Đao Giả Bá Vương

Chương 15: Ta vốn đẹp trai hơn ngươi(3)


Thiên Sinh Long ngầm tức giận, đáng tiếc hiện tại ở cùng Cung Như Mộng, hắn không muốn biểu lộ ra bộ mặt hung ác độc địa của mình phá đi hình tượng nho nhã, hắn lại nói.

-Chẳng hay Dịch công tử đây có danh tiếng trên giang hồ chăng? Phải vậy thì mới có thể lấy được mĩ nữ như Hoa cô nương chứ. Đúng không?

Ý này Thiên Sinh Long nói ra sáu phần châm chọc còn lại bốn phần là để dò xét xem Dịch Phong có danh tiếng trên giang hồ không, ngay khi hắn hỏi lập tức đám người ngồi đó cũng lắng nghe.

Dịch Phong liếc nhìn quanh rồi nhấp chén trà nói thầm nghĩ "Con bà nó chứ sau cứ thích kiếm chuyện vậy" sau ôn tồn nói.

-Ta mới xuất sơn chưa đến năm ngày đâu có danh tiếng, thực hổ thẹn với các quý vị ở đây.

Nói xong liền cười nhạt một tiếng, Hoa Ngọc Khanh vốn định lên tiếng nhưng nhận ra ánh mắt Dịch Phong liền thôi.

-Mới xuất sơn sao? Dịch công tử ta nói này, những người mới xuất sơn thì không có kinh nghiệm giang hồ không chừng chỉ vài ngày sau chết mà không ai hay, nhưng mà nếu Dịch công tử có khó khăn thì cứ nói, Thiên mỗ ta nếu vừa sức thì sẵn sàng giúp.

Hoa Ngọc Khanh phát hiện vẻ xấu xa trong mắt hắn, tức thì nảy sinh lòng căm thù hắn, chế giễu Dịch Phong là chế giễu nàng.

Hoa Ngọc Khanh lạnh nhạt đáp trả lại.

-Điều này có gì kỳ quái, mỗi một người lần đầu đi vào giang hồ, đều là chưa được ai biết đến, chẳng qua là coi rốt cuộc nổi tiếng nhanh hay chậm mà thôi. Danh tiếng của phu quân ta chưa có nhưng rất nhanh thôi sẽ vượt qua ngươi.

Cảm giác được ý lạnh trong lời nói của nàng, Thiên Sinh Long đã khó chịu giờ lại khó chịu hơn. Chưa bao giờ có người nói chuyện với gã như thế. Nếu như không phải là người Bắc Thần Cung thì sớm đã có trận chiến. Nhưng đó chỉ là phần nhỏ, cái chính là Cung Như Mộng đang ngồi cạnh hắn. Ở trước mặt nàng, hắn luôn luôn cố gắng biểu hiện ra bộ mặt quân tử khiêm tốn, để nàng vui lòng.

Nhưng đáng tiếc dù làm thế nào cũng không tiến triển tình cảm lên một chút nào làm hắn cũng khá nôn nóng. Thiên Sinh Long vẫn nho nhã đáp lại.

-Nhưng nếu theo lời Hoa cô nương nói thì người như thế cũng có không ít, chẳng qua mọi người không biết đấy thôi. Loại người này bắt đầu thường hay nổi tiếng cực kỳ nhanh, thế nhưng không bao lâu thì không xuất đầu lộ diện nữa, không phải là chết vì tai nạn, thì là bản thân bị thương nặng, trốn tránh ẩn núp. Tóm lại là không đáng nhắc đến.

-Hừ, vậy theo ngươi thì ai đáng nhắc đến hay là như ngươi một kẻ nhờ vào danh tiếng sư phụ mình ra ngoài hành tẩu giang hồ, người như vậy mới giữ gìn yên ổn lâu dài ư? Người khác đều không đáng nói tới, vậy thì thiên hạ nào lại đến võ lâm?

Mấy người bên cạnh thấy ngữ khí hai người bất hòa, vội khuyên can. Trong mắt Vũ Phi thoáng qua ý cười, trong lòng nổi lên một chút đắc ý.

Nhan Bắc Thu kéo tay áo khẽ nói

-Hoa tỷ, ít nói hai câu, không cần thiết đắc tội với hắn, mỗi người nhịn câu tránh bất hòa.

Dịch Phong thì cười hí hửng thầm nghĩ "Hay lắm tiểu Hoa nhi, nói cho hắn nhục chết đi"

Thiên Sinh Long đại nộ trong lòng, không ngờ Hoa Ngọc Khanh đã ở trước mặt bao nhiêu người, nói chuyện với gã như thế, từ ngày xuất đạo đến nay, chưa hề có chuyện này. Hôm nay nếu mà gã nhẫn nại, truyền ra võ lâm còn không khiến người ta chê cười. Theo cách nói của nàng, gã hành tẩu võ lâm hoàn toàn nhờ vào uy danh của sư phụ, gã vốn là kẻ vô dụng, đây là sự sỉ nhục cực lớn.

Hăn sao có thể tha thứ, nghĩ đến đây, cười gằn nói

-Hoa cô nương tốt nhất là ngươi nên rút lại lời vừa nói, Thiên Sinh Long ta hôm nay xem như nể mặt bọn họ bỏ qua không nhắc đến, nếu không đừng trách ta xuất thủ giáo huấn. Thiên hạ hiện nay, can đảm nói chuyện với ta như thế, ngươi là người đầu tiên.

Ngữ khí lãnh liệt, hàn quan bạo xạ trong mắt.

Vũ Phi trong mắt thoáng qua vẻ vui sướng. Cung Như Mộng nhíu mày, tựa hồ lần đầu thấy được bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Thiên Sinh Long. Nhan Bắc Thu biến sắc mặt, không ngờ sự việc trở nên căng thẳng, ngầm lo lắng trong lòng. Nghĩ đến bối cảnh thân phận của Thiên Sinh Long, nàng rất lo lắng.

-Sao ta phải rút lời nói. Muốn chiến sao? Hừ, ta không ngán ai cả, đừng tưởng ngươi có sư phụ danh danh đại đỉnh võ lâm mà khiến người khác phải cam chịu.

Nhất thời mọi người ở Nguyệt Phong trọ đổ dồn sự chú ý vào cuộc đối chọi gay gắt này. Thiên Sinh Long sắc mặt lạnh như tiền, đứng phắt dậy, trong mắt lộ ra tơ tơ hàn quang, khiến người không rét mà lạnh. Gã tĩnh lặng nhìn nàng, một cỗ chân lực kiếm khí từ song nhãn mạnh mẽ bức thẳng đến.

-Tinh

Một tiếng vỡ của thủy tinh vang lên kèm tiếng nói vang lên. Dịch Phong đã thay Hoa Ngọc Khanh phản kích lại, tên này muốn kiếm chuyện đây mà, không do dự mà dùng chân khí đối chiến phá vỡ hai đạo kiếm khí. Thiên Sinh Long chấn kinh thối lui lại ra sau, lập tức tiếng nói Dịch Phong vang lên.

-Bớt bớt lại đi, ngươi thấy bắt nạt nữ nhân trong khi còn nhiều người ở đây sao và trên hết ngươi lại dám động thủ với nương tử của ta.

-Thiên Sinh Long, khẩu khí ngươi không nhỏ, có điều hành sự không ra gì mà như cc, đần độn, ra đây diễu võ dương oai, cũng không cảm thấy làm mất mặt sư phụ ngươi. Nếu không vừa lòng đối với Dịch Phong ta, có thể đến kiếm ta, con người ta ai đến đều không từ chối, một quy tắc không chết đã tàn.

Lời nói vừa dứt một tiếng như sấm kinh động mặt đất chấn động đến mức tất cả mọi người trong quán khí huyết đều quay cuồng, trong lòng khó chịu cùng cực. Tức thì trong mắt mỗi người đều hiện ra vẻ kinh hãi, ngây ngốc nhìn Dịch Phong, vẻ mặt lộ ra vẻ không tin.

Thiên Sinh Long chịu đựng đầu tiên, cả người lắc lư, sắc mặt liền hết sức trắng bệch, khóe miệng lộ ra vết máu. Đám người không ngờ Dịch Phong dám động thủ với Thiên Sinh Long, nhưng trên hết là kinh ngạc trước võ công chấn kinh này.

-Dịch Phong ta cáo từ hẹn ngày tái ngộ.

Nói xong liền dắt tay Hoa Ngọc Khanh rời đi. Thiên Sinh Long vội vận chân khí liền nghe được truyền âm mật mà Dịch Phong gửi đến mà chỉ có hắn nghe được.

-Ta vốn đẹp trai hơn ngươi.

Phốc

Lại một ngụm máu.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đao Giả Bá Vương