Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 27: Đánh Cuồng Chiến


Trọng tài trận đấu đang đọc nội quy cho hai bên tuyển thủ nghe, cũng không có gì nhiều ngoài mấy điều như toàn bộ bỏ trận là thua, nhảy ra sàn đấu là thua, ngất là thua, không được giết người. Nana cũng không để ý, ngược lại là chú ý bên này các thầy đang nói chuyện với nhau.

Triệu Vô Cực: "Mấy đứa nhóc chưa có kinh nghiệm chiến đoàn đội đã đụng phải đội ngũ mạnh như vậy, sẽ không thua chứ?"

Phất Lan Đức: "Không được thua, chắc chắn không được thua."

Đại sư: " Ngươi không phải đặt cược rồi chứ?"

Phất Lan Đức: "Ừm, học viện hết tiền, ta cầm tiền thuê phòng đi đặt hết rồi."

Triệu Vô Cực: "Ngươi ác, nếu thua thì tối mọi người ngủ sao đây?"

Phất Lan Đức: "Thua thì chúng ta sẽ ngủ ngoài đường."

Nana cười nói chen vào:

"Chắc chắn thắng, viện trưởng cược với em không?"

Phất Lan Đức tức giận cốc đầu cô một cái: "Ngươi còn thiếu tiền ta, ăn không ngủ không suốt thời gian qua. Cược cược cái đầu ngươi."

Nana: "Em..."

Đại sư: "Yên lặng xem chiến, đã bắt đầu."

Trên sàn, hai đội đã lao vào chiến đấu, dưới kế sách dương đông kích tây tấn công nhanh mà dồn dập, mục tiêu của Đường Tam là bắt giữ đội trưởng của Cuồng Chiến đội, cũng chính là tên đã đến phòng chờ lúc nãy - Cuồng Tây, Thất Quái muốn ép họ nhận thua. Kế hoạch thành công nhưng linh hồn của Cuồng Chiến không phải hắn mà là cô gái kiều mị đi cùng hắn, vũ hồn của cô ta là Địa Nguyệt Ma Chư, một loại nhện, mái tóc biến thành một cái mạng lớn bởi đệ tam hồn kĩ Thiên Mạng, khống chế toàn trường.

Hỏa có thể khắc mạng nhện, Đường Tam ngay lập tức để Mã Hồng Tuấn phóng hỏa nhưng phạm vi mạng quá lớn không dễ dàng phá hủy. Tiểu Vũ, Đới Mộc Bạch cùng hỗ trợ hắn tấn công, quả nhiên là được nhưng.

Đại sư: "Có chút không đúng, cô ta chỉ một chiêu đã làm đội ta mất ba người cùng đánh, là tiêu hao chiến. Đối phương tổng thể thực lực đều cao hơn mình, cô ta muốn chúng ta hao kiệt mà thua."

Tuy nhiên, đại sư lại cười. Nana thấy vậy lập tức nhớ lại những gì đã đọc trước đây, cô hào hứng nói:

"Đại sư, đội điên đó không biết chúng ta có Áo nhị ca, đậu hủ bổ sung hồn lực, tiêu hao kế hoạch không làm khó được chúng ta, đúng hay không?"

Đại sư gật đầu, Nana nói tiếp:

"Mục đích Tam ca ngay từ đầu là phân tán sự bảo hộ của Cuồng Chiến với Như Ý Chi Bàn nên mới tấn công nhanh chóng như vậy, nhưng em lo là sẽ không kịp diệt trừ tên kia." Nói rồi lại thở dài.

Đại sư khó hiểu nhìn cô, cũng không nói gì thêm. Chiến đấu trên sàn đang diễn ra quyết liệt trong khi Sử Lai Khắc Thất Quái đang tỏ ra yếu thế. Cuồng Chiến thấy vậy liền đắc ý, trong phút chốc đã phân tâm, cơ hội đã đến Thất Quái ăn vào đậu hủ đã chuẩn bị sẵn cộng thêm bổ trợ của Vinh Vinh mà mạnh mẽ phản công. Trúc Thanh nhanh chóng mượn tốc độ phóng tới đánh bay tên hồn sư Như Ý Chi Bàn kia nhưng đúng như Nana nói, trước khi rơi đài hắn đã kịp phóng ra hồn kĩ Cuồng Hóa.

Cuồng Chiến thật sự trở thành cuồng nhân, hai mắt đỏ như lửa bỏ qua mọi cản trở chỉ xông lên đánh đối thủ, Cuồng Tây trước đó đã được đồng đội hắn cứu, điên cuồng tấn công. Đới Mộc Bạch chặn hậu dùng tự sáng hồn kĩ Thiên Cang Cự Sát Kiếm đấu với Cuồng Tây sáng tạo cơ hội cho Thất Quái ăn vào Ma Cô hồn kĩ thứ ba của Áo Tư Ca bay lên không, tránh đi tấn công của Cuồng Chiến. Nhưng Đới Mộc Bạch hồn lực hao tận mà bỏ cuộc thi đấu, bên kia cũng mất đi một người do thay thế Cuồng Tây đỡ công kích của Đới Mộc Bạch, hai bên đang ở thế giằng co.

Phất Lan Đức: "Nếu như chúng ta ở trên không thì Cuồng Chiến cũng không làm gì được, nhưng phải xem có kiên trì được đến cuồng nhiệt kết thúc, là nhất định sẽ thắng."

Đại sư: "Không đúng, muốn thắng phải xem biểu hiện của người đó."

Phất Lan Đức không hiểu ý đại sư nói là ai, hắn đoán chỉ có Đường Tam vì Đường Tam đủ thông minh và mạnh mẽ. Triệu Vô cực lại nghĩ khác:

"Là Áo Tư Ca đúng không? Hồn kĩ của nó có thể bay liên tục mà."

Phất Lan Đức: "Không thể, nhược điểm của Ma Cô không thể duy trì đến thắng cuộc, nếu như không phải Đường Tam, ta sẽ học tiếng chó sủa."

Nana thầm nghĩ: Thầy Triệu đoán đúng, tuy nhiên lý luận lại sai, vì như viện trưởng nói, hồn kỹ Áo nhị ca phải sử dụng liền, thời gian không lâu lại chỉ có thể một ngày làm mười cái.

Nhớ tới những ngày gần đây thường xuyên nghe tiếng Áo Tư Ca kêu cứu, thấy hắn bị biến thành "người dơi", bất giác tưởng tượng cảnh viện trưởng kêu tiếng chó, Nana lại mỉm cười.

Đã qua thời gian, hồn kĩ bay của Thất Quái đã mất tác dụng trước, họ lần lượt xuống đài xếp thành đội hình cổ vũ chỉ để lại Đường Tam trên đài. Thấy cảnh này, Nana lập tức hào hứng đứng người lên hô theo dòng chữ sáu người của Thất Quái dùng ô tạo thành.

"Cố gắng lên nha, yêu quý. Sử Lai Khắc Thất Quái!"

Y Sa ở phía sau nhếch miệng cố nói lớn:

"Ngu ngốc, một đòi đấu sáu, không tự lượng sức."

Giờ này Nana rất không muốn đấu võ mồm với cô ta, chỉ dương dương đắc ý nói:

"Nha, xem ai ngu ngốc, lát nữa ngươi có muốn cùng viện trưởng chúng ta học tiếng chó... Uiza!"

Phất Lan Đức đánh Nana một cái rõ đau, trước sự khinh bỉ của Y Sa phải buồn bực ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đường Tam một mình đối sáu người Cuồng Chiến cũng không tỏ ra yếu thế, chỉ một lát sau bọn chúng đã rơi vào trạng thái yếu nhược do tác dụng phụ của cuồng hóa. Đường Tam lập tức đánh cả sáu người ra sàn đấu nhưng chính bản thân hắn cũng rơi đài. Khán giả tưởng như hòa cho đến khi trọng tài hô:

"Chiến thắng thuộc về Sử Lai Khắc Thất Quái."

Mặc dù ngỡ ngàng và không cam tâm nhưng Cuồng Chiến cũng đã phải thua trước người mà chúng coi thường nhất, chính là Áo Tư Ca. Đúng vậy, nhờ Áo Tư Ca vẫn luôn duy trì trạng thái bay dưới sự che chở của đội hình cổ vũ nên không ai để ý đến hắn, chính Áo Tư Ca là người quyết định thắng thua và giờ đây.

Đại sư: "Phất Lan Đức, ngươi có thể học tiếng chó kêu rồi đó."

Tất nhiên Phất Lan Đức có nuốt lời cũng không học tiếng chó, Nana rất tiếc nuối nhưng chợt nghĩ đến ai đó, cô ngửa mặt ra sau trợn mắt le lưỡi chọc tức Y Sa đang ngơ ngác với kết quả trận đấu.

"Ngươi, con tiện nhân!"

Y Sa tức giận định lao đến nhưng Nana đã nhảy chân sáo đi theo các lão sư mất rồi. Sau này sẽ còn gặp lại.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân