Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm

Chương 2: 2: Thiếu Niên Ở Đây 2


“ Soạt! ”Đúng lúc này, nóc nhà góc tây nam sơn miếu bị phá vỡ, trong tích tắc, một bóng người có hình dáng như vượn nhảy vọt xuống.

Sở dĩ Lâu Cận Thần thấy nó như vượn là do cả người nó mọc đầy lông xám đen nhưng khuôn mặt lại là người, đôi mắt đỏ thẫm của nó lồi ra, răng nhanh nhọn hoắt nhô ra ngoài.Nó giáng xuống từ trên miếu, mang theo tiếng gầm nhẹ đầy vẻ uy hiếp, rồi trực tiếp nhào tới chỗ Lâu Cận Thần.Đao khách kia vốn đang gặp ác mộng, mơ thấy có ma quỷ đi đến bên người mình nên chợt bừng tỉnh, sau đó, y thấy cảnh quái vật nhảy xuống trong ánh trăng.Lông tơ cả người dựng đứng lên hết, y rút đao trong tay ra, nhưng tay chân thì lại lạnh buốt.

Hiển nhiên, y đã bị yêu vật kia doạ vỡ mật, chỉ có thể phát huy được ba, bốn phần sức lực, cả người thì cứng ngắc.Lâu Cận Thần cũng đối mặt với tình huống tương tự, mà còn nặng hơn, tiếng gầm nhẹ kia có khả năng chấn nhiếp tâm thần.

Nói đúng ra, yêu vật kia chủ yếu nhằm vào Lâu Cận Thần.Khi còn bé, bị người lớn quát mắng giận dữ, trẻ con sẽ hoảng sợ, bối rối và không biết làm gì, chỉ có thể đứng ngẩn người tại chỗ.

Đây đúng là bộ dạng của đao khách kia lúc này.Còn Lâu Cận Thần, đột nhiên bị tập kích, một khắc kia, hắn vừa cảm thấy mình bị đóng băng, vừa như bị một vật nặng vô hình đè lên người, thể xác lẫn tinh thần đều không thể nhúc nhích được.Ngay khi yêu vật rơi xuống đất, hắn nhắm mắt lại, tâm thần chìm xuống đáy lòng.

Nội tâm của hắn tựa như một hồ nước, là nguồn gốc của tất cả ý thức.Nó co rút đến cực điểm, súc tích lực lượng để chờ cơ hội mở rộng.Hắn đột nhiên mở mắt, tinh quang tuôn ra từ sâu trong ánh nhìn.Nhắm mắt lại ý thức co vào, mở mắt ra ý chí mở rộng, hắn dùng chuyển động của cơ thể để thúc đẩy sự thay đổi của ý thức.Uy hiếp đè nặng trong lòng kia giống như mây đen bị mở ra một cái khe nhỏ, giúp một tia sáng chiếu xuống bên dưới.Thân thể bắt đầu chuyển động, cả người nhảy dựng lên, chân lùi về phía sau một bước, giúp hắn kịp thời né khỏi chỗ bị tấn công.

Đồng thời, một ánh kiếm xuất ra cùng cánh tay của hắn, đâm vào khoảng không phía trước như ứng với tia sáng xông phá mây đen trong lòng.

Kiếm và cánh tay dường như hợp làm một, ý chí ngưng tụ trên mũi kiếm, xuyên qua khe hở chỉ mấy tấc ở giữa hai tay yêu vật đang tấn công, trực tiếp đâm vào mi tâm của nó.Phàm khí khó đả thương quỷ quái, trọc lực không địch lại yêu ma.Đây là điều được tất cả mọi người công nhận.

Thế nhưng, dưới tình huống nhất định, phàm khí cũng có thể làm tổn thương, thậm chí có thể giết chết yêu vật.Đó là, chỉ cần ý chí đủ ngưng luyện, đồng thời phải tấn công vào những chỗ đặc biệt yếu như mi tâm thì phàm khí cũng có thể khiến chúng nó trọng thương.

Ý niệm bám vào kiếm, được xưng là kiếm ý, có thể đả thương được thần hồn của chúng.Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy có một lực cực lớn truyền lại từ thân kiếm, khiến hắn không thể không lui về sau mấy bước.

Hắn quỵ xuống giữ kiếm giữa ngực, hình thành một tư thế như lò xo rồi bật dậy, ôm mũi phóng thẳng về phía trước.Hắn cảm thấy thanh kiếm của mình như đâm vào một tảng đá cứng.Cả hai tay đều run rẩy, ngực cảm thấy khó chịu.Ở một bên, đao khách nhìn cảnh này với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.Vừa rồi, y bị yêu vật chấn nhiếp, không cách nào phản kháng, Nhưng sau khi Lâu Cận Thần đâm một kiếm trúng vào mi tâm của yêu vật, suy nghĩ của y lập tức trào ra mãnh liệt như nước vỡ đê."Tâm chí ngưng luyện, bám vào kiếm, có thể trảm yêu dị." Những lời này chợt vang lên trong lòng đạo khách.Ngay sau đó, y lại nhìn thấy con yêu vật lông dài kia chạy vọt ra ngoài miếu.Nó đang sợ hãi!Lâu Cận Thần há có thể để nó chạy thoát, cầm kiếm đuổi theo.Bên ngoài miếu là rừng rậm, phía dưới rừng rậm trống trải, chỉ thấy toàn cây và cây, tất cả cành lá đều ở trên cao, che khuất cả ánh trăng.Vì thần hồn đã bị tổn thương nên tốc độ chạy trốn của yêu vật kia không quá nhanh.

Tuy nhiên, với thân thể phàm nhân, Lâu Cận Thần nhiều nhất cũng chỉ có thể gắng sức bám đuổi, không bị nó bỏ quá xa mà thôi.Lúc này, hắn cũng mặc kệ xung quanh đây có sài lang hổ báo hay rắn độc gì hay không, chỉ chăm chăm đuổi thẳng về phía trước, xuyên qua một mảng rừng lá rậm rạp, xông lên một sườn núi.

Sau một hồi, hắn thở hồng hộc, dưới ánh trăng, xung quanh là một mảnh xanh xám mênh mông, tung tích của yêu vật kia thì không thấy đâu cả.Ngỗng qua lưu tiếng, người qua lưu vết, huống hồ gì yêu vật đã bị một kiếm của mình làm trọng thương ý thức thần hồn, nó hẳn không thể nào che dấu được dấu vết.Mượn nhờ ánh trăng, Lâu Cận Thần cẩn thận quan sát xung quanh.

Quả nhiên, hắn phát hiện ra có một cái khe rãnh ngầm ở một góc sườn núi rộng vừa đủ một người chui vào.

Cẩn thận đi vào, hắn lập tức phát hiện thêm một cái động đất ở bên dưới bộ rễ của một gốc cây đại thụ, xung quanh động đất trống trơn, hiển nhiên, thường xuyên có thứ gì đó ra vào nơi này.Hắn móc một cây que châm lửa từ trong ngực ra rồi vạch lên, tức thì, một ánh lửa nho nhỏ được nhen nhóm, thắp sáng xung quanh.

Lâu Cận Thần hít sâu một hơi rồi chui vào trong động.Ngay tức khắc, hắn nhận ra đây hẳn là một ngôi mộ, mà còn là một ngôi mộ lớn.

Thông qua ánh lửa, nhìn dọc theo đường vào mộ, hắn thấy có một cái quan tài màu đen cực lớn được đặt ở chính giữa, trên mặt đất có một bộ hài cốt nằm lăn lóc, có lẽ là thi thể của chủ nhân ngôi mộ, hoặc cũng có thể là của kẻ trộm mộ hay người thám hiểm nào đó không cẩn thận đi vào đây.Lâu Gần Thần thận trọng đến gần, phát hiện ra nắp quan tài này vẫn còn được niêm phong.

Ngay lúc hắn đang nghĩ cách cạy nắp quan tài này ra, cái nắp quan tài này đột nhiên bay về phía Lâu Cận Thần một cái “rầm”, một bóng đen cũng vọt ra từ trong quan tài, theo sát phía sau nắp quan.Lâu Cận Thần nhanh nhạy né được cái nắp quan.Bóng người phía sau đu lê n đỉnh động rồi nhào xuống Lâu Cận Thần.Lúc này, Lâu Cận Thần cực kỳ bình tĩnh, ngược lại, hắn còn cảm thấy hưng phấn nữa.Que lửa trong tay hắn bay về phía cái bóng đang nhào xuống kia, theo sau nó chính là thanh kiếm hợp kim đã ra khỏi vỏ.Đó là một cú đâm hơi chếch về bên trái.Bóng kiếm hiện lên trên ánh lửa, loé lên một vệt sáng rực rỡ.Hắn đã từng ngày đêm luyện kiếm bằng cách đâm lá rụng bên dưới tàng cây, hoài cảm rằng tại sao mình lại không được sinh ra trong một thế giới giang hồ đao quang kiếm ảnh, luyện đến bách kiếm bách trúng mà lại không có đất dụng võ.

Hiện tại, một kiếm này chính là tâm ý của hắn, là minh chứng hùng hồn cho thành tựu của hắn trên kiếm đạo.Giờ đây, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một điểm, đó chính là mi tâm của con quái vật.Kiếm quang chỉ loé lên trong ánh lửa trong thoáng chốc rồi ẩn đi trong bóng tối, bóng người của con yêu vật kia cũng xuyên qua bên cạnh.Một cái “bịch”, tiếng vật nặng rơi xuống vang lên.

Cùng lúc đó, que lửa cũng rơi xuống đất, chiếu sáng một thân người đầy lông lá và một đôi chân đứng bên cạnh.Trong ánh lửa chập chờn, có thể thấy được một giọt máu xanh lục đang chậm rãi nhỏ xuống từ mũi kiếm..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm