Đăng Phong Thành Thần

Chương 20


Võ Thần mở mắt, người đầu tiên xuất trước mặt hắn chính là Vô Kỵ, hắn ê ẩm toàn thân, mệt mỏi ngồi dậy. Võ Thần nhìn Vô Kỵ rồi thở dài “ Ta có gây thương tích cho ai không? “.

“ Không, mà tại sao lúc đó ngươi lại mất kiểm soát như vậy, ta nhớ lúc ta giao thủ với ngươi, ngươi không có như vậy mà cuồng loạn “ Vô Kỵ nhìn Võ Thần.

“ Do dạo này ta quá cưỡng chế bản thân vượt qua bình cảnh, đôi khi mất kiểm soát thôi, không ai bị thương là mừng rồi “ Võ Thần tinh thần vui vẻ hẳn lên nói.

“ Khụ... khụ mà ta hôn mê bao lâu rồi nhỉ “ Võ Thần ho khan hỏi.

“ Nửa ngày rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi, khi nào khoẻ thì hãy ra chiến trường “ Vô Kỵ ân cần trả lời, tay còn rót một chén trà đưa Võ Thần uống.

Hai người chẳng nói câu nào chỉ ngồi im lặng, mỗi người một suy tư. Vô Kỵ muốn bắt chuyện phá đi bầu không khí yên tĩnh thì nghe một âm cực kì lớn phát ra sâu trong sơn lâm.

Ầm ầm

Đất trời rung chuyển, sơn lâm như bị dùng búa gõ vào, liên tục rung lắc dữ dội. Võ Thần ngồi trên giường cảm giác thấy việc này bất thường, hắn định ngồi dậy đi xem xét dị biến xảy ra thì bị Vô Kỵ ngăn lại.

Vô Kỵ trách móc không cho Võ Thần đi “ Ngươi không được đi, Dạ Du nói ngươi cần phải có hơn một ngày mới bình ổn lại cơ thể “.

“ Cái tên không thấy đường đó mà ngươi củng tin à, ngu xuẩn tránh đường “ Võ Thần thấy Vô Kỵ không cho hắn đi thì bực bội nói.

Vô Kỵ thấy Võ Thần hạ thấp Dạ Du thì biện hộ nói “ Không ngu xuẩn đâu, Dạ Du còn nói ngươi chắc chắn sẽ chê bai hắn là tên không thấy đường “

Võ Thần há hốc mồm, không nghĩ được rằng Dạ Du còn đoán được việc bản thân bị chửi nữa. Vô Kỵ thấy Võ Thần ngạc nhiên thì vui vẻ nói tiếp “ Dạ Du hắn còn nói để ngươi đi lúc này khác nào thả rong một con thú nguy hiểm giữa rừng nữa “

Võ Thần mặt xám xịt, thầm nghĩ “ Cái tên chết bầm này dám nói mình là xúc vật, lần sau gặp hắn chắc chắn phải dạy dỗ tên không thấy đường đó một trận mới được “.

Ầm ầm

Mặt đất lại rung lắc không ngừng, bầu trời đang nắng sáng bỗng tối sầm lại, mây đen vây kín không trung, sấm sét bắt đầu vang lên như từng nhịp trống. Từng hạt mưa từ trên trời trút xuống, rì rào rì rào thấm vào lòng đất, khiến không khí phần nào ngột ngạt trở nên dễ thở hơn.

Riêng Võ Thần thì không dễ thở hơn mà còn thấy vô cùng ngột ngạt, hắn mồ hôi tiết ra đầy người, ướt hết cả y phục đang mặc. Hắn như người điên, liên tục lẩm bẩm và suy nghĩ điều gì đó trong vô cùng căng thẳng. Vô Kỵ thấy làm lạ định hỏi Võ Thần thì lại thôi, thầm nghĩ “ Tên này mà nổi điên lên nữa thì nguy to “.

Võ Thần nhìn trên trời, thấy từng đạo sấm sét tử sắc giáng xuống nơi xa mà hốt hoảng la to “ Tử Sắc Thần Lôi, còn là Cửu Lôi Oanh Kích, nguy to rồi, lần này tính sai hết rồi “.

Rồi Võ Thần tuột xuống giường, lao nhanh đến Vô Kỵ đang ngồi trên ghế mà hét vào tai hắn “ Kêu Triệu Mẫn ra dùm ta ngay lập tức, nhanh lên “.

Vô Kỵ xoa xoa tai, thấy Võ Thần khẩn trương thì lập tức xuất ra Tinh Linh Đại Cực Kiếm, niệm chú mà triệu gọi Đại Tinh Linh Triệu Mẫn. Hư ảnh Triệu Mẫn mờ ảo hiện ra, nét mặt nàng lúc này củng không bình tĩnh như ngày thường mà vô củng khẩn trương.

Nàng nhìn lên trời, run rẩy nói “ Cửu Lôi Oanh Kích còn là Tử Sắc Thần Lôi, lần này đại hoạ lâm đầu rồi “.

Vô Kỵ thấy hai người này bất thường thì củng bấm độn xem có dị tượng gì xuất hiện, sau một giây thì sắc mặt hắn củng chuyển từ vui vẻ sang hốt hoản. “ Dị tượng này không lẻ nào “ Vô Kỵ nhìn hai người kia ấp úng nói.

Hai người gật đầu, Vô Kỵ bấy giờ mới hiểu điều bất thường của hai người lúc nãy. Võ Thần khẩn trương nhìn Triệu Mẫn nói “ Ngươi mau dùng năng lực của ngươi gọi Chớp đến đây ngay, không còn thời gian đâu “.

Triệu Mẫn gật đầu, trên người nàng từng luồng sáng màu vàng bắt đầu xuất hiện, chúng uốn lượn xung quanh cơ thể nàng, rồi từ từ chui vào lòng đất. Đây là Tinh Thần bí pháp của Tinh Linh Tộc, giúp người sử dụng giao tiếp và quan xát từ khoản cách cực xa thông qua cây cối mà không bị phát hiện.

“ Như thế nào, có tìm được chớp không? “ Võ Thần hai tay nắm chặt vai Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn xấu hổ trước hành động của Võ Thần, ngập ngừng nói “ Tìm được hắn rồi, nhưng không thể nào giao tiếp vì hắn liên tục di chuyển với tốc độ cực nhanh “.

“ Sao mà tìm ra ta được chứ “ Một giọng nói từ sau Triệu Mẫn phát ra.

Người này khoản tầm đôi mươi, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, miệng lúc nào củng nhếch mép cười. Hắn mặc một bộ y phục màu vàng, xen kẽ những đường vạch màu đỏ, mỏng tanh, ôm sát cơ thể, trên tai còn đeo hai bông tai hình tia sét, trong rất bất phàm.

Võ Thần thấy nam tử liền cốc đầu hắn một cái, hung dữ quát “ Tên khốn nhà người giờ này còn đùa được, đến thì nói một tiếng làm Triệu Mẫn tốn sức tìm ngươi “.

Nam tử kia hai tay xoa xoa đầu, nhăn nhó nói “ Củng nhờ nàng ta mới biết ngươi có việc cần giúp, chỉ tại ta muốn trêu nàng nên giả vờ không biết mà cứ chạy vòng vòng thôi “.

Vừa nói hết câu thì nam tử này cảm nhận một luồng sát khí từ đâu ập tới, khiến hắn run rẫy tay chân. Triệu Mẫn nhìn hắn bằng cặp mắt ăn tươi nuốt sống, củng đúng vì hắn dám trêu tức và đùa cợt nàng.

Nam tử thấy Triệu Mẫn muốn cho hắn một trận, bèn đánh trống lãng, bộ dạng nghiêm túc hướng Võ Thần nói “ Ngươi có chuyện gấp gì cần ta giúp à “.

Võ Thần thấy điệu bộ tên vô lại này thay đổi nghiêm túc thì miễn cưỡng ra hiệu Triệu Mẫn bớt giận. Rồi nhìn nam tử mà nói “ Ngươi mau dẫn ta đến nơi A Bối và Sa Kê canh giữ phong ấn, xong thì lập tức tập hợp tất cả Sát Thần trong khu này lại gấp, phải nhanh lên kẻo không kịp “.

Nam tử này gật đầu “ Được, để ta đi tập hợp, còn về ngươi thì dưỡng thương đi, không cần cố sức “.

Chưa kịp để Võ Thần phản ứng nam tử liền biến mất, Võ Thần thấy vậy liền tức tối chửi đổng “ Con bà nó, như vậy khác nào xem thường ta “.

Vô Kỵ nhìn thấy nam tử kia biến mất thì ngạc nhiên “ Đây là dịch chuyển tức thời sao, thật lợi hại “.

“ Không phải, chỉ là tốc độ hắn nhanh đến mức rời đi cứ như biến mất thôi, có gì hay ho đâu chứ “ Võ Thần mỉa mai giải thích với Vô Kỵ.

Vô Kỵ nghe vậy thì càng khiếp sợ “ Nhanh đến mức đó mà không có gì hay ho à, thật đáng sợ “.

Võ Thần củng không muốn tranh cãi cùng Vô Kỵ, hắn lờ đi. Rồi Võ Thần nhìn lên bầu trời, thấy dị tượng mà đứng ngồi không yên, miệng lẩm bẩm điều gì đó, lâu lâu lại chửi đổng vài câu, đi đi lại lại trong tửu quán.

Trong sơn lâm

“ Tiểu tử, lâu rồi ta không được thoải mái như thế này, ngươi còn tài cán gì biểu diễn nốt ta xem nào “ một nam tử tuổi tầm tam tuần đang bóp cổ A Bói, liên tục thốt ra những lời đùa cợt.

A Bối lúc này huyết dịch đầy người, một bên tay của hắn đả bị nam tử này bẻ gãy, trong thập phần thê thảm. A Bói nghe nam tử đùa cợt mình thì tức muốn thổ huyết, hai tay nắm chặt, rên lên từng tiếng ư ử như muốn nói điều gì đó.

Nam tử nắm tóc A Bối mà nhấc bổng lên, quát “ Hết kiêu ngạo được rồi chứ gì, vậy để ta tiễn ngươi một đoạn xuống hoàng tuyền “.

Nam nhân xuất quyền, định đánh nát đầu A Bối thì từ xa một cái phi tiêu bay tới, đâm thẳng vào sau lưng nam tử. Phi tiêu đâm trúng nam tử như đâm trúng thần thiết, không những không làm gì được nam tử mà còn vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Nam tử ngoái đầu nhìn người ám toán mình, người phóng chiếc phi tiêu đó không ai khác chính là Sa Kê. Sa Kê lúc này toàn thân không thua kém gì A Bối, cực kỳ thê thảm. Hai tay và hai chân Sa Kê bị bẻ gãy, trên người có nhiều chổ lõm sau vào do bị quyền đánh trúng, máu huyết ướt đẫm toàn thân.

Sa Kê lúc này ngồi dựa vào một tảng đá thở hồng hộc, một chiêu đó đả khiến hắn mất toàn bộ sức lực, giờ đây Sa Kê chỉ biết cắn răng chịu đựng đau đớn, không thể di chuyển được nữa. Mặt mày hắn nhăn nhó vì cơn đau từ các vết thương truyền tới, nhưng nó không thể khiến hắn mất đi vẻ lạnh lùng vốn có và ánh mắt sắt như dao của hắn được.

Sa Kê nhìn chăm chăm nam tử kia với cặp mắt oán hận, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống nam tử kia bằng ánh mắt sắt như dao của hắn. Miệng Sa Kê liên tục phát ra từng tiếng thì thào, nguyền rủa nam tử kia, đó là hành động cuối cùng hắn làm được trong lúc này.

Nam tử kia như một thượng cổ cự nhân, mặt mày vô cùng hung dữ, răng hắn nhọn và bén như dao, ánh mắt trắng dã chẳng khác nào người chết. Hắn để ngực trần, lộ ra cơ thể to lớn và sắn chắc, trên người hắn lại được khắc kín từng đạo phù chú cổ, trong thập phần kì dị.

Sau khi bị Sa Kê tấn công nam tử này chỉ liếc mắt về phía Sa Kê một cái, khinh bỉ nói “ Ngươi sẽ là tên kế tiếp, đừng nóng vội “.

Nói rồi nam tử xuất quyền định giết chết A Bối, thì có giọng từ trong sơn lâm vọng ra ngăn cản “ Chờ đả “.

Từ trong sơn lâm một bóng người mờ ảo lao ra với tốc độ cực nhanh, tung quyền hướng nam tử kia mà giết tới. Nam tử kia quăng A Bối đi mà né tránh, rồi xuất quyền đánh vào bóng người mờ ảo.

Đùng

Bóng người mờ ảo đón đở một quyền của nam tử thì bị chấn lùi về sau chục bước, đứng yên tại chổ. Bóng người mờ ảo lúc này nhìn kĩ không ai khác chính là Đầu Gỗ, hắn bị một quyền của nam tử kia đánh mà đau nhức hết cả hai tay, liên tục xoa xoa hai tay mặt nhăn nhó.

“ Ngươi là ai mau xưng danh, đỡ được một quyền của ta coi như củng có chút cân lượng đấy “ nam tử sát ý nồng đậm nhìn Đầu Gỗ nói.

“ Ta là ai, ha ha, ta là người tiễn tên khốn kiếp nhà ngươi về lại địa ngục đấy. Chớp mau mang người bị thương đi, ta ở đây cầm chân hắn “ Đầu Gỗ cười to, hét.

Vừa dứt lời Đầu Gỗ lao đến tấn công nam tử đáng sợ kia, quyền tung ra lực lượng kinh người, không thua kém lần đọ sức trước với Võ Thần.

Hắc Ám Cực Hạn - Nhất Kích Tất Sát

Quyền tung ra lực lượng cực kì khủng bố, đánh về phía nam tử đáng sợ. Nam tử đáng sợ củng không thua kém, hắn củng tung quyền cản lại quyền của Đầu Gỗ. Hai quyền chạm nhau tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa, một vùng xung quanh bị san thành bình địa.

Nhân lúc khói bụi mịt mù, một thân ảnh bế A Bối và Sa Kê lên, rồi biến mất. Người này chính là nam tử mặc đồ bó sát lúc nãy ở tửu quán đối thoại với Võ Thần, tên hắn là Chớp.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Đăng Phong Thành Thần