạc Nhiên như si dại mà ngồi đó, không khóc cũng không náo. Nana đã giải quyết xong chuyện của mình, quay lại nói với Phất Lan Đức:

"Gia gia, Mạc Nhiên để ông xử lí, Lâm Y có tội nhưng công càng lớn hơn, dù sao cô ấy cũng cứu Vinh Vinh khỏi một họa. Không cần trách mắng, cháu tin qua hôm nay cô ấy cũng rút ra được bài học cho mình rồi."

Phất Lan Đức vuốt đầu Nana, dịu dàng bảo:

"Ta chỉ có một cô cháu gái, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, Lâm Y sẽ theo ngươi quyết định."

"Vâng, gia gia."

Sau vụ việc của Mạc Nhiên, lớp niên cấp thứ nhất không còn ai đối Nana cùng sáu người Thất Quái bất mãn nữa, họ bởi khiếp sợ mà không dám đụng vào.

Bên phía hoàng gia đã tìm đến Phất Lan Đức để điều tra việc hồn thú bị liệp sát, nhân cơ hội này hắn cũng vạch trần tội lỗi của Mạc Nhiên. Dùng Dục Thú Hương hại người là một tội, dẫn đến hồn thú bị giết chóc là tội thứ hai và đặc biệt cô ta đã làm sỉ nhục vinh quang của giới hồn sư.

Hoàng gia chấp pháp giả đã phán tội và phế bỏ vũ hồn, cùng đuổi gia đình cô ta ra khỏi Thiên Đấu thành, vĩnh viễn không được quay lại. Nana còn nghe nói Mạc Nhiên vô duyên vô cớ bị hủy dung mạo, toàn thân nổi mụn nhọt không thể chữa, cũng không biết do ai làm, hoặc là cô ta gặp báo ứng đi. Còn về vị phong hào đấu la đã cứu Nana, Phất Lan Đức chỉ nói với người của hoàng gia là:

"Hắn cầm một cây chùy lớn toàn thân là màu đen."

Sau đó người của hoàng gia không hỏi thêm điều gì nữa.

Cuộc sống ở học viện yên bình cứ thế trôi qua rất nhanh. Hôm nay, học viện lại chào đón một học sinh "mới".

Đường Tam cùng Độc Cô Bác đang đứng trước cửa lớn của học viện.

Đường Tam: "Sử Lai Khắc?"

Độc Cô Bác: "Các ngươi cướp học viện của người ta?"

Đường Tam: "Lão quái vật. Viện trưởng chúng ta tuy tham tiền nhưng không cướp của."

Độc Cô Bác: "Biết đâu bất ngờ!"

Đường Tam: "..."

Trong sân nhỏ kí túc xá, bảy người đang cùng nhau "chơi đùa".

"Tiểu Vũ tha cho ta đi, Nana mau thả ta ra."

"Đúng thế, hai người dữ như vậy, không sợ không có phu quân sao?"

Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Ca lần lượt là khóc ròng, chả là hai người này lén đi nhìn trộm nữ sinh tắm, chưa kịp nhìn thì bị Tiểu Vũ và Nana bắt được. Hậu quả, Nana trói, Tiểu Vũ đánh, túi bụi.

"Haha, lâu rồi không gặp. Tiểu Vũ tỷ vẫn uy vũ."

Tiểu Vũ nghe giọng nói này lập tức đình chỉ hành động, ngơ ngác nhìn theo, sau đó lại lập tức chạy đến ôm chầm lấy.

"Tam ca, hu hu. Ngươi cuối cùng cũng trở về. Tiểu Vũ rất nhớ ngươi."

"Tiểu Vũ đừng khóc, ta về rồi. Xin lỗi muội."

"Ừm, ngươi về là tốt, về là tốt rồi."

"Tam ca! Tiểu Tam!"

Mọi người đồng loạt la lên vui mừng chạy đến vây quanh Đường Tam, nửa năm không gặp tình cảm của bọn họ vẫn là gắn bó như thế. Nhưng còn hai người.

"Nana, bát muội, ta sai rồi, lần sau không dám nữa, thả ta ra đi, ta cũng muốn ôm Tam ca."

"Còn có lần sau?"

Nana và Tiểu Vũ đồng thanh, nhìn nhau một cái rồi cả hai lại nhảy đến đấm đá túi bụi Áo Tư Ca cùng Mã Hồng Tuấn.

"Màn chào hỏi của các người thật quá náo nhiệt đấy tiểu quái vật!"

Mọi người giật mình nhìn phía sau Đường Tam, chính là Độc Cô Bác, ai nấy đều kinh ngạc, thủ thế chuẩn bị ứng chiến. Nana đã đến trước người Tiểu Vũ.

Đại sư cũng ở, hắn đi lên cho Nana thả Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Ca sau đó giới thiệu cho mọi người.

"Vị này là Độc Đấu La miện hạ, Đường Tam bảo hắn từ nay sẽ làm trưởng lão ở học viện chúng ta, các ngươi yên tâm."

Trừ Nana, sáu người đều ánh mắt khó hiểu nhìn nhau. Phong hào đấu la đến làm trưởng lão?

Đường Tam thấy biểu tình của họ không khỏi bật cười, nói với Độc Cô Bác mấy câu, hắn ta gật đầu rồi đi. Đại sư cũng đi để nhường không gian lại cho đám trẻ họp mặt.

Thấy Đường Tam là lại sắp có phim để xem rồi, Nana rất hào hứng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân