Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 59: Hạo Đông, Vũ Hồn dung hợp (1+2)


Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đột nhiên xuất hiện nên ba gã hồn sư Mẫn Công hệ không kịp phát động hồn kỹ, chỉ có thể dùng sức lực thân thể chống đỡ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Tiêu Tiêu rất có năng lực không chế, có thể phân Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh làm ba rồi canh chuẩn xác thời gian xuất hiện, ngăn chặn rồi phát động hồn kỹ với ba mục tiêu khác nhau.

Mọi người còn chưa kịp hoan hô thì Tiêu Tiêu đã tiếp tục hành động. Ba tiếng nổ đồng thời phát ra ở ba vị trí khác nhau.

Vì đối phương không phải là hồn sư Cường Công hệ nên thời gian bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đánh choáng lâu hơn một chút, ba đại đỉnh được thế lại tiếp tục lao lên đập vào thân thể ba người.

Ầm, ầm, ầm…

Ba người đồng thời bị hất bay khỏi sân đấu.

Ba luồng ánh sáng màu đen lại lóe lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tại đỉnh đầu của Tiêu Tiêu hợp lại làm một rồi được thu hồi vào thân thể.

Toàn trường chấn động, trận đấu của Tiêu Tiêu vô cùng đặc sắc, tất cả quá trình chưa đến ba mươi giây, một hồn sư hệ Khống Chế hệ chiến thắng ba hồn sư hệ Mẫn công, đối phương còn chưa vượt qua được nửa sân đã bị hạ, một chiến thắng tuyệt đối!

Vương Ngôn là người chứng kiến toàn bộ quá trình sát hạch của nhóm Hoắc Vũ Hạo. Theo đánh giá của hắn, thực lực mạnh nhất trong nhóm là Vương Đông, thần bí và trầm ổn nhất là Hoắc Vũ Hạo, còn Tiêu Tiêu tuy không kém nhưng lại phát triển theo hướng nửa phụ trợ nửa khống, không có quá nhiều ưu điểm.

Nhưng sau trận đấu này, Tiêu Tiêu đã dùng thực lực bản thân đánh tan thành kiến của Vương Ngôn, chứng tỏ vị trí của bản thân trong nhóm. Vương Ngôn hoàn toàn bất ngờ, một cô nhóc hơn mười tuổi, trong tình trạng một chọi ba lại có thể bình tĩnh phán đoán chính xác mọi hành động của đối phương đồng thời đánh trả hết sức ngoạn mục. Cho dù là một hồn sư Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư đạt được bốn Hồn Hoàn cũng chưa chắc có thể xử lý tình huống một cách hợp lý như thế chứ đừng nói chi là một cô bé!

Các nhóm khác vốn có ý định tranh thủ nhóm Hoắc Vũ Hạo còn đang chịu tiêu hao mà ra tay lập tức ngây ngốc, nhóm mà bọn họ cho rằng có thể tùy ý nhào nặn lại có hai quái vật có thể một chọi ba, quá kinh khủng!

Còn nhóm Hoàng Sở Thiên lại không được may mắn như thế, hai tỷ muội Lam Tố Tố tuy đã tỉnh dậy nhưng đầu vẫn đau nhứt vô cùng, hồn lực gần như tiêu hao hoàn toàn thậm chí còn không bước nổi vào sân đấu… Cuối cùng chỉ một mình Hoàng Sở Thiên tiếp tục lên đài.

Hồn lực của Hoàng Sở Thiên cũng tiêu hao khá nhiều, thân thể lại bị Vương Đông đánh suýt trọng thương. Bên phía kia, tuy Tiêu Tiêu lấy một chọi ba nhưng vẫn còn Hoắc Vũ Hạo đứng phía sau gây uy hiếp khiến đối phương phân tâm một chút, còn Hoàng Sở Thiên lại một mình lên đài, nên lập tức được cả nhóm toàn lực chăm sóc.

Chiến đấu bắt đầu, Hoàng Sở Thiên sau một hồi cố gắng vẫn bị đối phương đánh bại, kết quả hai trận đầu đều thua!

Nhóm Hoắc Vũ Hạo lại khác, đối thủ của bọn họ gần như không muốn tiêu hao quá nhiều hồn lực để chiến với đám quái vật này, tất cả đều bảo tồn thực lực để đánh với nhóm khác. Ba trận tiếp theo Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu chiến đấu tương đối thoải mái, đến trận thứ tư Vương Đông đã khôi phục được khá nhiều, khi hắn trở lại vị trí tiên phong trong nhóm thì đối thủ lập tức đánh lên trời vài phát tượng trưng rồi nhận thua.

Cuối cùng, nhóm Hoắc Vũ Hạo đại biểu cho Tân Sinh – Nhất Ban, giành được toàn thắng, lấy được thành tích tốt nhất trong khu vực.

Nhóm của Hoàng Sở Thiên cũng không yếu, sau khi chịu thua hai trận thì hai tỷ muội Lam Tố Tố đã khôi phục được một chút, cả nhóm bắt đầu phản công. Hầu hết các nhóm sau ba trận chiến đã chịu khá nhiều tiêu hao nên Hoàng Sở Thiên cũng không quá khó khăn để chiến thắng liên tiếp, kết quả chung cuộc thắng bảy thua ba, rất có khả năng lọt vào sáu mươi bốn nhóm đứng đầu.

Sau khi thi đấu kết thúc, Vương Ngôn không nhịn được phải lên tiếng:

- Nhóm Hoắc Vũ Hạo ở lại một chút, các nhóm còn lại có thể quay về nghỉ ngơi.

- Chào Vương lão sư!

Ba người cùng chào Vương Ngôn.

Vương Ngôn gật đầu mỉm cười:

- Chúc mừng ba người giành toàn thắng, hiện này số đội có thành tích này cũng không vượt quá mười nhóm, có thể nói các ngươi rất mạnh. Nhưng có một việc ta rất tò mò, Hoắc Vũ Hạo ngươi là trưởng nhóm vậy Vũ Hồn của ngươi là gì? Tuy ta không thể nhìn ra ngươi đã làm những gì trong khi chiến đấu nhưng ta đoán chắc ngươi chính là trung tâm của cả nhóm, ta nói đúng không?

Hoắc Vũ Hạo im lặng một lúc rồi xấu hổ nói:

- Cám ơn Vương lão sư đã khen ngợi, nhóm của đệ tử đạt được thành tích như vậy là nhờ thực lực của Vương Đông và Tiêu Tiêu quá mạnh, đệ tử cũng chỉ đứng làm nền mà thôi. Lão sư chắc đã biết, đệ tử chỉ có một Hồn Hoàn mười năm.

Vương Ngôn mỉm cười:

- Khiêm tốn là tốt nhưng không nên tự ti, nếu ngươi không có thực lực thì Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng không để ngươi làm trưởng nhóm. Ta cũng đã điều tra một chút, trong ba tháng đầu biểu hiện của ngươi khá nổi bật, ngươi có biết các học viên ban tân sinh gọi ngươi là gì không?

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Vương Ngôn nói:

- Bọn họ gọi ngươi là Thiết Vũ Hạo. Ngươi tuy thiên phú kém nhất nhưng ý chí lại như sắt thép, bản thân lại không ngừng cố gắng nên đã trở thành hình mẫu trong ban tân sinh. Nhưng ta lại không biết được Vũ Hồn của ngươi là gì, vốn dĩ ta muốn trong lần sát hạch này tìm hiểu Vũ Hồn và Hồn Kỹ của ngươi nhưng lại vô ích. Trong cả hai trận đấu ta đã quan sát nhưng không thể nhìn ra Vũ Hồn và Hồn Kỹ của ngươi, mỗi lần Hồn Hoàn mười năm của ngươi lóe sáng ta đều tập trung chú ý nhưng không có gì bất thường xảy ra. Điều này khiến ta nghi hoặc rất nhiều, ngươi có thể giải thích một chút không?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Thưa Vương Ngôn lão sư, Vũ Hồn của đệ tử là Linh Mâu, là Vũ Hồn hệ Tinh Thần, còn về Hồn Kỹ đệ tử xin được phép giữ bí mật, dù sao sát hạch vẫn chưa kết thúc.

Vũ Hồn của hắn tại học viện cũng không phải là bí mật gì, người biết được cũng không phải ít. Nếu vị Vương lão sư này thật tình muốn biết thì cũng không quá khó, cần gì phải truy hỏi hắn, vì thế hắn cũng không giấu diếm làm gì.

-Linh Mâu? Vũ Hồn của ngươi là Linh Mâu?

Phản ứng của Vương Ngôn nằm ngoài tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo. Sau khi biết Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo là Linh Mâu, Vương Ngôn vô cùng kích động, khuôn mặt hưng phấn nhìn chằm chằm hắn.

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt hỏi:

-Có chuyện gì vậy Vương lão sư?

Hai tay Vương Ngôn nắm chặt lấy vai Hoắc Vũ Hạo nói:

- Nói lại lần nữa, Vũ Hồn của ngươi thật sự là Linh Mâu?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu:

- Đúng thế!

Vương Ngôn hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh:

- Ngươi có phải là người của Bản Thể Tông?

Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:

- Bản Thể Tông là gì? Đệ tử chưa từng nghe qua!

Vương Ngôn vui mừng nắm tay Hoắc Vũ Hạo: ( hết nắm vai rồi tay, gay c m n r` )

- Tốt, tốt lắm, không ngờ học viện Sử Lai Khắc lại nhặt được một viên kim cương… Như thế thì việc Hồn Hoàn mười năm của ngươi quá mạnh cũng không có gì khó đoán, không ngờ lại là Vũ Hồn bản thể. Tiếc, đáng tiếc quá… nếu ngươi đến học viện sớn hơn một chút cho dù trả bất cứ giá nào ta cũng phải tìm cho ngươi một Hồn Hoàn tốt nhất.

Nghe Vương Ngôn nói năng lộn xộn, Hoắc Vũ Hạo xoay người nhìn Vương Đông và Tiêu Tiêu. Lúc trước hắn và Vương Đông đã gặp một Mã Tiểu Đào tâm tính bất thường, Vương lão sư hai ngày trước vô cùng bình thường bây giờ lại theo gót Mã Tiểu Đào, thật là kỳ lạ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại nhớ đến lời Tiểu Nhã và Bối Bối đã từng nói, tại học viện Sử Lai Khắc học viên quái vật tuy không nhiều nhưng các lão sư quái vật lại không ít.

Vương Ngôn lại hít sâu lấy lại bình tĩnh:

- Được, được lắm, ba người quay về nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau.

Vừa nói xong lập tức quay người bước đi.

Nhìn theo bóng lưng Vương Ngôn, Tiêu Tiêu nhỏ giọng:

- Chẳng lẽ Vương lão sư bị bệnh?

Hoắc Vũ Hạo cau mày:

- Không được nói xấu các lão sư!

Vương Đông khẽ hích vào người Hoắc Vũ Hạo:

- Vương lão sư thất thố như thế cũng vì Vũ Hồn bản thể của ngươi. Lúc trước khi còn ở nhà ta cũng đã nghe qua, những người có Vũ Hồn bản thể vô cùng khó gặp nhưng chưa từng nghe đến Bản Thể Tông.

Hoắc Vũ Hạo lắc lắc đầu:

- Thôi bỏ đi, sau này Vương lão sư sẽ tìm ta làm rõ thôi. Hôm nay chúng ta đã đạt được thành tích vô cùng tốt, ta mời hai người xuống nhà ăn ăn mừng!

Tiêu Tiêu nôn nóng:

- Nhà ăn thì không cần, lớp trưởng à, cá nướng của ngươi ta chưa nếm qua lần nào. Hôm nay ngươi phải giúp ta hoàn thành tâm nguyện đó!

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:

- Không thành vấn đề, trời vẫn còn sớm, chúng ta về ký túc xá nghỉ ngơi một chút rồi tính sau. Ngày mai chắc không có gì quan trọng, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi phục hồi một chút.

Ba người cùng quay về ký túc xá. Sau đó Tiêu Tiêu tách ra bước lên lầu, ký túc xá nữ là khu vực cấm nam sinh.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông trở về phòng ngủ, lúc này Vương Đông lại có vẻ buồn bực.

- Có chuyện gì vậy Vương Đông?

Hoắc Vũ Hạo đang ngồi trên giường lên tiếng hỏi.

Vương Đông trầm ngâm một lúc:

- Ta vừa suy nghĩ về trận đấu đầu tiên, thật là kỳ lạ. Tuy rằng Hồn Hoàn ngàn năm của ta rất mạnh nhưng không thể so với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn. Lúc đó ta cảm giác được ngươi tập trung Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lại, lúc đó phụ trợ của ngươi cho ta biến mất rồi Hồn Kỹ của hai tỷ muội Lam Tố Tố tán loạn… Thật ra ngươi đã làm gì?

Vương Đông ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo giật mình, việc này muốn giấu Vương Đông quả thật hơi khó. Vương Đông khác hẳn với lão sư Vương Ngôn, hai người ngủ cùng phòng, lại cùng nhau tu luyện một thời gian dài, hắn đối với mình cũng biết khá rõ ràng. Nếu bây giờ nói dối có lẽ sẽ tạm qua được một lúc nhưng sẽ để lại khúc mắc giữa hai người.

Hoắc Vũ Hạo không lập tức trả lời, cúi đầu suy nghĩ một lúc.

Tất nhiên không thể nói thật, sự tồn tại của hồn thú trăm vạn năm Thiên Mộng Băng Tằm vô cùng kinh khủng, đối với bất cứ ai việc này cũng có ảnh hưởng không nhỏ, lúc này Vương Đông biết chỉ có hại không lợi… Thật sự không biết nên nói thế nào…

Lúc này bốn chữ Vũ Hồn bản thể chợt hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.

- Vương Đông…

Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng ngưng trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Vương Đông chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Hoắc Vũ Hạo, bối rối mở to hai mắt:

- Chẳng lẽ ngươi thực sự có tuyệt chiêu ẩn dấu?

Hoắc Vũ Hạo ngồi đối diện Vương Đông, lúc này hắn chợt ngẩn người. Vương Đông lúc này vô cùng xinh đẹp, hàng lông mi dài cong lên, hai mắt mở to như biết nói.

Hoắc Vũ Hạo thầm cảm thán, bộ dáng tên này thật đẹp, chẳng trách các nữ sinh đều mê mệt hắn.

- Cũng không phải là tuyệt chiêu hay đòn sát thủ gì, chỉ là bí mật Vũ Hồn bản thể thôi, việc này ta cũng phát hiện ra cách đây không lâu.

Giọng nói Hoắc Vũ Hạo nhỏ dần…

Vương Đông kinh ngạc:

- Bí mật về Vũ Hồn bản thể?

Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu:

- Như ngươi đã nói, Vũ Hồn bản thể vô cùng hiếm gặp, mà Vũ Hồn bản thể của ta lại có chút kỳ lạ. Từ khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng, Linh Mâu của ta lại phát sinh biến dị. Mỗi khi ta tập trung Hồn Kỹ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng vào một hướng, chỉ cần một ý niệm ta liền có thể dùng tinh thần lực đánh mạnh vào hướng đó tạo thành Tinh Thần Trùng Kích. Ta đã từng thử qua với một số động vật nhỏ xung quanh học viện, kết quả thực sự thành công. Hôm nay trong trận đấu đầu tiên, vì tình huống cấp bách nên ta phải đem ra dùng, lúc đó ta không biết hiệu quả có tốt như khi thử nghiệm hay không. Có lẽ hai tỷ muội Lam Tố Tố khi sử dụng kỹ năng dung hợp Vũ Hồn đã hao tốn rất nhiều thần lực và Hồn Lực, sau đó lại bị Hồn Kỹ ngàn năm của ngươi kiềm chế và tiêu hao, thế nên ta lẳng lặng dùng Tử Cực Ma Đồng thực hiện Tinh Thần Trùng Kích mới khiến cả hai tán loạn. Nhưng việc hai người hôn mê không liên quan đến ta, Hậu lão sư trong giờ học đã từng giảng qua, Vũ Hồn dung hợp kỹ tiêu hao một lượng hồn lực rất lớn, nếu miễn cưỡng thi triển một thời gian dài rất dễ dàng bị cắn trả. Vũ Hồn dung hợp kỹ càng mạnh độ cắn trả càng cao, hôm nay hai người đã sử dụng kỹ năng dung hợp Vũ Hồn, ta đoán trong một khoảng thời gian tới sẽ không dùng lại được nữa.

Hai mắt Vương Đông mở to đầy vẻ kinh ngạc, nói:

- Ý của ngươi là, Vũ Hồn của ngươi chịu ảnh hưởng của Tử Cực Ma Đồng sinh ra biến dị tạo nên một hồn kỹ mới có thể công kích vào tinh thần?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)