Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!

Chương 51: Sai nhân duyên


Editor: Miri

- ---------------

Chính điện rộng rãi cao lớn, Lý Trú Miên đi tới trước cửa thì bước chậm lại theo bản năng trong thoáng chốc. Nhất Xuyên Vũ bày ra tư thế "Thỉnh", nói: "Tông chủ đã chờ ngài nãy giờ."

Lý Trú Miên do dự một lát, mỉm cười gật gật đầu, vén vạt áo bước vào cửa. Đám người Lý Nhị Bát phía sau cũng tò mò mà nhìn nhìn bốn phía, đi theo Lý Trú Miên vào chính điện.

Ánh sáng trong điện hơi tối hơn bên ngoài, Lý Trú Miên còn chưa ngẩng đầu nhìn kỹ, bỗng nhiên nghe phía trước truyền đến thanh âm lạnh lẽo: "Lý thế tử tới rồi? Kính trọng ngài đã lâu..."

Trong một thoáng, Lý Trú Miên chỉ cảm thấy thanh âm này hết sức quen thuộc, nhưng không kịp nhận ra đó là ai.

Nhất Xuyên Vũ bên cạnh đã tiến lên một bước, hành lễ cất cao giọng nói: "Tông chủ, là Lý thế tử tới."

Lý Trú Miên cảm thấy có ánh mắt ai đó dừng ở trên người hắn, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước là một vị mặc bạch y đang vọng về phía hắn, trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau.

Nam tử bạch y mặc áo dài trắng như tuyết, dùng ngọc quan vấn tóc, khuôn mặt thanh lãnh, bội kiếm bên hông, như người trong bức họa. Trên người y toát ra một loại thần thái đạp tuyết tẩm sương, đứng ở trong điện, ánh mắt mọi người đều sẽ vô thức mà tập trung vào y. Trong khoảnh khắc y mở miệng, tất cả mọi người đều yên lặng.

Lặng lẽ lấp đầy, Lý Trú Miên cũng không nói gì.

Hắn nói không nên lời.

Người áo trắng đứng cách hắn cũng không xa, thị lực của tu sĩ Hóa Thần lại tốt, Lý Trú Miên có thể thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương, thậm chí cả một sợi tóc mai cũng thấy, cả đôi mắt đang mở to kia và đôi môi hơi mấp máy. Dung mạo quen thuộc như thế, là người mà Lý Trú Miên còn tâm tâm niệm niệm, hồi ở trên xe kim loan còn muốn nhìn thấy ngay lập tức.

Hắn muốn gặp y, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, họ sẽ gặp nhau trong tình huống này.

...Lâm Châu? Là Lâm Châu của hắn? Tại sao Lâm Châu lại ở đây?

Nhất Xuyên Vũ vừa nói cái gì nhỉ, tông chủ? Tông chủ nào?

Khắp nơi trong đại điện đều khảm Dạ Minh châu, đèn lưu li, ánh sáng nhu hòa vẩy đầy lên người áo trắng trước mặt, khiến cho khí chất lạnh lùng của đối phương trở nên ôn hòa thêm ba phần, giống như ngọc thụ trong sân, nét đẹp mang chút ảo mộng, thậm chí còn khiến người ta tưởng mình đang thấy ảo giác.

...Không chân thật chút nào.

Lý Trú Miên chớp chớp mắt, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ hơi nực cười...Có lẽ hắn thật ra vẫn còn ở trong ảo cảnh Nam Yên lâu, hoặc là hắn lại đang nằm mơ, nếu không sao có thể thấy một cảnh không chân thật thế này? Lý Trú Miên có chút buồn cười, hắn theo bản năng muốn nhoẻn miệng cười nhưng không làm nổi, cuối cùng lại mang vẻ mặt hốt hoảng như khi nãy.

Nội tâm hắn đang sông cuộn biển gầm, thậm chí còn quên mất cách để cười tự nhiên. Có thể nói, hắn bỗng nhiên đã quên hết tất cả, bao gồm cả câu từ và năng lực suy ngẫm, chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, máu chảy trong người bị ngừng lại, trái tim bị bóp chặt, mọi thứ ở bốn phía đều giả tạo như ảo giác.

Hắn sững người ngay tại chỗ, không khí bốn phía cứ như đọng lại, đè nặng lên người hắn. Tay hắn không kìm nổi mà siết chặt ống tay áo của mình, móng tay lõm vào triều phục có giá trị cực đắc này, giống như muốn xé rách hết đường chỉ vàng của nó.

Nhóm người hầu đi sau Lý Trú Miên, khi nhìn thấy người áo trắng trong thoáng chốc, cũng bị khí thế của đối phương làm cho giật mình. Mọi người ngẩn ra, qua hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng kinh ngạc cảm thán không thôi, đang muốn cúi đầu hành lễ, lại phát hiện thế tử nhà mình vẫn bất động đứng ở phía trước, không nói một lời, giống như hóa thành một khối đá cứng.

Nhóm người hầu hoảng hốt trong lòng. Bọn họ biết thế tử không thích Lâm tông chủ, lúc trước còn trực tiếp lui hôn, nhưng mà lúc thế này, ít nhất cũng phải giả vờ ngoài mặt một lần chứ!

Nhìn Lý Trú Miên đang thờ ơ, nhóm người hầu nhịn không được lau lau mồ hôi, nghĩ thầm thế tử cũng hơi quá rồi.

Dù cho ngài ấy chán ghét Lâm tông chủ, thì cũng chỉ là chuyện trong lòng thôi, sao lại tỏ vẻ kiêu căng như vậy khi gặp chứ?

Nhóm người hầu nhịn không được mà hướng ánh mắt về phía Lý Nhị Bát cạnh Lý Trú Miên, trong lòng âm thầm cầu nguyện đối phương có thể nhắc nhở thế tử chút xíu, lại thấy Lý Nhị Bát cũng sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Lâm tông chủ, cái miệng há ra hết nửa ngày nhưng một chữ cũng nói không ra

Nhóm người hầu:???

Gì vậy trời?

Nhất Xuyên Vũ cũng nhận ra không khí trong điện hơi sai sai, hoang mang trong chốc lát, nghĩ thầm chẳng lẽ mình vừa nói sai cái gì đó chăng? Hắn lén lút liếc nhìn Lý Trú Miên, lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chu.

Nhất Xuyên Vũ chú ý tới đồng tử đang hơi trương ra của Lâm Tầm Chu, tay phải siết chặt trường kiếm, bởi vì dùng sức quá nhiều nên chuôi kiếm đang run nhè nhẹ. Trên chuôi có treo một ngọc bội, cũng theo đó mà lung lay.

Nhất Xuyên Vũ hoang mang quá đỗi

Lâm Tầm Chu bị gì vậy?

Nhất Xuyên Vũ biết đây là biểu hiện của đối phương đang cố gắng áp xuống cảm xúc kịch liệt dao động. Nhưng Lâm Tầm Chu luôn luôn nhẫn nhịn, từ lúc hắn quen Lâm Tầm Chu tới nay, ở trong trí nhớ của Nhất Xuyên Vũ, Lâm Tầm Chu hình như chưa bao giờ có cảm xúc mạnh như vậy.

Nhất Xuyên Vũ đang quan sát Lâm Tầm Chu, nhưng Lâm Tầm Chu lại không chú ý tới tầm mắt của hắn. Lâm Tầm Chu ngơ ngác nhìn người phía trước mặc áo đỏ như lửa, khuôn mặt tuấn tú, trong đầu trống rỗng.

Bộ dạng của đối phương quá quen thuộc, tuy rằng phong cách mặc y phục của hắn hơi khác trong trí nhớ của y, nhưng Lâm Tầm Chu biết, mình tuyệt đối sẽ không hoa mắt, tuyệt đối không nhận lầm người.

Lý Tam Thất?

Lý...Thế tử?

Qua một lúc lâu, Lâm Tầm Chu mới chớp chớp mắt, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.

Sao Lý Tam Thất ở đây? Không phải hắn nói mình có việc cần làm sao? Không phải họ vừa mới truyền âm xong, sao lại gặp ở đây rồi?

Chẳng lẽ là Lý Tam Thất giả trang thành Lý thế tử, thay thế Lý thế tử tới Minh Tông bái kiến?

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, Lâm Tầm Chu suýt chút nữa tin luôn. Nhưng y lẳng lặng đứng trong chốc lát, bỗng nhiên muốn cười khổ.

Cùng lắm chỉ là đang lừa mình dối người....Chuyện lớn thế này, dù cho Lý thế tử có tùy hứng đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện kêu thế thân tới Minh Tông. Huống chi đối phương mặc một thân triều phục chói mắt kiêu ngạo như vậy, vừa mới bước vào trong điện còn nhàn rỗi tản bộ trong đình viện, khí thế lỗi lạc, chúng tinh phủng nguyệt*, người như vậy, ngoại trừ Yến Vương thế tử Lý Trú Miên trong truyền thuyết, còn có thể là ai chứ?

*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người tôn kính như trăng như sao.

...Lý Tam Thất, Lý Trú Miên. Lâm Tầm Chu cảm thấy thế giới này có hơi hoang đường, giống như một hồi đại mộng, mà y còn chưa tỉnh lại khỏi giấc mộng đó. Y không biết có thể nói gì bây giờ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người trước mặt, nội tâm sông cuộn biển gầm, rồi lại dường như không nghĩ gì khác nữa.

Bên trong đại điện Minh Tông, trong khoảng thời gian an tĩnh ngắn ngủi có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài. Lý Trú Miên không nói lời nào, người tới từ Yến Vương phủ chỉ có thể lo lắng suông, không dám lên tiếng; Lâm Tầm Chu không mở miệng, nhóm phong chủ, đường chủ của Minh Tông cũng lo sợ bất an, không dám lên tiếng.

Nhất Xuyên Vũ không nhìn Lâm Tầm Chu nữa, cảm thấy bầu không khí nơi đây càng lúc càng lạ, có chút khó hiểu. Hắn trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn hiểu ra rồi, không khí giữa Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên giương cung bạt kiếm như vậy, thậm chí còn không thèm nói một câu với nhau, quả nhiên là bởi vì —— tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt!

Nhất Xuyên Vũ nghĩ thông suốt.

Nhất Xuyên Vũ cảm thấy mình là người duy nhất biết được bí mật ẩn sâu bên trong, cần phải làm gì đó để hòa hoãn không khí quỷ dị này. Vậy nên hắn tiến lên một bước, ho nhẹ một tiếng, nở một nụ cười: "Tông chủ, lần này Lý thế tử bái kiến, là có việc muốn thương nghị với ngài."

Tiếng Nhất Xuyên Vũ quanh quẩn ở trong đại điện, đánh vỡ sự yên tĩnh. Đó cứ như là một tín hiệu khiến cho không khí trong điện đột nhiên hòa hoãn, thậm chí có thể nghe thấy có người đang nhẹ nhõm thở ra một hơi. Còn có người bị không khí nghiêm trọng khi nãy dọa sợ toát mồ hôi hột đầy đầu, r rốt cuộc giơ tay lau lau nước trán, cũng nhìn về hướng Nhất Xuyên Vũ với ánh mắt kính nể.

Đường chủ không hổ là thân tín của tông chủ, người duy nhất dám mở miệng trong tình cảnh này, hẳn cũng chỉ có hắn!

Mọi người vừa lau mồ hôi vừa nhìn Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên đang làm gì. Mọi người nhịn không được nghĩ thầm, bọn họ đã biết rằng sau vụ từ hôn, quan hệ giữa Lâm tông chủ và Lý thế tử sẽ không tốt, nhưng không ngờ lại có thể tệ đến mức này, vừa gặp mặt đã không muốn nói một câu với đối phương! Xem không khí vừa rồi, chỉ sợ là tệ đến mức nhích một bước sẽ động thủ...

Nhất Xuyên Vũ nói xong, Lý Nhị Bát cạnh Lý Trú Miên rốt cuộc mới phản ứng lại. Mặt hắn nghẹn đỏ bừng, còn không quên duỗi tay túm Lý Trú Miên vẫn đang bất động.

Lý Trú Miên bỗng nhiên hoàn hồn, thong thả ôm quyền hành lễ, ngập ngừng nói: "Kính trọng ngài đã lâu...Lâm tông chủ."

Dù cho hắn không muốn tin, nhưng trước mắt là hiện thực, không cho hắn không tin —— người trước mặt, chính là tông chủ Minh Tông, Lâm Tầm Chu.

Lâm Tầm Chu.

Lâm Châu.

Trong lòng Lý Trú Miên mặc niệm hai cái tên này, tâm bắt đầu nhảy loạn điên cuồng, tay ôm quyền hơi hơi phát run.

Sao hắn lại không nghĩ tới chứ? Sao hắn lại chưa từng hoài nghi?

Rõ ràng hắn đã từng tò mò sao lại có tên giống nhau như vậy, từng đoán phải chăng Lâm Châu có quan hệ không thể để ai biết với Lâm tông chủ; nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Châu chính là Lâm Tầm Chu, Lâm Tầm Chu chính là Lâm Châu.

Lâm Châu của hắn, sao bỗng dưng lại thành tông chủ Minh Tông?

Lý Trú Miên nhớ lại từng cảnh ở cùng với đối phương tại Lăng Thành, cảm thấy không thể tin nổi. Ai cũng nói Lâm tông chủ lạnh lùng ít nói, không để ai đến gần, mà Lâm Châu của hắn lại có một loại dịu dàng ẩn giấu, không hay để lộ. Hơn nữa, Lâm tông chủ là Hóa Thần đứng đầu thiên hạ, Lâm Châu chỉ là Kim Đan...

Lý Trú Miên bỗng nhiên nhắm mắt cười khổ ra tiếng. Hắn có thể ngụy trang thành "Kim Đan" ở Lăng Thành, vậy Lâm tông chủ đương nhiên cũng có thể.

...Thì ra là thế, hóa ra lại là như thế.

Trong lòng Lý Trú Miên lộn xộn, còn chưa hoàn toàn sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, liền nghe thấy Nhất Xuyên Vũ đứng trước mình gọi: "Lý thế tử, hay là ngài giao bức họa cho ta, để ta chuyển giao tông chủ?"

Bức họa? Bức họa gì? Lý Trú Miên có chút mê mang ngẩng đầu.

Nhất Xuyên Vũ thấy hắn thờ ơ, nhịn không được mà thở dài trong lòng. Phải cố gắng hòa giải hai tình địch chỗ này, bộ hắn sống dễ lắm sao?

Nhất Xuyên Vũ mỉm cười nói: "Hồi nãy ở ngoài điện, không phải ngài nói là mang theo bức họa của tiểu hoàng tử sao?"

Nhất Xuyên Vũ lại quay đầu, giải thích với Lâm Tầm Chu: "Lý thế tử đúng là tới vì chuyện liên hôn của ngài và hoàng tộc."

Nhất Xuyên Vũ thầm nghĩ, thật ra mấy việc này nói riêng thì thích hợp hơn, nhưng giờ này khắc này, hắn cần phải nói trước cái gì đó, làm phân tán lực chú ý "tình địch" của hai người. Không thì hắn sợ là ngay sau đó, hai người lại lập tức xông vào ẩu đả vì Lý Tam Thất lam nhan họa thủy.

Quả nhiên, một lời của hắn thốt ra, ánh mắt Lâm Tầm Chu bỗng nhiên khẽ động, dừng ở trên người hắn: "...Liên hôn?"

Nhất Xuyên Vũ gật gật đầu: "Đúng vậy, Lý thế tử mang theo bức họa của tiểu hoàng...ưm ưm!"

Nhất Xuyên Vũ đang cố gắng hòa hoãn không khí, Lý Trú Miên đột nhiên từ trạng thái mê mang mà bừng tỉnh, tiến lên một bước, bịt kín miệng Nhất Xuyên Vũ!

Nhất Xuyên Vũ: "Ưm ưm??", con mẹ nó, Lý thế tử phát điên gì đấy??

Lý Trú Miên đột ngột làm vậy khiến cho tất cả mọi người ở đây chưa kịp phản ứng, qua một lúc sau, mọi người mới lộ ra vẻ mặt hoang mang. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lý Trú Miên trong thoáng chốc, mà đối phương đang bịt kín miệng Nhất Xuyên Vũ, sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lâm Tầm Chu chuyển trường kiếm từ tay phải sang tay trái. Bởi vì nắm chặt quá nên lòng bàn tay phải của y đã bị hằn ra vệt đỏ.

Lâm Tầm Chu nhẹ giọng nói: "Ngươi tới để làm mai? Thay mặt cho...tiểu hoàng tử của đương kim bệ hạ?"

Tuy tiếng Lâm Tầm Chu không lớn, nhưng trong đại điện yên tĩnh này lại có vẻ vô cùng rõ ràng. Lý Trú Miên nghe được tiếng của y, máu lập tức xông lên não, ngay cả sự khiếp sợ khi nãy cũng quên mất, vội vã muốn giải thích, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên bị Lý Trú Miên ngắt lời, nghĩ trăm lần cũng không hiểu mình vừa nói sai cái gì. Nghe Lâm Tầm Chu nói xong, hắn bỗng nghĩ ra, cảm thấy đã thông suốt mình sai ở đâu.

Lý thế tử làm mai cho tông chủ, tác hợp tông chủ với tiểu hoàng tử, còn không phải là đang ngụ ý rằng "Lý Tam Thất là của ta, ngươi thích người khác đi, không cần tranh với ta" sao?

Thất sách! Hồi nãy chỉ nghĩ cần phải hòa hoãn không khí, quên mất nói thế này thì khác gì châm dầu vô lửa, Lâm Tầm Chu nghe xong câu kia, chắc chắn đang rất giận! Lý thế tử không cho mình nói tiếp, có lẽ là muốn nói khéo léo hơn chút, dù sao hai bên vẫn chưa có thể xé rách mặt với nhau.

Trong lòng Nhất Xuyên Vũ kiểm điểm lại bản thân, nghĩ thầm việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể cố gắng chữa lỗi, thay Lý thế tử giải thích hai câu...

Nhất Xuyên Vũ cố gắng hất tay Lý Trú Miên, cao giọng nói: "Tông chủ, Lý thế tử cũng không có ý khác, tiểu hoàng tử si tâm, tương tư đến bệnh, Lý thế tử cũng chỉ là có ý tốt..."

Tầm mắt Lý Trú Miên tối sầm: "......"

Lúc Lý Trú Miên đang sốt ruột đến độ khó chịu, Lâm Tầm Chu rốt cuộc lên tiếng nói: "Nhất Xuyên Vũ...ta đang nói chuyện với hắn."

Nhất Xuyên Vũ nghe vậy thì yên lặng câm miệng, đứng sang một bên, tức giận bất bình nghĩ không phải ta đang vì nghiệp lớn mà hòa hoãn các ngươi sao, vậy mà các ngươi còn giày vò nhau, tâm ta mệt chết được.

Lâm Tầm Chu lẳng lặng nhìn Lý Trú Miên.

Lý Trú Miên yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt mọi người bốn phía đều dừng ở trên người hắn, nhưng chỉ có tầm mắt Lâm Tầm Chu có thể làm hắn lo sợ bất an, chân tay luống cuống.

Lâm Tầm Chu lặp lại từng câu từng chữ hỏi lần nữa: "Ngươi tới vì muốn làm mai cho ta?"

Bên trong đại điện, dù là nhóm phong chủ Minh Tông hay là người hầu Yến Vương phủ, đều nhịn không được mà nín thở câm mồm, chờ đợi Lý Trú Miên trả lời.

Lý Trú Miên nghẹn nửa ngày, rốt cuộc cắn răng nói: "Không phải!"

Mọi người: "?!"

Nhất Xuyên Vũ: "Ơ?"

Tiếng Lý Trú Miên rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe rành mạch, trợn mắt há hốc mồm.

Nhất Xuyên Vũ sửng sốt: "Ngươi vừa mới nói ngươi..."

Lý Trú Miên nhịn không được mà hít một hơi, oan ức vô cùng: "Ngươi nghe lầm."

Nhất Xuyên Vũ: "Bức họa..."

Hốc mắt Lý Trú Miên hơi hồng lên: "Họa gì? Đường chủ không cần nói bậy."

Nhất Xuyên Vũ: "......", còn có thể nói xong không nhận mình nói hả? Hắn cảm thấy mình vừa bị chơi một vố.

Lý Trú Miên đón ánh mắt Lâm Tầm Chu, đôi mắt không chớp, cố gắng làm bản thân không hiện vẻ chột dạ, nhưng thực ra đáy mắt hắn hiện giờ đã hồng cả rồi, ánh mắt hiện vẻ oan ức tủi thân tột cùng, nhìn là thấy ngay.

Lâm Tầm Chu nghiêng nghiêng đầu, hình như đang cong cong khóe miệng, lại khôi phục vẻ mặt vô cảm.

"Vậy Lý thế tử tới làm gì?"

Giọng Lâm Tầm Chu nhàn nhạt bằng phẳng, người nào không quen thân với Lâm Tầm Chu sẽ không nghe ra cảm xúc rất nhỏ bên trong giọng y, nhưng Lý Trú Miên lại cảm nhận được, đối phương đang giận.

Ánh mắt Lâm Tầm Chu lạnh lẽo, hình như có chút thất vọng: "Xưa nay nghe nói Lý thế tử nhiều mưu thiện lự, bày mưu lập kế, bây giờ mới phát hiện ngài đúng là như thế, mỗi hành động của ngài đều không thể lường trước được. Không biết vị Lý thị vệ - Lý Tam Thất bên cạnh ngài kia, bây giờ đang ở đâu rồi?"

Lý Trú Miên chớp chớp mắt, nỗi lòng hơi trầm xuống.

...Khi nãy hắn chỉ toàn đi kinh ngạc trước thân phận đối phương, hoàn toàn quên mất thân phận của hắn cũng rất có vấn đề.

Lúc hắn vừa gặp Lâm Châu, hắn đã nói gì?

Tại hạ là Lý Tam Thất.

...Thôi tốt nhất hắn vẫn đang ở trong ảo cảnh...Còn không bằng ở trong ảo cảnh! Giờ hắn giải thích sao đây? Trước mắt Lý Trú Miên biến thành màu đen, cảm thấy ngực mình cũng đang phát run.

Bên cạnh, Nhất Xuyên Vũ lại chau mày: Lâm Tầm Chu nhắc tới Lý Tam Thất, hai tình địch bắt đầu công khai đấu đá lẫn nhau?

Quần chúng không biết khúc mắc giữa Lâm Tầm Chu và Lý Tam Thất cũng cảm thấy bản thân đã thấy rõ chân tướng: Ồ, tông chủ quả nhiên còn đang tức giận vì bị từ hôn!

Mọi người nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

Lý Trú Miên rũ mắt, há miệng thở dốc, nửa ngày không biết phải nói thế nào. Bỗng nhiên hắn lại nghe thấy bốn phía truyền đến tiếng bàn tán rải rác:

"Lý Tam Thất chính là người khiến cho Lý thế tử từ hôn..."

"Lý Tam Thất rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ta cũng muốn gặp một lần."

"Đúng vậy, lúc ấy Lý thế tử từ hôn vì hắn, làm đệ tử môn hạ của chúng ta tức giận hồi lâu, suýt chút nữa còn xông vào đánh Yến Vương phủ..."

Từ hôn?

Lý Trú Miên nghe thấy cụm từ này, bỗng nhiên bị ngừng hô hấp, nhớ tới rất nhiều thứ. Nếu nói khi nãy tầm mắt biến thành màu đen, hiện tại hắn cảm giác toàn bộ thế giới đều đen thùi rồi.

- -----------------------

Lời Editor:

Dừng up chương đúng chỗ là thú vui hjhj-

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn!